Hồi mới lớn hay
nghe nhạc Beatles. Cứ nhớ mãi bài hát Fixing a hole, trong đó có một câu như
này “And it really doesn’t matter if I’m wrong or I’m right. Where I belong I’m
right”. Có thể diễn nghĩa ra như này: quan trọng gì đúng sai, đã yêu nhau thì
sai cũng thành đúng.
Trong nhà hàng, gần bàn mình có một cặp nam
nữ. Cô vợ có đôi mắt vừa to vừa lồi vừa hiếng. Nhìn không đã đủ chết khiếp, thế
mà một lần mình thấy cô ấy ngoẹo cổ, mắt liếc sang một bên và chớp lấy chớp để.
Mình giật mình phải khựng lại đưa mắt nhìn lần nữa vì tưởng cô ấy bị làm sao,
như kiểu bị trúng gió hay gì đó. Hóa ra cô ấy đang làm duyên với anh chồng. Cô
ấy mà làm duyên thế với mình chắc mình ngã đùng ra đất lên cơn cao huyết áp. But
where she belongs she is right.
Buổi sáng, cả nhà ra gần đến chỗ ăn sáng
rồi mình mới nhớ ra là quên chai sữa của con Na trong phòng khách sạn. Bảo ngài
“anh lấy đồ cho con ăn trước đi, em chạy về lấy chai sữa rồi quay lại ngay”.
Chưa đầy 5 phút sau quay lại, thấy ngài đã quẳng cho mỗi đứa một đĩa trái cây
ngồi quai mồm ăn, còn bản thân ngài đang ăn ngấu nghiến bánh mỳ kẹp rau. Mình
nhăn nhó “em dặn anh bao nhiêu lần, lúc mới bắt đầu ăn, khi chúng nó còn đang
đói, thì phải cho chúng nó ăn những món dễ ngán nhưng no lâu như cơm, mỳ, bánh
mỳ, thịt, cá, trứng, xong rồi mới đến rau và trái cây. Chứ anh cho chúng nó ăn
một đĩa trái cây thế này thì còn ăn gì thêm được nữa, rồi một tiếng sau chúng
nó lại kêu đói, lại phải cho ăn, thì cho ăn suốt ngày à”. Ngài lặng thinh chả
nói gì.
Tối hôm sau, mình lại phải chạy về phòng có
việc gì đó, dặn ngài “anh lấy đồ cho con ăn trước đi, em quay lại ngay”. Mấy
phút sau quay lại, lại đúng như hôm trước: lũ Lê La Na đang ăn rau vung vít,
cười phe phé như một lũ khỉ đột, còn ngài lại đang ngồi ăn ngấu nghiến vừa bánh
mỳ kẹp thịt vừa cơm rang. Mình lại phải ép chúng nó bắt đầu lại từ pasta nếu
không thì đói quấy mẹ cả đêm. Nhưng vì ăn rau lưng bụng rồi nên chúng nó đứa
thì ngúng ngoảy, đứa thì nhảy múa, đứa thì ngã từ trên ghế xuống. Cho chúng nó
ăn xong mình mệt quá nhịn luôn. Còn ngài ngồi phưỡn ra trên ghế với cái bụng
tròn xoe “Cơm rang có nhiều calories không hả em? Có làm anh béo không?”.
Haizzzz, where he belongs he is right.
Mình viết entry này để trả lời tin nhắn
than thở của một bạn. Nếu cứ chẻ nhỏ mọi thứ ra để mà phân tích đúng sai thì
mệt lắm. Sai thì sao, mà đúng thì cũng để làm gì? Buông đi những thứ lặt vặt để
có sức nắm chặt lấy thứ quan trọng, tiếng Anh gọi là choose your battle, đành
phải vậy thôi.
Trong mắt đàn bà
thì đàn ông ai chả hãm ở một mức độ nào đó. Cứ cái gì đàn bà cần đàn bà thích
đàn bà đề cao mà đàn ông không có để đáp ứng, thì là đàn ông thành hãm, rất chủ
quan vậy thôi.
Nhân đây trả lời thêm một tin nhắn khác: chị
chỉ hoạt động trên trang blog này của chị thôi. Thế nên nếu em thấy tên cún béo
ở trang mạng hay diễn đàn nào đó thì đó là người khác tình cờ trùng tên. Chị
không có mặt trên bất kỳ diễn đàn nào hết.