Ngày 22. Tối, con đi ngủ hết,
mình vừa ăn tối một mình vừa lướt net. Nhìn đồng hồ, giờ này ngài đi đá bóng
sắp về. Tự dưng nảy ra một ý, rằng thì là mà giờ mà mình nhảy lên giường trùm
chăn giả ốm, thì giáng sinh này đòi quà gì cũng được tuốt là chắc luôn. Mình
lại vừa uống một cốc nước dừa vừa to vừa lạnh, uống xong lạnh quá mũi nghẹt cứng,
giả ốm đảm bảo đạt. Thật là thiên thời địa lợi nhân hòa, hĩ hĩ.
Ngày xưa mình quấn băng ngón tay giả đứt tay, thằng em
mình ngây thơ rửa bát cả tuần. Bây giờ thỉnh thoảng mình giả vờ ốm, đau chỗ nọ
đau chỗ kia, bọn Lê La Na rối rít đấm lưng bóp chân bóp tay bóp trán và tranh
nhau lấy nước cho mẹ uống. Phải tranh thủ vì bọn con gái thông minh khôn sớm, chẳng
mấy chốc sẽ không lừa được bọn La Na nữa. Con Na bây giờ mới 5 tuổi lừa đã khó,
mình kêu đau cái gì nó nhíu mắt thành hai cái vệt bé tí và hỏi rất nghi kỵ “mamma
đao thậc hông?”. Còn Lê thì chả lo, đàn ông chả bao giờ khôn, còn bị lừa còn
dài.
Lại quay về cái chuyện giả
ốm, nghĩ ra một cái mình định tức tốc đứng lên làm luôn thì lại chợt nhớ ra,
rằng mình phải chuẩn bị quà cho cô thư ký và cậu lái xe của ngài. Phải chuẩn bị
tối đó cho sáng hôm sau ngài mang đến văn phòng cho kịp. Đấy, bẫy vừa định
giăng ra lại phải thu vào.
Thế là ngài về nhà thấy con
vợ đang ngồi nghiêm trang gói quà, mặt mũi bí xị. Ngài ngây thơ hoàn toàn không
biết số ngài cứ tự nhiên may mắn, thoát được rất nhiều cạm bẫy chết người.
Ngày 26. Sáng thức dậy, mở
cửa sổ. Gió nhẹ. Ngày lạnh. Ngoài trời đổ vội một cơn mưa rào rồi tắt ngay. Đường
phố chỉ đủ loáng ướt. Ngày âm u nhưng trong trẻo.
Bố con nhà kia chơi Monopoly
dưới nhà. Bố vừa chơi vừa hát rống lên từng đợt, chắc đang thắng. Bèn quyết
định bật Diễm xưa và thong thả đi tắm. Con đang nhâu nhâu với bố có khác, mình
tắm từ đầu đến cuối chỉ bị con Na chạy vào mách đúng hai lần. Tắm xong, lấy dầu
dừa ra bôi. Bôi xong ngửi thấy mình y hệt một chiếc kẹo dừa Bến Tre. Ngày xưa
mình có đứa bạn mỗi lần mời ai kẹo dừa nó lại hỏi “mày có thích nhổ răng không?”.
Ngày 27. Gió mát. Trời
xanh. Mây trắng. Nắng huy hoàng. Sau cơn mưa, không khí trong trẻo kỳ lạ. Bọn
trẻ con hì hụi dọn lều trong phòng và mang chăn gối ra hong ngoài vườn. Ngoài
vườn, ti gôn, hoa giấy, dạ yến thảo, nở tưng bừng. Mấy bụi quỳnh anh cả năm im
lìm xơ xác, giờ cũng đang rộ hoa vàng....Chiều nay còn mưa sao em không lại?
Nhỡ mai trong cơn đau vùi...
Ảnh: bố mẹ cho ông bám càng đi dự buổi gala dinner trao giải cho các cầu thủ xuất sắc. Mẹ chả biết ai vào với ai, con nhìn cầu thủ nào cũng thuộc tên vanh vách, tên huấn luyện viên cũng thuộc, cả trọng tài bắt trận nào ông cũng thuộc luôn. Platini còn chụp cùng được, chứ Pirlo và Messi thì chịu.