Hồi hè, cả gia đình xuống
Salento nghỉ, thực ra nghỉ là phụ, dọn nhà là chính. Một hôm ông chạy lên Ủy
ban, lúc về ông bảo vợ “Nhà mình đóng thuế nhiều nhất vùng, chắc chỉ thua cái
convent của lão có con xe Mercedes thôi em ạ”. Là ông đang nhắc tới bất động
sản của một người từng có thời làm việc cho Margaret Thatcher, lúc về hưu mua
một tu viện nhỏ rất đẹp ở thị trấn bên cạnh. Mấy năm trước lúc nào vợ chồng
mình đi ngang qua cũng thấy một chiếc Mercedes cổ bóng lộn đỗ ngay cửa. Năm nay
không thấy nữa. Nghe nói ông đó đã qua đời và tu viện cổ đó giờ do bà vợ quản
lý.
Ở Ý có giai đoạn, giờ
không biết còn tiếp diễn không, bạn đi con xe đèm đẹp là bị cảnh sát chặn lại kiểm
tra đóng bao nhiêu thuế. Ông nào đi xe đắt tiền mà thuế thu nhập đóng chả bao
nhiêu, là ăn đòn đủ. Ở Dubai quen thấy xe đẹp đi đầy đường, hè năm ngoái về Ý đi
cả tiếng ngoài đường toàn thấy xe dở hơi, bói chả ra một nhãn xe đình đám. Mình
bảo ngài “một đất nước mà ở đó người ta cảm thấy sợ hãi vì có tiền thì chính
sách của chính phủ có vấn đề rồi, anh ạ”. Ông yêu nước Ý của ông lắm nhưng ông
cũng phải công nhận vợ ông đúng.
Mua món gì cũng VAT, dùng
các loại dịch vụ gì cũng VAT đã đành, tiền lương tháng một nửa phải mang đi nộp
thuế đã đành, tiền cho thuê nhà cũng phải thuế đã đành, mà vay được một khoản
của ngân hàng, nhà nước cũng phải xẻo luôn một khoản thuế trên cái khoản vừa
vay được ấy mới chịu.
Mấy năm trước ngài bán
cái garage xe ở Rome, cần tiền gấp nên bán rẻ. Một thằng mua vội. Nó chưa kịp
mừng vì mua được giá hời, thì bị Sở thuế sờ gáy. Họ nhìn giấy tờ hợp đồng thấy
giá trị giao dịch không cao như họ nghĩ thì nghi thằng mua thu xếp trả mình một
phần bằng tiền mặt để trốn thuế. Thế là họ phạt thằng mua 40 nghìn euro. Thằng
mua tức quá hình như đang kiện sở thuế. Cá nhân kiện công quyền, ở cái xứ đi
một bước trả tiền luật sư một bước thế này, giống con kiến kiện củ khoai quá.
Nhưng thằng mua chắc uất quá không chịu được nên mới quyết một mất một còn.
Mình chuyển nhà sang châu
Phi, Bộ ngoại giao chuyển cho mình một khoản để trả tiền container, trả tiền
container đựng đồ thôi chứ không phải lương thưởng gì cả. Tiền chuyển về tài
khoản, bị sở thuế xẻo luôn một nửa, lý do đó là thu nhập bất thường nên phải
đóng thuế. Thế là tiền container thiếu một nửa mình phải bỏ tiền túi ra bù vào.
Thuế má kiểu gì kỳ vậy????
Nhà mình vẫn chưa làm xong,
tức là cơ sở tính thuế vẫn là cái nhà kho bỏ hoang, mà tiền thuế mỗi năm đã thở
không ra hơi. Lúc nào nhà xong, phải định giá lại như một villa, thì chắc tắt
thở vì thuế.
Thuế má chèn ép quá, mình
bán tháo luôn mang tiền sang nước khác mua cho lành. Chả trách bao nhiêu người
phải tháo chạy khỏi những xứ văn minh dân chủ lấy của người giàu chia cho người
nghèo.
Có bạn bảo mình bình luận
về bầu cử Mỹ. Mình đã bình luận sơ sơ cách đây mấy tháng rồi còn giề. Không bàn
về ứng cử viên nào cụ thể, nói chung mình ủng hộ người có chính sách kinh tế
nghiêng về đảng Cộng hòa. Với mình kinh tế là cốt lõi. Kinh tế có mạnh thì mới
bàn sang các chuyện trời trăng mây gió khác được. Theo mình, nói chung thì Cộng
hòa nên nắm quyền, thỉnh thoảng cho xã hội xả hơi bằng một nhiệm kỳ Dân chủ tạo
cảm giác ta vừa giàu vừa hào phóng vừa cao thượng thức thời. Cũng như ta đi làm
tích lũy cả năm, mùa hè đi nghỉ xả hơi tiêu tiền phóng tay một chút cho cân
bằng.
Mình chỉ muốn nói thêm
hai ý này về hai ứng cử viên tổng thống Mỹ hiện nay. Thứ nhất, nhiều người cứ
hoảng loạn với các phát ngôn của Trump nhưng mình thấy bình thường. Hồi còn ở
New York city, đi events gặp giới nhà giàu New York, bọn già, thành đạt, giàu
truyền đời, dân da trắng bản xứ, rất nhiều thằng phát ngôn kiểu thế các bạn ạ,
toàn kiểu phát ngôn không sợ bố con thằng nào. Mới nghe thì thấy cũng hơi sỗ,
nhưng sau nghe quen rồi, lại nghĩ mình mà được như nó mà vẫn khiêm tốn nền nã
thì lúc ấy mới đủ tư cách chê nó. Trên đời này quả thật có những người
advantaged đến mức chả cần phải uốn lưỡi nhiều quá, bởi cái việc nói thẳng tưng
chẳng cần luồn cúi làm ai sứt mẻ chứ chả làm họ sứt mẻ gì mấy.
Thứ hai, là một đoạn hội
thoại mình tưởng tượng về Hillary:
Chủ tọa: Mrs Clinton, if now you say that
the sun rises in the West, you’ll become the President of the US.
Hillary (liền vỗ tay cái bốp và giọng thảo
mai): Of course, Mr Chairman, of course the sun rises in the West. (đoạn quay
phải quay trái mắt mở to ngạc nhiên) Who ever said otherwise?