Ông con trai đi đá bóng về xông vào định ôm
hôn mẹ. Mẹ chết khiếp vì mồ hôi mồ kê ông nhễ nhại, mặt đỏ gay như gà chọi và
hai lỗ mũi xanh lè. Mẹ đi vắng chục ngày về, cả 3 đứa đứa thì thò lò mũi, đứa
thì ho hen, đứa thì đau họng, chắc tại điều hòa lạnh quá. Bình thường một đêm
mẹ dậy chỉnh điều hòa mấy lần, đắp chăn ngang ngực con mấy lần, chứ ở nhà cùng
các cô giúp việc thì hy vọng gì họ làm cho.
Bị mẹ đuổi vào phòng tắm, ông còn cố gắng
nài nỉ “mamma cho Lê hôn tay thôi”, đoạn vồ lấy tay mẹ hôn chíu chít. Trước khi
nhảy vào phòng tắm còn cố biểu diễn cho mẹ thấy pha đổ nghiêng xoạc chân ghi
bàn ngoạn mục. Đổ nghiêng xoạc chân vô tư thế rồi gẫy chân gẫy cẳng thì lại
chết mẹ chứ chết ai.
Mẹ ngồi ngoài blogging nghe con vừa tắm rào
rào vừa hát rống lên từng đợt. Lớn quá rồi. Cãi rất giỏi. Cãi bằng tiếng Việt
trọ trẹ. Cãi đến lúc mẹ quát lên “thôi” thì lại còn ngơ ngác hỏi mẹ “sao mamma
lại bảo Thối hả mamma?”. Thôi, thối,
thồi, thổi, giờ giải thích làm sao?
Lại nói chuyện bóng đá, đi học về mẹ hỏi
“hôm nay con học cái gì?”, “bóng đá”. “con chơi cái gì?”, “bóng đá”, “con chơi với ai?”, “bóng đá”. Mẹ đi xa về
gạ gẫm “con nói với mẹ cái gì đi”, ý là “con nói con yêu mẹ đi”, thì bị ông trả
lời cụt ngủn “bóng đá”. Mẹ tức “giỏi lắm, tối nay Lê sẽ ăn tối bằng một quả
bóng đá để trên cái đĩa nhá”.
Mẹ rắp tâm cho con đi tập karate để về sau
bị thằng nào bắt nạt còn có võ mà đánh lại. Thế mà hôm đến đón thì thấy cả lớp
đang nằm bò ra sàn theo lệnh thầy, mình con mình đứng lơ ngơ, mắt nhìn đi đâu,
tay thì đang khuỳnh khuỳnh thò vào mồm lay lấy lay để cái răng sắp rụng. Hôm
thì thấy cả lớp đang tập mải mê, tất cả mọi người đều quay phải, có mình con
mình quay trái đâm sầm cả vào thằng bên cạnh. Hôm thì thấy cả lớp ngồi nghe
giảng say sưa con mình nằm lăn ra sàn vì chán quá. Giờ mình mới hiểu tâm trạng
khổ sở của một chị đứng xem con đá bóng, tất cả bọn trẻ con hò hét chạy nhảy
phấn khích theo quả bóng, mình con chị ta ai chơi cứ chơi nó cứ đánh đu toòng
teng trên xà ngang khung thành như khỉ. Đến huấn luyện viên còn phải chào thua
vì nó bám chắc quá không dứt nó ra khỏi khung thành được.
Sau vài tháng, một ngày mẹ tá hỏa nhận thấy
tất cả những đứa vào cùng thậm chí là vào sau ông con trai nhà mình rất nhiều
đều đã chuyển lên lớp đai vàng, mình ông quý tử nhà mình vẫn lọ mọ đai trắng tuần
vài bận nguều ngoào khua khoắng mấy động tác lăng nhăng cùng mấy đứa mới vào. Thầy
giáo bảo ông không tập trung nên không nhớ nổi động tác. Trời ơi, sao mà gen
trội thế. Thằng bố có bước tango cơ bản mà cả tiếng không nhớ được, trong khi
người thường thì chưa cần tới một phút.
Mẹ cáu quá, xạc cho ông một trận, tuyên bố
với ông rằng ông mà không sớm lên đai vàng thì mẹ cắt luôn bóng đá. Nghe mẹ dọa
thế thì ông hơi hoảng, hôm sau mẹ thấy ông cởi trần khoe xương sườn mải mê tập
đi tập lại mấy thế võ mèo cào chó cấu.
Gen trội còn hoành hành trong cả giọng hát.
Ai lại hát hoàn toàn sai nhạc có khổ thân tôi không trời. Hèn nào trong các
chương trình biểu diễn cuối học kỳ ông đã bé tí lại còn toàn bị cô xếp đứng
khuất phía sau, chắc để càng xa cái mic càng tốt. Nói vụ đứng tít phía sau này
lại nhớ hồi còn ở Rome, một lần lớp ông biểu diễn mà mẹ bận không đến được, mẹ
đã cẩn thận cử bố ông, bà Nuôi và con bé giúp việc tên Irina đến xem cổ vũ ông.
Thế mà cả 3 người mắt mũi thế nào đều không thấy ông, lại còn gọi điện khăng
khăng bảo mẹ nhầm giờ biểu diễn của lớp khác. Chiều mẹ đến đón ông khóc rưng
rức “Lê nhìn thấy cả 3 người Lê vẫy mãi mà không ai nhìn thấy Lê”. Đúng là bó
tay gia cảnh nheo nhóc.