Trời đã sang thu rồi, nắng bớt gắt hơn nhiều. Sáng mở cửa thấy trời u ám, nhiều gió thổi, mình hí hửng tắt điều hòa và mở rộng các thể loại cửa ra. Cứ tưởng được ngày mát mẻ, ai ngờ chị hàng xóm đi đâu về gọi với sang “bão cát”, làm mình lại tất tả chạy đi đóng chặt tất cả các thể loại cửa vào. Bên này hay bão cát. Quên đóng cửa nào thì thôi rồi, cát tràn vào nhà dọn chắc chết.
Buổi tối hiếm hoi không phải chạy sô events, trời lại mát mẻ, ăn tối xong hai vợ chồng rủ nhau đi dạo vòng vòng trong phố. Khu phố này toàn nhà rất đẹp, cây cối xanh tươi. Cuộc đời giá mà đơn giản, chồng đi làm, vợ nội trợ chăm sóc nhà cửa và đàn con ngoan, lại có thêm cô giúp việc đỡ đần, buổi tối con đi ngủ hết hai vợ chồng xem phim, đi dạo, ra ngoài ăn tối, ngồi nói chuyện trong phòng khách gọn ghẽ, năm một lần dành dụm tiền đi du lịch đến những vùng đất mới mẻ vv và vv. Cuộc đời giá mà chỉ có thế thì cũng đỡ mệt bao nhiêu.
Đây thì cứ vài năm tất cả lại lộn tùng phèo lên một lần, lại mất hàng tháng trời để ổn định thu xếp mọi thứ đâu ra đấy, vất vả vô cùng. Với người kỹ tính cầu toàn như mình thì vất vả gấp lên mấy lần.
P.S: Hồi mới vào nhà, lần nào nhìn thấy nhà vệ sinh này giai cũng than thở chê bai càu nhàu. Bàn và tủ vệ sinh của Corian hẳn hoi chứ nào phải là đồ vớ vẩn gì đâu. Corian là một nhãn hiệu nội thất bếp và nhà vệ sinh rất đắt tiền, mặt bàn và chậu rửa được đúc liền từ một khối đặc nên không hiện gờ, khác với những nhãn hiệu thông thường làm mặt bàn riêng sau đó mới đặt chậu rửa lên trên và dùng silicon trám. Mỗi tội ông chủ nhà lại chọn phối hợp màu rất xấu, cộng thêm ánh đèn tuýp trắng bệch, công nhận ngó cổ vào nhà vệ sinh là thấy buồn hết cả đời.
Chẳng sao. Mình cho thêm tủ, nến, hoa, đồ trang trí, treo tranh vv, cái nhà vệ sinh đỡ chán hẳn. Hôm đầu tiên bà Nuôi treo lên móc một cái khăn màu hồng, mình gọi bà Nuôi vào “cô nhìn nhé, nhà vệ sinh màu trắng, cái lọ bày màu xanh dương, cây hoa lan hoa trắng lá xanh lục, nến màu cam, thêm cái khăn màu hồng sẽ làm cái nhà vệ sinh xấu hẳn đi. Giờ cô đi lấy cho cháu một cái khăn màu trắng, cô sẽ thấy khác hẳn”. Bà N đi lấy khăn trắng treo lên và gật gù “ừ heng, tôi đi làm ở nhà cô tôi cũng sáng ra nhiều thứ. Mà tôi đi làm cho vợ việt chồng tây mấy chục năm chưa thấy cô nào bận như cô”.
Cuộc sống không phải cứ phải có thật nhiều mới tươm tất. Ngày xưa mẹ con mình ở trong cái nhà bé tí, đồ đạc chỉ có cái giường mọt, cái tủ mọt, cái chạn cũ, mà mình lau chùi, dọn dẹp, giặt giũ, lúc nào nó cũng gọn ghẽ sạch sẽ tươm tất. Cô giáo mình người nước ngoài đến chơi, bước chân vào nhà thốt lên “tôi chưa bao giờ vào cái nhà nào bé mà sạch sẽ gọn ghẽ như thế này”.
Sạch sẽ gọn ghẽ cho lắm vào, cuối cùng bàn tay xấu ơi là xấu.