Chú lái xe đầu tiên đẹp trai, ria mép, nụ
cười rất tươi, người Kerala, Ấn độ. Là chú lái xe tiếng Anh không biết, đường
không biết, lái xe giật cục, hay ngồi thu lu trong bóng tối, nhưng được giai
tuyển vì chú ta “là một người đàn ông tốt”. Nghe cái lý do đã thấy hoảng hốt.
Vì không biết đường nên một địa điểm chính
ra 15 phút là đến nơi thì chú ta luôn cho mình đi lòng vòng khoảng 2 tiếng. Ai
lại sự kiện người ta bắt đầu từ 7h mà toàn 9h mới thấy đại diện của Ý ngật
ngưỡng vác mặt đến. Mình rất ngạc nhiên vì chú ta có thâm niên ở Dubai 6 năm,
làm gì có chuyện không biết chỗ nào vào chỗ nào như thế. Hóa ra ở Dubai 6 năm
nhưng chú ta làm nghề lái xe tải đi giao sữa cho các siêu thị, ngoài giờ giao
sữa thì mình đoán chú ta chỉ ngồi thiền chứ không đi lang thang ngó nghiêng gì,
thế nên chỉ biết siêu thị ở đâu chứ không biết cái gì khác. Cái chuyện lái xe
giật cục mình cho rằng cũng là vì chú ta quen lái xe tải. Xe tải ì, nhấn ga
mạnh không sao. Xe mình khỏe hơn, nhấn nhẹ một cái là cái xe đã rồ lên. Người
lái kinh nghiệm chỉ thử chân ga một lần là điều chỉnh được, nhưng chú ta lái xe
mình cả tháng mà mình vẫn cứ té ngửa ra sau và chúi nhủi ra trước như thường. Nhưng
thảm họa nhất là cái chuyện không biết tiếng Anh. Mình bảo “Anh làm ơn hạ bớt
air con hộ tôi cái”. Nhắc đi nhắc lại đến 5 lần chú ta cũng không hiểu. Trong
một nỗ lực tuyệt vọng, mình quyết định đổi từ, thay vì bảo air con thì mình bảo
ây xi (AC) thì may quá chú ta lại à
lên ra ý hiểu. Lần khác nữa, vì đã rút kinh nghiệm nên mình bảo “Anh làm ơn tắt
cho tôi cái ây xi”. Chú ta nghiêng
đầu há một tiếng rồi lại im thin thít lái xe đi tiếp. Mình biết ngay chú ta lại
chẳng hiểu mình nói gì nhưng mệt mỏi quá nên chẳng muốn nhắc lại nữa, ngồi chịu
lạnh một tý cho xong chuyện. Xe đi được khoảng một cây số nữa trong sự im lặng
chết chóc thì tự dưng mình thấy chú ta âm thầm thò tay tắt điều hòa. Chắc chú
ta ngẫm nghĩ nãy giờ mới ra vấn đề.
Chú lái xe thứ hai yêu cầu được gọi bằng họ
chứ không phải bằng tên, chắc chú ta muốn được gọi bằng họ cho nó tầm vóc.
Người Sri Lanka, cao dễ đến 2 mét. Đã cao đến 2 mét rồi mà lúc nói mặt cứ vác
lên trời. Mình cứ thấy chú ta lấy ngón tay quẹt cằm, hàm dưới đưa ra, rướn lên,
là mình biết chú ta lại chuẩn bị nói. Lúc phỏng vấn, giai hỏi “anh có biết
đường xá Dubai không?”. Chú ta dõng dạc “Sir, tôi khẳng định tất cả những ai
nói biết đường 100% là nói láo. Tôi nói tôi biết đường 50%, còn 50% còn lại tôi
không biết. Nhưng đường ở đâu? đường ở đây (chỉ
vào miệng), và đường ở đây (xòe hai
bàn tay ra)”. Giai nghe xong thích chí quá tuyển luôn. À quên, trong buổi
phỏng vấn chú ta còn khoe chú ta biết chơi đàn guitar, giai thích thú “very
good”!!!
Chú này lái xe giật cục, đường xá chỗ biết
chỗ không. Nhưng vấn đề là chú ta rất bướng. Mình đã đặt máy chỉ đường cho chú
ta chỉ việc đi theo nhưng chú ta nhất định không nhìn máy chỉ đường mà cứ đi tà
tà để ngó các thể loại biển hai bên đường, thậm chí còn đỗ cả xe lại để chạy đi
hỏi. Hỏi xong biết đường rồi lại còn hỏi mình vẻ rất tự mãn “cái máy chỉ đường
của madame vẫn chỉ đúng đường đó chứ?”. Đến nơi rồi thì lại tự mãn tiếp “đấy
madame thấy chưa, không cần máy chỉ đường. Đường ở đâu? Đường ở đây (chỉ tay vào mồm) và đường ở đây (xòe hai bàn tay ra)”. Ôi lạy Chúa lòng
lành. Nhiều khi mình chỉ có 15 phút để di chuyển giữa hai event, mà chú ta cứ
dùng biện pháp thô sơ để tìm đường thế này nên mình đến muộn toe toét. Đến lúc
mình nổi nóng “anh nhìn máy chỉ đường và đi nhanh lên vì tôi muộn mất rồi” thì
chú ta lại về nhà lầu bầu với một cô giúp việc rằng đường nào cũng có radar
kiểm tra tốc độ mà madame cứ bắt chú ta đi nhanh.
Hồi chú ta mới đến làm mình bảo “Anh có thể
dùng bếp và tủ lạnh cùng hai cô giúp việc của tôi”. Lại thấy chú ta lấy ngón
tay quẹt cằm, hàm dưới đưa ra đằng trước, cằm vác lên trời “để làm gì hả
madame?”. Mình bị bất ngờ khựng lại vài giây “để anh có thể mang đồ ăn từ nhà
đến để tủ lạnh cho khỏi hỏng và đến giờ ăn thì dùng bếp hâm nóng”. “Không,
madame, nguyên tắc của tôi là không ăn trong bếp”. Thế là, để tạo điều kiện cho
chú ta giữ vững nguyên tắc của bản thân, mình phải cho chú ta về nhà chú ta ăn
trưa. Vấn đề là nếu về nhà ăn trưa thì một tiếng không đủ, vì chú ta phải đi bộ
về nhà, ăn uống rồi lại đi bộ trở lại nhà mình, thế nên mình phải cho chú ta
hai tiếng. Hôm nào mình bận không cho chú ta hai tiếng được thì mình lại phải
đưa xe mình cho chú ta dùng. Một trong những lần như thế, chẳng hiểu chú ta đâm
xe vào đâu mà bánh lái bị vẹo, từ đó muốn xe đi thẳng thì bánh lái cứ phải vặn
ngoéo sang một bên, chứ bánh lái mà giữ thẳng thì xe lại đi thành đường cheo chéo
cánh sẻ.
Cộng thêm suốt ngày chú ta rao giảng về giang
sơn gấm vóc Sri Lanka giàu đẹp của chú ta, và khinh bỉ Dubai làm quái gì có cái
gì ngoài cát và đồ giả; cộng thêm việc gì cũng phải sai mới ngần ngại làm, nếu
không toàn khoanh tay đứng nhìn; mình mong mỏi mãi mới hết một tháng để tiễn
ông đi cho nhanh. Đếu ai có thời gian cho cái ego của ông. Mình cho rằng chú ta
chọn nhầm nghề, với thái độ đó chú ta nên đi làm giám đốc chứ làm lái xe làm gì
cho đời nó tréo ngoe ra.
Rút kinh nghiệm, từ đó trở đi cứ phỏng vấn
lái xe là mình đuổi khéo giai đi ngồi chơi xơi nước để mình phỏng vấn một mình.
Chú lái xe bây giờ tình hình có vẻ rất ổn.
Đường xá thông thuộc, chăm chỉ, tháo vát, việc gì làm hộ được cho madame là
nhanh nhẹn giành lấy làm. Căn bản là chú ta rất thông minh sáng dạ, cái gì chỉ
nói một lần là hiểu liền. Chỉ hy vọng chú ta cứ được mãi như thế. Vấn đề duy nhất là ngày 6 bận, chú ta
lại trải cái chiếu và chổng mông lên cầu nguyện. Nhiều khi mình đến giờ phải đi
mà cứ phải đứng đợi lái xe cầu nguyện xong.