Tuần qua là một tuần bận
khủng khiếp.
Đừng hát mãi nữa bản tình ca du mục...
Thứ bảy con Anna
bắt đầu ốm. Đêm nôn tóe loe bốn lần, giường đệm thê thảm. Đến hôm sau thì nó
sốt. Đêm ngủ, cặp chân khẳng khiu nóng như que cời lò của nó quắp chặt lấy chân
mình chắc cho mát, làm mình trằn trọc không thể ngủ được. Nó ốm chưa khỏi thì
đến thằng anh cũng lây ốm, vừa nôn vừa sốt rừng rực. Mà cả 3 chúng nó lại được
nghỉ giữa học kỳ, cả tuần ở nhà vừa phá vừa quấy.
Trong khi đó thì
mình phải tổ chức 2 buổi lễ tân ở nhà. Một buổi cho các kiến trúc sư và các nhà
làm nội thất. Có sự có mặt của một kiến trúc sư nội thất được mệnh danh là
thiên tài và cả người thừa kế của một tập đoàn nội thất rất nổi tiếng. Buổi lễ
tân kia còn quan trọng hơn vì có sự có mặt của bộ trưởng, con gái cựu nguyên
thủ, tổng tư lệnh, đô đốc chiến hạm, và nhiều vị tai to mặt lớn khác. Mình
bảo tổng tư lệnh khi đồ ăn dọn ra “Em xin lỗi các anh ăn cá suốt ngày mà em
quên mất, lúc soạn thực đơn lại cho vào tận mấy món cá”. Anh ấy bảo “thực ra
bọn anh không ăn nhiều cá đâu”. “Ơ, thế các anh không đánh bắt cá dọc đường à?”.
Không biết bị mình trêu, anh ấy thật thà “Bọn anh có buộc một con cá nhựa vào
cần câu và thả xuống nước, nhưng tàu đi nhanh quá nên không câu được con nào”.
Cười chết mất với mấy ông lính tráng nghịch ngợm.
Người khách cuối
cùng ra về, quay lưng, đóng cổng, lần đầu tiên hiểu được tâm trạng của chị bạn
òa khóc khi ghi đĩa xong bài hát cuối cùng vì quá stressed.
Hôm sau lại phải
lên chiến hạm dự buổi lễ tân của họ. Đô đốc chiến hạm bảo lính mở cửa trực
thăng cho mình lên tham quan, đồng thời xung phong cầm hộ túi. Đứng trên trực
thăng nhìn xuống, thấy ông ấy to đùng, quân phục trắng muốt, ngù vàng oai vệ,
mà vai lại thèo đảnh cái túi bé tí của mình, không nhịn được cười. Buổi tối về
chồng hỏi “có bao nhiêu thằng theo?”. Vợ thản nhiên trả lời “đằng nào dưới Tổng
tư lệnh thì cũng không tính”. Chồng chán đời huýt sáo bài hát tự chế “vợ anh là
người vớ vẩn”.
Hôm sau nữa lại
phải đi dự gala của Vogue. Mình nhớ mới hôm nào đi dự buổi ăn tối này, thế mà
đã một năm trôi qua. Vẫn địa điểm cũ, dưới chân Burj Khalifa, đài phun nước,
gió lộng, và toàn sao xẹt. Bàn ghế thấp, bài trí theo kiểu hippy sặc sỡ lạ mắt.
Khách mời đàn ông phải mặc black tie, phụ nữ phải stylish hippy. Ngài nhầm nhọt,
mặc theo phong cách hippy lại còn tối kiến mượn chì đen của vợ vẽ sideburns nên
trong khi mọi người đều lịch lãm thì ngài trông chả giống ai. Phần nhạc nhẽo
năm nay chắc cũng lái theo phong cách hippy nên chán ốm. Ai lại thực khách đang
ngồi giữa bàn tiệc lộng gió, mơ màng nghe Nessun dorma phát ra từ loa thùng,
giọng Pavarotti, trên nền đài phun nước hoành tráng, thì ngã ngửa khi loa thùng
tắt cái bụp, và một giọng nữ live cất lên “I’m punk” và bắt đầu hát ỏn ẻn “I
broke my toe”. Cậu ngồi cạnh mình, quản lý của Gucci, thảng thốt ghé sang hỏi “nó
vừa hát Tôi gẫy ngón chân hả chị, hay
là tôi nghe nhầm?”. Cười một trận tưởng chết.
Sáng cuối tuần rảnh
rỗi, bèn thảnh thơi mở rộng cửa sổ. Mùa thu rồi. Buổi sáng gió thổi mát. Đầu
hồi chim sẻ loách choách. Dưới bãi cỏ mấy con chim chào mào cặm cụi nhặt nhạnh.
Vườn xanh. Nắng nhạt. Phượng trút lá. Dạ yến thảo tím nở như sao. Ti gôn năm
ngoái. Thảnh thơi mở blog, vừa nghe nhạc vừa uống cà phê trắng. White coffee là
món của dân Lebanon thì phải, gọi là cà phê cho sang nhưng chỉ gồm nước nóng và
mấy giọt tinh dầu hoa cam.
Quay lưng về phía xa xôi
Sau lần mãi chẳng gặpQuay lưng về phía xa xôi
Đừng hát mãi nữa bản tình ca du mục...