Con 11 tuổi. Mẹ viết blog 10 năm. Viết từ những ngày con đang lẫm chẫm tập đi, ở New York tháng 3 mùa xuân đang về. Trên đại lộ Park, hoa đào rụng thành vũng, mỗi chiếc xe chạy qua lại cuốn tung những cánh hoa đào lên thành một cơn lốc màu hồng nhạt náo nức.
10 năm, tôi càng ngày
càng bận, blog viết thưa đi rất nhiều. Giờ mỗi tháng chỉ viết được 3, 4 entry
mà còn phải thu xếp thời gian để viết. Nhưng điều tôi thích ở blog mình là có
một lượng bạn đọc ngày nào cũng vào xem có gì mới chưa. Con số này luôn ổn
định. Tôi thích cả khi tôi đi vắng bỏ blog cả tháng mà chả bị quên, lúc về viết
entry mới một cái là blog lại nhộn nhịp. Điều đó chứng tỏ người đọc blog tôi
không vào vì mốt, vì hot, mà họ vào vì họ thích đọc những gì tôi viết, ngay cả
khi phải chờ, ngay cả khi tôi viết toàn những điều cũ rích. Tôi thích cả việc
có nhiều bạn theo blog tôi từ những ngày tôi mới viết đến giờ, và có nhiều bạn
mới biết đến blog tôi mà đủ quan tâm để đọc ngược lại đến cả những entry cũ đến
nỗi tôi không còn nhớ là đã viết chúng.
Đọc blog tôi không chỉ có
những người tôi chưa gặp bao giờ mà có cả gia đình họ hàng tôi, bạn hồi đi làm,
bạn hồi đại học, bạn hồi cấp 3, bạn hồi cấp 2, cả mấy đứa bạn từ cấp 1, biết
nhau từ thuở 9, 10 tuổi. Có đứa mấy chục năm nay chẳng gặp lại, mà liên lạc lại
với nhau là hỏi luôn “Nghe nói G viết blog nổi tiếng lắm, G cho địa chỉ cho tớ
đọc”. Có lần có anh gặp tôi lần đầu, nghe tôi giới thiệu bản thân thì bảo ngay
“Vợ anh đọc blog em”. Rồi những bạn nhắn tin “bạn tớ đọc blog ấy”, “mình tình
cờ phát hiện ra người quen của mình đọc blog bạn”, “cả lũ bạn em đọc blog chị”,
thậm chí cả “bà em đọc blog chị”. Có anh thì nhắn tin bảo “G ơi vợ anh đọc blog
em. Em nổi tiếng ở VN lắm đấy em có biết không”. Tôi thú thật là chả biết gì.
Mọi người đọc blog thích rồi giới thiệu cho nhau đọc tiếp, chứ tôi thì không quảng
cáo blog của mình bao giờ. Mà blog nổi tiếng phải là những blog đình đám vài
triệu lượt đọc chứ blog tôi nhỏ, đáng kể gì.
Tính tôi hay bị cảm giác
bội thực, cứ cái gì nổi quá, lời hô hào nào to tát quá, nhân vật nào gồng quá,
ngôn ngữ nào văn vẻ rườm rà mỹ miều bạo
liệt sến súa bé xé ra to quá, và những bộ não nào cứ lơ lửng ở tầm vũ trụ quá,
đều làm tôi ngài ngại. Cứ bình thường nho nhỏ cho bền. Tôi viết blog vì sở
thích chứ không có mục đích kiếm tiền, kiếm danh, lại càng không phải để sưu
tập lời khen ngợi. Điều quan trọng nhất với tôi là tôi viết những gì mình suy
nghĩ, nói những gì mình tin tưởng, và xấu tốt gì thì tôi cũng chỉ có từng ấy.
Nhân đây tôi cũng xin lỗi
nhiều bạn nhắn tin cho tôi trên fb mà tôi không trả lời. Không phải tôi chảnh,
khả năng là tôi đọc lúc vội quá nên quên, khả năng khác là tôi nhìn thấy
message quá muộn, ví dụ cả năm sau tôi mới nhìn thấy, lúc đấy trả lời thì kỳ
quá nên thôi.
Bạn nào ở Hà nội đã đặt xà phòng đen với Trâm thì
làm ơn đọc lại tin nhắn mới của Trâm ở entry trước. À, cậu phân phối xà phòng
đen nhắn tin cho tôi cám ơn, bảo nhận được rất nhiều tin nhắn và điện thoại từ
VN hỏi thông tin mua hàng, đến mức cậu ấy đang cân nhắc khả năng sang VN tìm
hiểu. Cám ơn các bạn đọc blog đã tín nhiệm blog cún béo. Nếu xuất được xà phòng
đen khối lượng lớn về VN thì tốt quá. Mình chỉ mong các bạn nếu mua hàng thì
đừng ép giá xà phòng xuống. Xà phòng rẻ lắm rồi, chỉ có phí vận chuyển là đắt
có ép thì nên ép phí vận chuyển. Ép giá xà phòng xuống với mình chả được bao
nhiêu mà với cái làng thổ dân đông trẻ con ấy là sự khác biệt lớn lắm.