Hôm nọ, ở siêu thị, mình
tự dưng nhìn thấy một chiếc xe nôi xinh xinh, trong đó có thằng bé con tầm 3, 4
tháng tuổi nằm ngủ say sưa, mặt phị ra, cái mũi bé tí,và đôi bàn chân cũng bé
tí xíu đỏ hồng. Nó có cái trán vuông vức, và một vệt tóc sơ sinh vàng hoe trên
trán như bị bò liếm. Thằng bé giống hệt chú Bình Nguyên thuở chú cũng bé tí xíu
như thế. Mình nói với chị mẹ rằng con trai tôi hồi bé giống hệt thế này, thì
chị ý nhìn mình ngỡ ngàng như kiểu mài tóc đen da vàng mũi tẹt mơ sảng à mà lại
nhận vơ con mài giống con tao hehe.
Mình đứng ngắm nó một
hồi, nhớ chú Bình Nguyên đến mức chỉ muốn đến trường rủ chú trốn học đi chơi,
như hồi ở New York hai mẹ con hay tung tăng đi chơi, những ngày gió reo, nắng
reo, giữa những âm thanh sôi ầm ì không ngớt của New York.
Năm ngoái, ông con trai
được cử đi thi toán học sinh giỏi. Có 12 trường, mỗi trường cử hai đội mỗi đội
4 đứa. Vậy là 24 đội đấu lẫn nhau. Đội của ông con mình về nhì. Ngày xưa mẹ
cũng hay đi thi học sinh giỏi. Thi chỉ là phụ, lĩnh tiền bồi dưỡng cả lũ đi ăn
bánh chuối rán với nhau mới là chính. Có lần thi chả nhớ môn gì, vào giờ thi
đến nơi rồi mà vẫn đang mải chui rúc hái dâu dại đút túi, thi thì thi chả thi
thì đừng.
Lại nói chuyện ông con, toán ông giỏi nhất lớp
đã đành, đi thi đấu bóng đá ông cũng là chủ lực ghi bàn mang huy chương và cúp
về cho trường. Mẹ cứ đến trường là huấn luyện viên chạy ra kể thành tích của
ông và chúc mừng rối rít. Các bạn ông, Ấn độ thì giỏi toán nhưng yếu thể thao,
Tây thì giỏi thể thao nhưng yếu toán. Mỗi ông VN của mẹ thì giỏi tất. Bao giờ
có thời gian mẹ phải chỉnh đốn cả kỹ năng viết của ông. Dạo này mẹ thấy ông
viết không tốt như trước.
Cô con gái thì học giỏi đến mức lớp 3 đã giải toán
lên tận bậc của lớp 5. Họp phụ huynh cô giáo bảo tôi xin lỗi phải thú nhận với
chị một bí mật là tôi cố tình cho nó điểm 9 để giữ nó ở bậc 4. Cô cũng chỉ cố
tình đánh tụt điểm của nó được vài lần, cuối cùng nó vẫn đủ 3 điểm 10 liên tiếp
để lên bậc toán 5. Nó thông minh quá, mấy con tính và suy luận logics đơn giản
này không ăn thua với nó. Cứ thỉnh
thoảng mẹ lại thấy mang các thể loại giấy khen và cúp vô địch cái nọ cái kia về
bày ở trong nhà, nhiều đến mức con chả buồn khoe mẹ, mẹ cũng chả buồn hỏi con.
Mẹ bảo con cứ cố gắng trong khả năng của con là được, mấy cái giấy khen cúp
kiếc này có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mẹ rút con mẹ ra, trường
mất đi hai học sinh ưu tú chứ đùa à. Được cái trường chắc cũng thở phào nhẹ
nhõm vì thoát được một học sinh cá biệt. Về vụ học sinh cá biệt thì tui sẽ rầu
rĩ kể ở entry sau.
Vừa đến trường mới, ông
con trai đã được chọn vào đội tuyển bơi. Tuần hai buổi ông bơi oàm oạp và bơi
xong thì ăn như hùm đổ đó. Mẹ chìa cho miếng bánh mà không rụt phắt tay lại thì
có khi bị ông ngoạm cả vào tay. Mẹ thú thật nhìn ông bơi vun vút lòng mẹ quả
cũng có tự hào. Ông là kình ngư của mẹ đấy chứ đùa đâu. Ông có nhớ những ngày
đầu mới học bơi mẹ phải bấm bụng xuống bể bơi bơi cùng để khuyến khích ông,
nước lạnh đến độ móng tay mẹ tím ngắt và người thì ngứa ran lên không? Đội bóng
của trường cũng xin ông nhưng mẹ từ chối vì lịch của ông đã quá dày. Nhưng mẹ
biết mẹ chỉ hoãn binh được một thời gian, chứ đến lúc có giải đấu là họ sẽ mời
ông của mẹ bằng được cho mà xem.
Tuần trước ông đi học về
tâm sự với mẹ rằng cô giáo bảo ông phải làm một bản Power Point thuyết trình cho
cả lớp phương pháp học khiến ông cái gì cũng giỏi như vậy. Mẹ chả biết ông giỏi
đến cỡ nào nhưng mỗi ngày đi học về mất một món là sao? Hôm thì mất dép, hôm
thì mất mũ, hôm thì mất một chiếc tất. Hôm kia thì còn mất cả túi đồ ăn trưa.
Ông đói quá về nhà phải chầu chực con em ăn thừa miếng nào là ông xin luôn miếng
đó. Sáng hôm qua mẹ phải bêu nắng đi khắp sân bóng tìm túi đồ của ông. Túi đồ
thì chả thấy, mẹ đã đang sụt sịt sẵn, bêu nắng về thành ốm hẳn luôn. Thế mà ông
không cho mẹ đi xem buổi thuyết trình về Nền văn minh La Mã của ông. Ông bảo mẹ
ở nhà đừng đến vì đến cứ làm ông mất tập trung ông không thuyết trình được. Ở
nhà càng tốt, đang ốm mệt gần chết, ai hơi đâu đi nghe mấy lời thuyết trình
nhăng cuội của các ông.
Ảnh: nhất đẳng huyền đai karate của mẹ, bõ công
hơn 3 năm mẹ kiên nhẫn ngồi đợi ông tập, có hôm mệt quá còn tựa đầu vào lan can
sắt ngủ gật. Ông là tình yêu, là hy vọng, là tự hào của mẹ. Thời gian này mẹ bận,
mẹ chỉ tập trung được vào ông. Hai con kia cứ ra vườn vặt hoa nấu súp thoải mái
đê.