Thursday, November 29, 2012
7 vòng tới trái tim người
Wednesday, November 28, 2012
Haiz
Tuesday, November 27, 2012
27/11/2012
Sunday, November 25, 2012
25/11/2012
Tuesday, November 20, 2012
Miễn là hạnh phúc
Friday, November 16, 2012
17/11/2012
Đi về, đứa bé có đôi mắt tròn xoe như hai viên bi ve màu xám và dáng đi của một con vịt cứ ám ảnh mãi. Mở cửa vào, Lê La Na nằm chen chúc nhau trên chiếc giường một, ngủ say sưa, có mỗi em út béo tốt được nằm ngửa, hai anh chị mỏng dính nằm nghiêng kẹp hai bên. Lại nhớ lời của hoàng hậu tiểu vương quốc Ras Al Khaimah nói với mình mấy tuần trước “Buổi tối Hoàng thượng thường tới thăm bọn trẻ, ngắm sáu đứa chúng nó ngủ sát cạnh nhau trong cùng một phòng, Ngài thường bảo: the sardines”.
Tuesday, November 13, 2012
Mốc is good
Saturday, November 10, 2012
And now, the end is here…
Thế là mình đã chăm chỉ viết nhảm trên blog được gần 6 năm rồi đấy. Nhiều người bảo “blog phức tạp lắm” mà mình chẳng thấy phức tạp gì. Nói chung, người sao blog vậy. Những người đi vào thế giới ảo để tìm kiếm sân si thì ở ngoài đời họ cũng sân si y như vậy. Mình bước chân vào thế giới ảo chẳng xác định gì, chẳng hô khẩu hiệu gì to tát, không thể hiện đánh bóng gì, chẳng muốn dậy đời gì, chỉ là viết cho vui, viết xả stress, ai hỏi thì mình trả lời.
Bạn nào biết mình sẽ thấy mình không ham hố nổi tiếng, lại càng không ham hố kết thân với người nổi tiếng, cũng không đọc các trang web của những người nổi tiếng bao giờ. Nếu trong friendlist trên Multiply, trên facebook của mình tình cờ có mặt người nổi tiếng thì là họ add mình vì trước đây có quen nhau, từ hồi họ chưa nổi tiếng. Họ add chắc để cho đông danh sách bạn bè fan hâm mộ cho họ thế thôi chứ cũng chẳng bao giờ nhắn nhủ gì mình. Mà giờ mình còn phát hiện hình như facebook tự động add friends, nên nhiều khi mình ngạc nhiên thấy có invitation từ người mình nghĩ chẳng bao giờ add mình làm gì.
Có đứa bạn học cũ nói với một đứa bạn khác rằng cô ấy không thích đọc blog mình vì mình hay khoe. Đứa bạn kia đã trả lời rằng “nó khoe thế là còn ít”. Mình cám ơn bạn mình. Nó nói thế là đủ, mình chẳng cần thêm câu nào. Ai biết mình rõ thì cũng biết luôn rằng mình là người rất thờ ơ với vật chất, và lại càng thờ ơ với chuyện thị phi đôi co. Gặp ai lòng nhiều căm hận sân si quá là mình lảng, để cho cái sự lờ phờ lãnh đạm của mình khỏi làm họ điên tiết thêm.
Mình cũng bỏ một số bạn vì blog. Nhưng mình không buồn, cũng chẳng căng thẳng, cũng chẳng phải tại blog mà ra nông nỗi. Đến lúc phải bỏ là phải bỏ, không bỏ trên blog thì cũng bỏ ngoài đời, giống nhau cả.
Nhiều bạn nhắn tin hoặc comment mà mình không trả lời. Chẳng phải mình kiêu căng gì, đơn giản là mình bận. Nếu không quên khuấy đi mất thì mình sẽ cố gắng trả lời bằng cách này hay cách khác. Hy vọng các bạn chẳng lấy đó làm tự ái. Mình cũng nhiều lần nhắn tin chẳng nhận được trả lời, mình cũng chẳng lấy đó làm giận. Họ bận, họ quên, họ muốn trả lời nhưng không biết trả lời ra sao, tỉ tỉ lý do, hơi đâu canh me nhau từng câu chữ.
Tóm lại, tình nhân blog, cộng trừ một hồi thì toàn ra điểm cộng, thế nên là vẫn tiếp tục, tội giề.
Nhà mới của cún béo đây: concunbeo.blogspot.com
Các bạn muốn hỏi thêm thông tin cá nhân để add thì nhắn message cho mình. Mình chưa tìm hiểu blogspot nên chưa biết phải tìm lại các bạn cách nào.
Trên facebook các bạn tìm Giang Vu. Tuy nhiên mình ít hoạt động trên facebook do đó không đọc updates và cũng ít phản hồi.
Tặng các bạn bài hát này: http://www.youtube.com/watch?v=Aht9hcDFyVw
Regrets, I’ve had a few
But then again, too few to mention...
Từ giờ cún béo sẽ không post bài bên này nữa nhé
Thursday, November 8, 2012
8/11/2012
Chuyện 1: Hôm nay vừa phải thông báo cho chú lái xe nghỉ việc. Mình bảo “S, anh là người tốt, tôi rất quý anh. Nhưng anh không biết đường, không biết tiếng Anh, tôi không còn cách nào khác cả”. Mình cũng cố gắng giúp chú ta, mua máy chỉ đường, đưa trước địa điểm phải đi cho chú ta có thời gian chuẩn bị, nhưng không ăn thua. Không biết vẫn hoàn không biết. Một chặng đi 15 phút luôn thành hàng tiếng đi lòng vòng ngó nghiêng và xăng cứ 3, 4 ngày lại phải đổ một lần. Để không đến nơi lúc event sắp kết thúc thì mình phải đi trước hàng tiếng đồng hồ. Lại thêm chuyện mới đầu chú ta có vẻ sờ sợ ngài ngại khi không biết đường, chứ giờ chú ta chỉ nhe răng cười trừ. Những thời gian rảnh rỗi cũng chẳng thấy chú ta trăn trở tìm hiểu đường xá, mà chỉ ngồi thu lu trên giường trong bóng tối nhập nhoạng.
Nhìn mặt chú ta buồn thiu rất thương. Nhưng mình chịu chẳng thương người mãi được.
Chuyện 2: “Madame ơi tôi định mang bộ quần áo của madame đi giặt tay, nhưng madame Nuôi lấy lại mang sang phòng bà ấy bảo để bà ấy giặt. Tôi chẳng hiểu gì hết”. Nói đoạn cô giúp việc mới kéo mình sang phòng tắm của bà Nuôi chỉ.
Một lúc sau thấy bà Nuôi mình bảo “cô ơi, cô nhầm sang bộ quần áo của cháu, cháu lấy về cho cô kia giặt rồi nhé”.
Nghe thấy thế bà Nuôi nhảy dựng lên, nhặt ngay bộ quần áo của bà N từ đâu đó, chạy sang tìm cô E, gần như xỉa vào mặt người ta, nói sa sả rất to “tôi không nhầm, bộ tôi khùng hay sao mà nhầm kiểu đó, tôi nói rồi, đây là bộ của tôi, chắc chắn bả mang bả đổi, cái đồ mắc dịch ở đâu, cái bả này tôi đã bảo rồi tôi không ưng bả tí nào”, tay xỉa liên tục hết vào mặt cô E rồi lại xỉa vào ngực bản thân “đây là của tôi, của tôi, hiểu chưa”. Cô giúp việc mới thấy bà N cáu thì thất sắc, xin lỗi liên tục nhưng có vẻ vẫn chưa làm bà N hạ hỏa.
Mình bảo “Cô hạ giọng xuống chút đi. Người ta không hiểu cô nói gì, giọng cô lại rất khó nghe, cô cứ sửng cồ như thế người ta lại tưởng cô đang chửi người ta”. Bà N bỏ ngoài tai, vẫn nói sa sả. Mình nói mấy lần không được, điên ruột phải quát lên thì bà N lại giở giọng dỗi “thôi, thế thì tôi xin lỗi cô, tôi không dám đụng đến bả nữa đâu”. Đoạn bà Nuôi xồng xộc chạy xuống nhà nói với cô E, giọng quả có nhỏ hơn “cùng người làm với nhau phải thương nhau, chúng tôi ở VN chúng tôi thương nhau lắm kìa, cùng là cái phận đi làm mướn sung sướng gì mà không thương nhau”. Nhắc đi nhắc lại “đi làm mướn” vẻ rất ánh ỏi.
Cô E vừa bắt đầu làm được 2 hôm, bị bà N cho một chưởng chắc sợ vãi tè.
Nhà bây giờ có 3 bà, một bà chuyên là quần áo và lau chùi dọn dẹp, một bà nấu ăn và trông trẻ, một bà trông trẻ phụ thêm. Mới được gần 3 ngày đã cãi nhau tưng bừng.
Mình mà không phải đi ra ngoài suốt thế này thì mình cho giúp việc nghỉ hết, mình tự chăm con mình, chỉ thuê người đến làm theo giờ rồi về. Đỡ nhức đầu hơn bao nhiêu.
Sunday, November 4, 2012
Only in Arabia
Một người mình biết kể chuyện sáng vào văn phòng, trên mặt bàn làm việc ai đó đã để một chiếc chìa khóa xe cùng với mẩu giấy “tùy ông sử dụng”. Lúc ra nhà để xe ông ấy thấy một chiếc Ferrari trắng lộng lẫy đã đỗ sẵn ở đấy từ lúc nào. Xe mới tinh.
Một lần, trong buổi ăn tối của Ferrari, một người đến nói chuyện với chàng. Người này làm vị trí gì đó ở Ferrari mình không biết, nhắc đi nhắc lại “ngài muốn chạy bất kỳ chiếc Ferrari nào thì cứ bảo tôi, tôi gửi ngay đến cho ngài”. Ngài mới nghiện Porsche mà mình đã điêu đứng, giờ lại dính vào Ferrari nữa chắc mình chết hẳn.
Một người quen khác, hồi nhà mình mới đến Dubai đang vất vả ổn định mọi thứ, thì cứ nhắc đi nhắc lại “ông muốn mua bất kỳ cái xe nào, ông nhớ nhé, bất kỳ cái xe nào, thì cứ bảo tôi, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi and you’ll see”. Chàng cười bảo “cám ơn ông nhưng tôi đã mua xe rồi”.
Ngoài ra, vé dự sự kiện, vé xem phim, họ cứ gửi đến hàng xấp. Khách sạn 6 sao, 7 sao mời mình đến ngủ, đến nghỉ cuối tuần. Toàn V.I.P invitation mà mình bận quá nào có đi được.
Người Bedouin hào phóng. Điều kiện sống khắc nghiệt trong sa mạc khiến họ buộc phải hào phóng với đồng loại. Và họ giàu lắm. Cái xứ không ai ở nổi vì quá nóng bức khô hạn này hóa ra lại tọa trên cả một biển dầu. Ông nào có tí quyền chức và có cả máu tham nhũng nhận hối lộ đến đây thì đúng là lạc vào thiên đường. May quá chồng mình trông xìu xìu ển ển thế thôi nhưng là người rất nguyên tắc, chính trực, lương thiện. Đàn ông phải thế.
Vì ưu điểm này nên ông có hậu đậu thế chứ hậu đậu nữa thì trong mắt mình ông vẫn điểm cộng. Tuy nhiên không biết có phải ông biết thế nên cứ hậu đậu thả phanh làm mình liểng xiểng không nhở?
P.S: Hồi mới sang mình đến khổ vì nhận quà. Ở bên này họ tặng quà mà mình không nhận thì với họ là sự xúc phạm lớn lắm. Thế nên những món quà giá trị thì mình phải viện nguyên tắc công việc ra để từ chối, còn những món quà nhỏ nhỏ thì buộc phải nhận. Họ mò ra nhà mình rất giỏi. Cứ chốc chốc nhát nhát lại thấy chuông kêu rẹt một cái, mở cửa là thấy có người mang quà. Bánh kẹo chất thành núi đúng theo nghĩa đen mà mình lại không cho con ăn đồ ngọt. Gửi giai mang đến văn phòng một phần, mang cho tá lả khắp nơi một phần, phần còn lại các cô giúp việc đánh chén. Các cô giúp việc đánh chén quen, quà gửi đến mình chưa kịp nhìn tới họ đã móc ra đánh chén. Mà nhiều khi họ rất quá đáng. Cả một khay kẹo một người bê lặc lè, thế mà lại chọc thủng giấy bóng bọc ngoài lấy ra đúng một cái để thử, ăn xong lại hàn giấy bọc lại, thế mới tài. Thế là thôi, thành đồ dở, mình chẳng còn đem cho ai được nữa. Đấy là mình đã gửi rất nhiều bánh kẹo xuống bếp nhà sau cho họ rồi đấy, chứ còn không gửi nữa thì không biết sẽ ra sao. Mà thói quen xử luôn quà gửi đến này mình chắc chắn là của bà Nuôi chứ giúp việc mới thì chưa dám. Mình chắc chắn thế vì ở New York, Rome, chuyện này xảy ra rất nhiều lần. Mình nói thì bà N toàn đổ cho trẻ con, còn giờ thì lại đổ cho chị bếp “bả đó, bả đó đó”.
Ảnh: mình vốn không hay chụp đồ ăn đồ uống, nhưng gặp món tráng miệng này thì phải chụp vì đầu bếp khéo quá. Buổi ăn tối kết hợp của Ferrari và Tiffany, ngựa của Ferrari, màu xanh của Tiffany. Nhìn đẹp thế mà chỉ vài giây sau thực khách đã chén tan hoang. Ông ngồi cạnh mình còn “nhìn này, giờ tôi ăn cái đầu con ngựa, nhìn này, giờ tôi cắt cái chân con ngựa”. Cứ phá đến đâu ông ta lại cập nhật đến đấy.
Saturday, November 3, 2012
3/11/2012
Bước vào nhà, nước lõm bõm. Giai tụt giày lăng xăng chạy qua chạy lại, mồm liến thoắng “disaster, disaster”. Chạy được 3 phút thì trượt chân suýt ngã mấy lần. Sau 5 phút thì ngã thật. Oạch một cái, ướt sũng từ vai xuống tận mông, đi tập tễnh, bắt vợ nắn lưng xem gẫy hỏng chỗ nào, đoạn cởi cái áo ướt vứt bẹt xuống đấy, mồm liên tục than vãn. Vợ bảo “thôi anh lên chỗ cao kia ngồi, ngồi yên đấy, in this situation we can not afford to have you broken anywhere”.
Giai nghe lời vợ răm rắp trèo lên sofa, ngồi rất khô ráo. Vợ hì hục tát nước cùng hai cậu thợ.
Được một lúc, mệt phờ, vợ ngẩng lên. Chồng đang ngồi bắt chân chữ ngũ đọc sách. Ngồi không yên chân còn nhịp nhịp. Sách nào ko đọc lại đọc sách Porsche.
Bèn vời ông xuống “Anh yêu, anh xuống đây, khăn đây, xô đây, anh thấm nước vào khăn rồi vắt vào xô cho em. Việc này dễ, anh làm được”. Đoạn vợ tót vào bếp làm sinh tố chuối sữa. Gọi với ra “anh có uống sinh tố chuối sữa không em để phần cho một cốc?”. Giọng chồng giận dỗi “Không”. Vợ bảo “Không sao, còn một cốc tí nữa làm xong em uống cũng được”.
Tung tăng đi ra. Chồng đang lẹp bẹp đi qua đi lại thấm nước rất bận rộn. Vợ bảo “giờ thì anh đẩy cùng em cái sofa ra để thấm nước dưới gầm”. Chồng răm rắp choãi chân ủn một cái thật mạnh. Và một cảnh tượng kỳ quặc xảy ra. Mình thấy chồng trong bộ dạng chân choãi dài ra sau như đang đo đất, mặt cắm vào sofa có vẻ như đang vùng vẫy để đứng lên nhưng hai tay thì nhất quyết không dùng. Vợ dừng tay ngơ ngác. Hai cậu thợ dừng tay ngơ ngác. Ba người nhìn nhau trong lúc chồng vẫn đang vùng vẫy quyết liệt. Cuối cùng vợ hiểu ra cơ sự: bảo ông đẩy sofa, ông cong đít đẩy, sàn nhà trơn, chân ông trượt ra phía sau. Như người ta thì chống tay vào sofa mà đứng lên, đây ông sợ hai tay ông làm bẩn bộ sofa yêu dấu nên mới sáng tạo ra màn dùng mũi để đứng lên như thế. Vợ ngồi bệt xuống nền nhà ôm bụng cười, hai cậu thợ lúc đấy cũng mới dám cười. Chồng mặt tức tức cũng rặn ra mấy tiếng he he. Vợ bảo “anh yêu, thôi anh lại lên kia ngồi đi”. Chồng không đợi vợ nói đến lần thứ hai, tót trở lại sofa vồ lấy quyển sách luôn. Một lúc sau, vợ băn khoăn”Nhưng mà, trước lúc em lấy anh anh có vô tích sự thế này đâu?”. Chồng giả điếc.
Dọn dẹp xong xuôi, vợ bò vào giường chọc chọc chồng đã ngủ được hơn nửa, lại gặng hỏi lần nữa “anh yêu, trước lúc em lấy anh anh có vô tích sự thế này đâu?”. Chồng ngoảnh mặt giả điếc, và chỉ mấy giây sau đã nghe tiếng ngáy khò khò rất đều đặn.
P.S: hai cậu thợ về, mình hăm hở vào bếp định xử nốt cốc sinh tố chuối lúc nãy để đấy. Tìm thấy mỗi cái cốc không, chả còn lấy một giọt, không hiểu ông lẻm hết lúc nào. Chạy ra “tại sao anh lại uống sinh tố chuối của em?”, “em mời anh còn gì”, “nhưng anh bảo không rồi còn gì”, “em muốn uống thì sao còn mời”, “nhưng mà anh đã bảo không rồi còn gì”, “làm sao anh biết được, em mời thì anh uống, thôi thế lần sau anh chả uống nữa”…
P.S 2: Đời chưa hết khổ. Hôm nay ống nước lại bục lần nữa, lần này là trong phòng tắm của Lê La Na. May phát hiện kịp thời nên nước chỉ mới ngập nhà tắm và ngập một phòng ngủ. Con Lila chạy, sàn nhà trơn, ngã ngửa, đầu đập xuống đất sưng một cục to tướng, khóc mãi không nín .
Thursday, November 1, 2012
1/11/2012
Sáng, vặn chì kẻ mắt, vặn lấy vặn để mà nó cứ trơ ra. Vũ khí sắc đẹp duy nhất bị hết mực. Phải làm răng?
Mấy hôm trước gặp chị bạn. Chị ấy ngắm nghía mình một hồi rồi bảo “Em giản dị quá, phải để ý đến hình thức một chút cho xứng với chồng chứ”. Nói chuyện này lại nhớ ra, ông chủ nhà ở Hà nội hồi đó bảo mình “mày chỉ mấy năm nữa là già hơn chồng”. Không biết tới giờ lời nguyền của ông ấy đã thành hiện thực chưa???
Sáng qua chạy qua cửa hàng mua cái bếp gas. Thợ đến lắp, chẳng thèm khóa bình gas lại trước khi tra ống gas vào, thế nên gas xì ra ngoài ầm ĩ. Thằng thợ cuống lên không biết làm cách nào chặn gas cho khỏi xì ra, bóp ngang bóp dọc không ăn thua bèn bẻ gập ngay đường ống lại. Mình nhìn thấy thế thì lộn ruột lên, mắng cho một trận “Ông làm ăn kiểu gì thế? Tại sao ông không ra khóa bình gas lại trước? Ông bẻ thế này dập ống dẫn gas, rồi gas xì ra ngoài gây nổ là tôi gọi cảnh sát đến làm việc với ông đấy nhé”. Dọa đến cảnh sát thì mới thấy nó xin lỗi rối rít. Rồi cuối cùng mình đành lọ mọ ra khóa bình gas lại, vì nó đã đứng tắc tị với cái ống dẫn gas bẻ gập trên tay, cứ buông tay là gas xì ầm ĩ ra ngoài, rồi còn đâu. Lắp được ống dẫn gas vào thì mình phát hiện nó đã quên lắp chân bếp. Cái bếp không chân lùn ịch xuống thế mà nó cũng ok ok được. Mỗi ngày gặp vài quả thế này thì tổn thọ mất.
Chiều có một cuộc họp. Họp xong thì vội vã về nhà chuẩn bị đi events tối. Một event của Ferrari, giới thiệu dòng xe mới Berlinetta, tổ chức cùng với loạt sự kiện Formula one sắp diễn ra. Vé Formula 1 cả xấp mà chắc phải đem cho vì mình chẳng biết có thời gian mà đi không. Xong event của Ferrari, chạy sô đến event thứ hai là một buổi trình diễn Gregorian rất hay. Đến nơi lúc vừa hết phần 1. Phần 2 ngồi chưa ấm chỗ thì điện thoại ở nhà gọi, bà N bảo một đường ống trong nhà tắm bị vỡ. Tức tốc chạy về. Nhà ngập từ trên xuống dưới. Phòng ngủ của mình và phòng khách nước lụt quá mắt cá chân. Thợ ống nước đến, bảo không có máy hút, thế là đành phải tát nước bằng tay bằng chân. Nhớ hồi bé cứ thỉnh thoảng Hà nội lại ngập một trận. Chẳng biết người lớn khổ thế nào chứ mình thích lắm, chỉ mong ngập để được ngồi thu lu trên salon thả thuyền giấy, đi học thì được đi ủng cao su đen vừa đi vừa lội nước và đá nước tung tóe, giật gân vô cùng. Các bác mình quần xắn tới bẹn hì hục tát và múc nước từ trong nhà đổ ra ngoài đường. Nước mưa thì ít nước cống thì nhiều, đen xì, thỉnh thoảng lại thấy vài hòn vài cục nổi dật dờ. Hồi bé cũng rất thích những ngày mưa bão, vì mưa bão mẹ ở nhà không phải đi làm, mẹ lại làm bánh rán cho ăn.
Tóm lại, tát nước đến 2h sáng. Nhà cửa vốn gọn ghẽ giờ tan hoang. Cứ bảo sao mà đến thời gian đi cắt tóc cũng không có.