Xã hội đang phát triển theo
một hướng mình chẳng hiểu nổi. Thời trang nam thì nhìn yểu điệu xiêu vẹo, thời
trang nữ thì nhìn ngông nga ngông nghênh. Một ông giáo sư nói một câu rất bình
thường, chả có gì sai cả, thì bị đuổi việc. Ông ấy nói sai ở chỗ nào, đúng là
đàn bà hay khóc hơn, tính khí thất thường hơn, đặc biệt hay cáu kỉnh những ngày
đèn đỏ, vì một loại hormone chỉ đàn bà mới có. Đấy là thực tế khoa học, cứ chối
lấy được để làm gì. Erdogan cũng bị chửi sau một phát ngôn chả có gì sai cả. Đàn
bà, trừ khi là không muốn có con chứ nếu đã muốn thì nhiệm vụ tự nhiên nhất ưu
tiên nhất là đẻ và chăm sóc con cái. Đàn ông đi kiếm tiền là phải rồi. Đàn ông
không đẻ được, đầu óc lại toàn chuyện vĩ cuồng, thì phải đi kiếm tiền chứ không
ở nhà quanh quẩn vướng chân người ta làm cái gì.
Bây giờ, nói gì cũng sợ đắc
tội với mấy chị đàn bà hùng hổ đấu tranh nữ quyền; đắc tội với đám đông hôm nay
ào ào tung hoa cái này ngày mai ào ào kéo nhau đi ném đá cái khác; đắc tội với
đám chính trị gia sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đoạt phiếu bầu; đắc tội với mấy
ông bà da đen cứ lấy cái da đen của mình đi dọa nạt người khác; đắc tội với
những tổ chức phi chính phủ hay thích làm quá để lấy tiếng vang xin tiền từ
thiện. Người ta kiếm sống, kiếm danh, lấy số má, bằng cách soi mói hạ bệ hoặc
tung hô lẫn nhau. Riết rồi chả ai dám nói gì nữa, hoặc nói gì cũng phải nhạt
nhạt, lựa lựa, rào trước chắn sau.
Mà cứ politically correct không
có điểm dừng mãi, cuối cùng cũng có giải quyết được gì đâu, mà lại có vẻ có tác
dụng ngược. Chia rẽ sắc tộc, tôn giáo, thực ra đâu có giải quyết được, và cùng
với sự “làm quá” của một số cá nhân tổ chức, sự chia rẽ này ngày càng sâu sắc và
phức tạp hơn.
Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản, rằng
quan trọng là tự mình phải yêu mình, phải chấp nhận, tin tưởng và tự hào về bản
thân mình, mọi sự trợ giúp từ bên ngoài chỉ là tương đối. Một người đồng tính cứ
mãi xấu hổ với sự đồng tính của mình, một người da đen cứ mãi mặc cảm với màu
da của mình, một người đàn bà luôn suy nghĩ sến súa rằng đàn bà thì khổ thì
thiệt hơn đàn ông và rớt nước mắt nếu chẳng may có con gái, thì chẳng có sự cảm
thông “nhún nhường” nào của xã hội là đủ để giải quyết vấn đề của họ. Người đã
tin tưởng vào bản thân mình, thì bị người dè bỉu cũng vẫn chả kém vui. Người
không tin tưởng vào bản thân mình, người ta nhìn âu yếm thì bảo thương hại, mà
nhìn thờ ơ thì cũng suy ra là nhìn đểu.
Cuối cùng, tôi rất ngần ngại
với vấn đề hôn nhân đồng giới. Nguyện vọng kết hôn được coi là chính đáng, vậy
thì nguyện vọng xin con nuôi cũng phải được coi là chính đáng luôn. Nhưng nếu
đứa con nuôi này không đồng tính, thì làm sao? Cứ tưởng tượng một cặp đôi đồng
tính nam xin một đứa bé trai làm con nuôi. Đứa bé trai được nuôi dưỡng trong
gia đình có bố mẹ đồng tính nam, không tránh khỏi nhiều lúc ngơ ngác giữa sách
vở viết về con cái con đực và những con con và thực tế gia đình mình có bố mẹ
đều là male. Chưa kể lớn lên nó có thể cũng có xu hướng cứ tự nhiên âu yếm, hẹn
hò hoặc thậm chí kết hôn với đàn ông vì hàng ngày nhìn bố mẹ như thế nên tưởng
mọi việc cũng phải diễn ra như thế, mặc dù nó hoàn toàn không đồng tính. Thế có
tội nó không? Đấy, tôi chỉ lo như vậy. Nếu các vị nhân loại tiến bộ có cách lý
giải nào thỏa đáng cho sự băn khoăn này của tôi thì hôn nhân gì khiến ai hạnh
phúc mà không phải tranh vợ cướp chồng của ai tôi cũng ủng hộ. Còn nếu không
thì, dù gì cũng chỉ là tờ hôn thú, chỉ giải quyết một mong muốn tinh thần của
hai (mà có khi chỉ một) bên liên quan, không có nó cũng đâu mất mát gì kinh
khủng lắm đâu, điều quan trọng nhất là yêu nhau và được ở bên nhau thì đã không
ai cấm được mình rồi. Chẳng có giải pháp nào vẹn toàn được tất cả, tôi thà bảo
vệ những đứa trẻ.
PS Hôm nọ tôi hóng được trên báo bài phỏng vấn của chị
Trang Hạ. Chị lại gọi đàn ông là lợn và tranh thủ quẳng cáo một loạt ảnh son
phấn kỹ lưỡng tạo dáng đủ kiểu mai thế đào thế. Giời ơi là giời.
À, nhắc đến vụ tạo dáng mình lại
nhớ ra một chuyện. Hồi bé, mẹ con mình hay đi tắm biển. Ngoài biển có mốt chụp
ảnh bình minh, tức là chụp lên cái ảnh bình minh thì vàng rực nhưng người thì tối
thui và thường là các chú thợ ảnh sẽ đạo diễn cho ta đứng ngồi thế nào đó để giơ
tay hứng trúng cái mặt trời tròn như lòng đỏ trứng. Mẹ tôi cũng kỳ công chụp
một cái ảnh như vậy. Bố tôi nhìn hình mẹ tôi tối thui ngồi thu lu hứng mặt trời,
bình luận nhõn câu “trông như cái bụi tre”. ;-)))))))