Mẹ gọi con gái lớn “Em
bé ra đây mẹ bảo. Khi nào con lớn thêm một chút nữa, mẹ sẽ dạy con làm việc
nhà, cái gì con cũng phải biết một chút, con nhá”. Cái miệng vổ vổ xinh xinh
thiếu mất hai cái răng cửa nên nói ngọng hết cả “Văng”. Vâng ngoan ngoãn thế rồi sau này có nghe lời thật không đấy?
Bình thường mẹ đủng
đỉnh, lãng đãng, nhưng khi mẹ đã bước xuống khỏi giày cao gót, cuộn tóc cao lên,
thắt tạp dề, thì các cô giúp việc đừng có đùa.
Con gái mẹ nhất định
phải biết phân loại quần áo trước khi giặt, phải giũ thẳng, có cái phải lộn
trái, có cái phải cho vào túi bảo vệ, có thứ phải rút ra (ví dụ stiffner, mẹ gọi
là xương cổ áo), phải xử lý vết bẩn, rồi mới cho vào máy, lúc phơi đồ màu phải
phơi lộn trái và phơi trong râm cho bền màu, còn đồ trắng phải phơi ngoài nắng
cho trắng, quần áo phơi phải đảm bảo cách quãng thông thoáng nếu không sẽ có
mùi hôi, nếu dùng kẹp để giữ cho quần áo khỏi bay thì phải kẹp vào chỗ nào ý tứ
một tý, chứ không quần áo phơi khô rồi mà trước ngực vẫn in hằn vết kẹp là cũng
không hết là không được. Con gái mẹ nhất định phải biết
tất cả những điều đó.
Hồi trước mình còn
có mợ giúp việc, khăn trải bàn dính bao nhiêu cheese, không chịu xử lý trước mà
vo viên tống vào máy giặt luôn, cheese bị nóng chảy ra dính luôn sang cả đồ
khác. Ngày trước, hồi còn bà Nuôi, mình nói bã bọt mép phải phân loại màu khi
giặt, thế mà có hôm mở máy giặt, tá hỏa thấy toàn đồ trắng mà lại lẫn vào một
cái khăn tím than làm cả lô đồ trắng lấm lem. Hóa ra bà Nuôi mang đồ trắng đi
giặt “còn mỗi cái khăn giặt mẹ nó luôn đi cho gồi”.
Đến chuyện là, mẹ mà đã là quần áo thì
trong túi tạp dề bao giờ cũng thủ sẵn cái kéo. Đang là thấy mối chỉ nào lòng
thòng là phải cắt đi. Những cái này chẳng yêu cầu người giúp việc họ làm được.
Thế nên có khi có cái đoạn chỉ lòng thòng ở gấu áo bố, cả tháng vẫn thấy lòng
thòng ở đấy. Chưa kể đa phần các cô giúp việc hay là theo kiểu mình gọi là 2D
ironing, tức là là xong mọi thứ cứ bẹp dí, ống quần mặc tòe sang hai bên. Có
lần mình còn có con bé giúp việc, nó vừa là vừa nhắn tin loách choách, cái áo
sơ mi là xong rồi mà mình thấy vẫn nhão nhoẹt, cổ áo vểnh ra cụp vào, cũng bệ
rạc, cháo lòng và đầu bù tóc rối như chính nó, mình chỉ còn nước thở dài.
Mẹ phải dạy con gái mẹ là một chiếc áo sơ
mi nam thật phẳng, thật đanh, cổ áo phải thật dựng, nếp nào phải ra nếp đấy,
bằng starch (hình như tiếng Việt gọi là hồ bột). Việc dùng hồ bột làm cứng quần áo ngày xưa đọc các truyện về giới quý
tộc châu Âu, các cô thợ giặt rất hay dùng. Mình nhớ láng máng trong truyện Con
trai người gác cổng của Andersen, quan đại tướng thường ngồi cứng đơ trong
chiếc cổ áo hồ bột, trong khi đại tướng phu nhân và cô tiểu thư Emily chỉ mặc
toàn hàng tuyn và sa mỏng. Áo là xong, khi treo lên mắc, nhất thiết con gái
mẹ phải cài ít nhất hai cúc trên cùng để giữ khuôn cổ đứng lên. Mẹ cũng phải
dạy con gái mẹ khi cho stiffner vào trong cổ áo để giữ cổ áo không bị quăn
vểnh, nếu stiffner có in logo nổi của hãng thì phần chữ nổi phải cho úp xuống
dưới để tránh in vết hằn nhìn thấy được trên cổ áo. Khách ngồi đối diện lại đọc
được cả hiệu áo của mình thì còn nói chuyện gì.
Tối qua mẹ nghe lỏm hai chị em nói chuyện
với nhau, bằng tiếng Anh
-
(nghe tiếng nhảy huỵch một cái) Ouch, Lila, Anna đau, Anna bốc cần (broken), Anna sắp chết (suốt ngày nó nhảy rồi ngã rồi than gẫy ở đâu
đó)
-
(tiếng con chị thẽ thọt) Không, Anna chưa chết được đâu, Anna còn
trẻ lắm. Khi nào Anna già, Anna làm nhiều việc, da Anna sần sùi, giống mamma ý,
thì Anna mới sắp chết.
Trời ơi trời, con ai càng nuôi càng khôn
tôi không biết, chứ con tôi, bao nhiêu cơm gạo đổ vào, mà càng nuôi càng dại là
sao là sao???