Friday, June 13, 2025

Ăn ăn uống uống

Có lần hồi còn ở châu Phi, một hôm đi ăn cùng một anh người Lebanon tại một nhà hàng Pháp. Anh ý tự hào gọi món khoe là đặc sản nổi tiếng hiếm có khó tìm vô cùng. Là con chim gì bé bé anh ý nói tên mà mình quên, nhìn tròn căng rán bơ vàng giòn, sắp đều tăm tắp trên đĩa. Vốn không mê ẩm thực Pháp béo ngậy và các thể loại đặc sản kỳ quặc vùng miền, mình lắc đầu. Anh ý cứ khăng khăng gắp một con để lên đĩa của mình, lại còn nhã ý vặn một cái cho cái đầu chim gẫy rời ra, chắc để cho mình dễ ăn. Nhìn cái đầu chim lăn lóc chỏng gọng trên đĩa, mặt mình xây xẩm tim đập thình thịch. Nhưng anh ấy vẫn không tha, lại vặn ra cái đùi chim bé tí tẹo giúi vào tay mình bắt ăn. Mình nể quá đành nín thở mút nhẹ một cái. Ối mẹ ơi, nó tanh ngoéo. Mình bỏ của chạy lấy người lập tức.

Lại nhớ tới con bạn thân ở Dubai. Có lần nó và mình ngồi ngẩn ra trước một món gì đó của người Ả rập. Sau khi chủ nhà tự hào bỏ công giới thiệu món ăn đặc sản chế biến kỳ công mà thực khách vẫn ù ù cạc cạc, nó ghé sang mình thì thầm « mày biết món này ăn cách nào tốt nhất không ? ». Mình ngơ ngẩn « không, cách nào? ». Nó bảo « là ném mọe nó ra ngoài cửa sổ chứ còn cách nào » :-)))))

Giờ đây sang Nga, nhiều món gặp quả thực cũng muốn ném mọe nó ra ngoài cửa sổ, tỉ như pate gan tuần lộc. Giời ơi, gan gà, gan lợn là được rồi, sao lại phải gan tuần lộc mới chịu. Chắc lại quà ai tặng. Bình thường thịt thà mình ăn ít và cũng chỉ ăn thịt gà, thịt lợn, thịt bò, cùng lắm là thịt bê. Vịt, ngan, dê, thỏ, cừu, ngựa, vv và vv, là mình cũng không đụng tới vì thấy mùi hơi nặng. Nhưng lại tặc lưỡi, ăn cho đỡ đói lại khỏi phải bỏ đi phí. Thế nên pate gan tuần lộc, ừ thì ăn. Đồ ăn cho các du hành vũ trụ một thùng to tướng, không biết ai tặng, để mấy tháng cả nhà không ai đụng tới mình cũng lại ừ thì ăn cho khỏi phí, lại đỡ công nấu nướng. Mấy khi được trải nghiệm ăn đồ ăn của các nhà du hành vũ trụ. Thế nên lại kiên nhẫn ngồi ăn. Ăn riết toàn đồ cả nhà chả ai thèm ăn, nhiều lúc cảm tưởng mình hơi giống thùng nước gạo. Nhưng cũng có lúc mình hết chịu nổi với các thể loại ẩm thực sáng tạo. Cái gì mà sốt thịt rừng với quả mâm xôi??? Thịt rừng là thịt con gì, lại gây phát ốm lên. Tệ hơn nữa, có một lọ ghi sốt quả mọng với tỏi! Giời ơi, các người muốn gì ở tôi???

Nói vui thế chứ nước Nga nhiều sản vật, nhiều món ngon vô cùng. Mình nhớ hồi ở châu Phi, mình chuyên mua cá hồi đưa từ Na-Uy đến, kiểu xe lạnh chờ sẵn, máy bay đáp xuống là chuyển cá về cửa hàng ngay. Đắt cắt cổ chứ rẻ gì đâu, thế mà có lần để khúc cá lên đĩa thấy lúc sau chảy ra nước màu cam, nhìn mất cả hứng. Nhưng ở Nga thì khác, cá hồi đánh bắt trong tự nhiên rất ngon. Bọn La Na suốt ngày đòi ăn cá hồi sống. Nhiều cá hồi đến nỗi cứ đến mùa cá lên thượng nguồn đẻ trứng là lũ gấu ranh ma sẽ đứng đợi sẵn, tóm từng con cá nhảy lên, dùng vuốt rọc bụng cá để móc trứng ăn rồi quăng xác cá sang một bên, rất sang chảnh. Nói chuyện gấu, hồi lâu lâu có anh người quen của ngài rủ đi ăn món tay gấu, mình phải dọa em sẽ ngất anh ý mới thôi. 

Chị bạn mình thỉnh thoảng lại mang cho một hộp tôm Sakhalin. Tôm đỏ, vác bụng trứng xanh lơ. Chị ý bảo tôm này đánh bắt từ độ sâu 600m, đưa lên là xuất thẳng sang thị trường Nhật bản nên không thể tìm được trên thị trường nội địa. Tôm bóc ra ăn sống chấm với xì dầu kiểu Nhật, ngon tuyệt vời. Hay lạng đôi dọc thân cho mỏng, rắc tí muối tiêu, vắt tí chanh và rưới ít dầu olive, thậm chí còn ngon hơn. Thịt tôm dẻo quánh, ngọt lịm, hòa trộn cùng vị chua chua của chanh, hạt tiêu thơm và dầu olive extra virgin ngon nhức nhối.

Chị bạn mình còn bảo trên đầu con tôm có một bộ phận gọi là gan tôm, theo người Nga thì vô cùng bổ dưỡng, họ quan niệm ăn gan tôm chữa được rất nhiều bệnh, thế nên đừng vứt đầu tôm đi. Dĩ nhiên mình con nhà nghèo có vứt đi cái gì. Chẳng cần chị ý bảo mình đã cho phần vỏ và đầu tôm vào máy xay nhuyễn, lọc bã, đun lên, thế là có ngay nước cốt ngọt lừ, gạch tôm nổi như thật. Nấu canh, nấu mỳ hải sản ăn liền hay làm pasta hải sản đều ngon. Mỗi tội lần đầu làm mình dùng lưới lọc hơi to, gạch tôm ăn nghe chừng hơi bị giáp xác một tí. Lần sau mình rút kinh nghiệm dùng lưới lọc nhỏ, ôi chao mịn màng ngọt ngon.

Hải sản Nga đánh bắt từ biển lạnh Kamchatka cực ngon khi ăn sống. Hàu tươi để trên mâm đá, lúc ăn chỉ vắt thật nhiều chanh. Vị béo mát lạnh của hàu được trung hòa bằng vị chua của chanh. Ăn đi ăn lại không chán. Nhím biển, hay còn gọi là nhum biển hoặc cầu gai, chỉ ăn được con cái vì có trứng. Người Nga dùng xì dầu đập thêm lòng đỏ trứng cút sống vào để ăn cùng nhím biển. Ngon cực kỳ, không hề có vị tanh. Hay cua biển Kamchatka thịt ngọt lừ và chân dài cả mét.

Mấy tuần chăm chỉ ăn uống để lấy lại số cân đã mất. Vẫn còn thiếu 1kg so với trước. Nhưng đang tự hỏi có khi mùa hè cứ để gầy gầy lại hay, bao giờ mùa đông thì lên lại cũng chưa muộn, các cụ nhỉ ?

Ảnh 1 : đồ ăn của các nhà du hành vũ trụ

Ảnh 2 : một anh bạn đang bảo năm sau em đi cùng anh đến dự dạ hội mùa xuân chỗ anh tổ chức. Ball à, hay đấy nhỉ. Mặc váy thuở 25 tuổi được không?

Sunday, May 25, 2025

25/5/2025

Gần đến ngày event thì mình lăn ra ốm. Thời tiết lạ lùng, tháng 4 thì nhiệt độ lên hơn 20 độ, nóng chảy mỡ. Đến tháng 5 thì nhiệt độ tự nhiên lại tụt gần 20 độ, còn có 3, 4 độ mỗi ngày, lạnh teo.

Con bạn ngày nào cũng hỏi han mày ốm thế nào, mày khỏe chưa, nếu ốm quá thì thôi ở nhà, bọn tao tự lo được. Mình cứ tưởng nó quan tâm nên cảm động rưng rức, bảo tao sẽ cố khỏe lại chứ tổ chức event mà đến event lại vắng mặt để hết cho chúng mài làm thì kỳ quá. Một hôm trước event, mình hí hửng nhắn cho nó “Hôm nay tao khá hơn rồi. Ngày mai tao sẽ có mặt”. Đang tưởng nó mừng, ai dè nó bảo “ok thế thì chúng ta phải đứng xa nhau vì ngày hôm sau tao bay đi London, tao không muốn lây ốm của mày”. Bạn với chả bè.

Vì người vẫn đang yếu, không hiểu mình ăn phải cái gì ở event, hoặc có thể chỉ là nước uống không hợp, về đến nhà mình lại lăn ra ốm thêm cả tuần vì ngộ độc thực phẩm.

Vẫn nằm liệt giường thì lại tiếp tục nhận email tin nhắn thúc giục về sự kiện phải tổ chức tiếp theo. Cộng thêm các lời mời đi thăm đây đó. Thật sự chán chả buồn trả lời.

Ai thèm thì thèm vị trí ông này bà nọ hay coi đó là biểu hiện của sự thành đạt và cuộc sống đáng mong ước chứ mình thì chỉ mong sớm thoát được nó. Mình vốn không thích cuộc sống vua biết mặt chúa biết tên, chỉ muốn vô danh cho thoải mái. Sự kiện này nọ được mời mình đi vì nghĩa vụ chứ chẳng mấy khi hào hứng. Lại thêm nhiệm vụ phải tổ chức sự kiện, lúc nào cũng ở vị trí đứng mũi chịu sào, làm mình cảm thấy rất mệt mỏi. Đời thì lại đã đến giai đoạn không muốn liên đới với ai.

Sống ở đây cũng phức tạp. Lệnh cấm vận làm đời mình khổ sở lên không biết bao nhiêu lần. Thứ nhất là con không thi tốt nghiệp ở đây được mà phải ra nước ngoài thi. Phải làm các thủ tục pháp lý công chứng cho con lên máy bay không có bố mẹ đi kèm. Đi đi về về 3, 4 bận trong vòng hơn 1 tháng. Rồi bảo hiểm y tế cũng từ chối giao dịch với nước bị cấm vận. Thế là thay vì đi khám chữa bệnh xong cắp đít ra về, để bệnh viện đòi tiền trực tiếp với bảo hiểm, thì lại phải tự trả tiền, tự điền claim và đợi bảo hiểm trả tiền mình. Khốn nỗi tiền phải trả ở Nga, nhưng bảo hiểm lại hoàn tiền cho mình ở Ý. Ngân hàng thì đang bị cấm vận, việc duy trì một lượng lớn tiền mặt để có khả năng chi trả cho các chi phí y tế cũng là một vấn đề không đơn giản. Thế là mỗi lần về Ý lại phải lích kích mang tiền mặt trở lại Nga. Mà ở Ý, cứ rút tiền mặt nhiều nhiều một chút là phải chuẩn bị tinh thần giải trình lên giải trình xuống.

Việc đi lại cũng mệt mỏi, nhất là nhà mình cả người lớn lẫn trẻ con đều phải lên máy bay liên tục. Thay vì một chuyến bay 3 tiếng là về tới Ý thì thành một chuyến đi mười mấy tiếng phải chuyển máy bay, vì nếu không muốn bị chậm chuyến thì tốt nhất là phải đến sân bay trung chuyển thật sớm rồi chấp nhận ngồi đợi cả đêm. Các sân bay Nga thỉnh thoảng lại đặt trong tình trạng báo động do bị drone tấn công, sân bay đóng cửa, việc máy bay có cất cánh được không hoàn toàn là do hên xui.

Muốn tiêm phòng cho mèo không thôi cũng khó khăn vì cấm vận làm vaccine khan hiếm.

Ra hiệu thuốc thì cậu dược sĩ bảo cấm vận nên nhiều thuốc giả lắm, chị cố đợi về Ý hãy mua.

Youtube, facebook và rất nhiều trang web đều không truy cập được, trừ khi dùng vpn để vượt. Nhưng vpn nhiều khi cũng không hoạt động. Gặp đúng lúc cần tra cứu thông tin hoặc phải sử dụng apps nào đó là đành bất lực.

Trong khu vực nhà mình ở, để ngăn drone tấn công, chính quyền lắp các thiết bị phá sóng. Điều đó có nghĩa là dùng google map đi rạc cẳng chả tới nơi, taxi cũng lạc đường vì không có định vị, gọi xong rồi chờ mỏi cổ không tới.

Mình sống quen với đủ thứ trục trặc phức tạp và nhiều thay đổi đến nỗi giờ đời mà thông đồng bén giọt giản đơn định cái gì làm được cái đấy là mình rất ngạc nhiên.

Hôm nọ, người vẫn mệt mà vẫn phải cố dự một buổi ăn tối quan trọng, một buổi ăn tối mà một số thực khách sẽ mang place card và menu về nhà giữ làm kỷ niệm. Tranh thủ người đang lả lướt bèn lôi quần lụa ra mặc cho tăng phần kịch tính. Khách khoảng hơn 30 người ngồi quanh bàn tiệc được trang trí lộng lẫy bằng mẫu đơn và tử đinh hương, hai loài hoa tháng 5. Từ ngoài sảnh vào đến tận phòng ăn cũng được trang trí bằng mẫu đơn và tử đinh hương. Đồ ăn và phục vụ là do một nhà hàng nổi tiếng đảm nhận, nhà hàng có chú đầu bếp người Ý mắt xanh biếc. Mình ăn vài miếng rồi thôi, ngồi ngắm hoa. Ở đây mình mới gặp loại mẫu đơn cánh đơn, to hơn cái bát, có thể chuyển màu từ hồng sang màu cá hồi và màu kem, cực đẹp, ngắm mãi không chán. 

Khi bạn xuất hiện tại một nơi nào đó, mà đám nhân viên phục vụ nhìn bạn chòng chọc và cứ tiếp tục mang đồ ăn và đồ uống mời dù bạn liên tục từ chối, khách nam thì bảo cô đẹp quá, chồng cô thật may mắn, và khách nữ thì hỏi bạn tập môn thể thao gì, ăn uống và dưỡng da như thế nào, thì bạn biết là bạn vẫn còn đẹp, bất kể hai trận ốm liên tiếp làm bạn sụt thẳng gần 3kg và tâm trạng tụt kéo mãi chả lên.

Thôi, còn đẹp là được. Những cái khác tính sau. 

Ảnh: mình thì phải đi chợ mà nó thì cứ thế này.

Monday, April 28, 2025

Bánh rán vừng


Cô con gái cưng đòi ăn rau lá. Người mẹ đành vượt lười nhảy metro xuống chợ Liublino. Đến nơi, việc đầu tiên là mò đến hàng chè. Mấy hôm nay Moskva đang nóng kỷ lục. Cứ nghĩ đến cốc chè mát lạnh có nước dừa vừa béo vừa bùi là chân tay nhấp nhổm.

Sau đó là đi mua nước mắm. Nước mắm ngon chỉ bán ở chợ người Việt chứ gần nhà mình các siêu thị toàn bán loại nước mắm AD gì đó của Thái, mặn chát ăn chả ra sao. Mua một chai Thuận Phát và một chai Vị Xưa, 40 độ đạm. Còn nước mắm Hạnh Phúc 60 độ đạm chị bán hàng bảo ngon đấy nhưng em ăn không quen sẽ hơi mặn nên chưa dám thử. Chưa thử nhưng tính tò mò nên lần sau sẽ thử, mặn thì pha loãng được không các cụ nhể? Chị bán hàng đang bọc hai chai nước mắm cho mình thì tự dưng bảo “Người em đẹp thế. Gầy nhưng đường cong đâu ra đấy. Chị có tuổi rồi nên thấy ai giữ được thân hình đẹp là chị ngưỡng mộ lắm”. Mình mới hỏi chị ý bao tuổi. Chị ý bảo chị 61 em ạ. Ôi mẹ ơi, chị ý bảo chị ý 50 chắc mình cũng tin sái cổ, mặc đồ đen áo bỏ quần, tóc búi cao, vai và cổ trắng nuột nà, chân dài, cả thân hình nhìn vẫn rất cân đối, có cái bụng không thon lắm chắc do tính chất công việc ngồi nhiều nhưng nhìn tổng thể vẫn rất ổn. Bảo chị 61 như này là quá đẹp rồi ạ. Chỉ có phụ nữ châu Á mới giữ được vóc dáng như chị ý ở tuổi 61, vừa gọn ghẽ thon thả vừa mềm mại đàn bà, chứ bọn tây mềm mại đàn bà thì sẽ thừa cân, mà mảnh mai thon thả thì lại sắt seo khô khỏng như đàn ông.

Mua nước mắm xong thì mình lê ra hàng tạp hóa. Nhìn bánh rán thèm quá đi mà mua cả hộp thì hơi nhiều. Cuối cùng tặc lưỡi bảo em bán hàng gói cho một cái bánh rán vừng. Trên đường về, kéo cái túi đựng đủ thứ lỉnh kỉnh nặng muốn đứt hơi, trời thì nắng nóng. Niềm an ủi duy nhất là về tới nhà sẽ ăn một bát phở thật to, sau đó nhâm nhi bánh rán vừng và tráng miệng bằng một cốc chè khoai môn mát lạnh, sau đó đi ngủ.

Đúng như kế hoạch, ăn xong bát phở Nam Định ngon toẹt vời, niềm tự hào của chị bán phở, mình lôi bánh rán vừng ra chén. Ôi các cụ ơi, nó ngon. Lần trước mình mua một hộp bánh rán đường về ăn thấy ngọt quá, phải bóc hết đường ngoài vỏ bánh đi rồi mới ăn được. Nhưng bánh rán vừng là ở đẳng cấp khác, nếp dẻo, đậu xanh thơm, vừng bùi, ôi chao bùi béo ngậy ngon đủ cả. Biết thế mua cả hộp, đây mua mỗi một cái ăn vèo cái là hết, chả bõ dính răng, chua cả mồm.

Thể theo lời yêu cầu ăn rau của cô con gái, bữa tối mình lôi hẳn một cân rau muống ra nhặt rồi xào, để vào một cái bát rõ to. Trước con mắt kinh ngạc của mình, con Lila ăn nhoằng một phát gần hết, vừa ăn vừa ca tụng rau muống xào là món ăn ngon nhất thế giới. Chỗ còn thừa lại, chỉ vừa ngoảnh đi một cái 2 con mèo kẻ cướp đã vục mồm vào ăn vụng. Con mèo Kotik từ dáng điệu kiêu sa quý tộc giờ đã thành kẻ cướp không kém con Lola. Mình quay lại vẫn còn kịp nhìn thấy nó đang vội vàng kéo rau muống từ cái bát ra để đánh chén. Còn con kia thì đang chổng mông vục mồm nhồm nhoàm thiếu điều ngã cắm đầu vào cái bát. Quát thì chúng nó chạy, chui tọt vào gầm giường trốn là mình chỉ có đứng ngoài ngó vào chửi rủa suông. Gọi con Lila mài ra mà xử lý mèo của mài thì bị nó gào lên từ trong phòng nó “Bà đi mà tự xử lý”.

Đã qua mấy ngày mà vẫn thèm bánh rán vừng. Bèn nhảy metro xuống Liublino lần nữa. Haiz, 3 tiếng cả đi lẫn về, chỉ để mua bánh rán vừng. Mua hẳn một hộp 8 cái. Ăn đến cái thứ tư thì đã thấy đời MỆT MỎI VÌ BÁNH RÁN VỪNG.

Video: đứng hát có tí mà vẫn nghe tiếng cái gì đó đổ ầm ầm. Lại hai con mèo đã vật ngã một món gì đó. Mèo gì mà như khủng bố con. Cho ăn thì nghịch phá, không cho ăn thì quấy. Mình để hộp bánh rán vừng trên bàn bếp, trước khi đi ra đã cảnh cáo con Lola đang đứng xớ rớ khả nghi gần đó “mài mà đụng vào đây thì tao tát chết”. Thế mà lúc quay lại hộp bánh rán đã bị nó dũi cho ra tận mép bàn.

Sunday, April 20, 2025

Một hôm

Một hôm mình đang đi ra vườn thì nhìn thấy một con mèo vàng. Con mèo vàng chắc mới chuyển từ đâu về, tham gia vào quân số mèo cùng với con mèo đen trắng béo ú và đồng bọn. Không hiểu chúng nó ngủ ở đâu trong vườn. Năm ngoái chúng nó hay ngủ trên mấy cái gối. Mấy tháng trước mình thấy chúng nó đã làm được chỗ ngủ bí mật ẩn dưới đống củi thông. Sau đó cậu làm vườn dọn mất đống củi, chúng nó lại phải thu xếp chỗ khác.

Lại quay lại chuyện con mèo vàng, mình đứng lại nhìn nó đi phăm phăm, mặt cúi gằm, không đề phòng, cứ như trái đất này là của chúng mình. Đến lúc đến rất gần nó mới nhìn thấy mình. Nó giật nảy mình, hoảng hốt nằm dán bụng xuống đất. Mình từ từ đi ngang, thấy cả thân người nó đang run lên bần bật còn mắt thì dõi từng cử động của mình vẻ dè chừng. Đợi mình đi đủ xa, nó nhỏm dậy co cẳng chạy té khói. Chân ngắn, người ngợm béo ú, nhìn dáng chạy phục phịch rõ buồn cười. Ngoài đồng chuột bọ chắc phong phú quá nên mèo con nào con nấy đều ú na ú nần.

Một hôm đang lái xe gấp gáp đi mua mấy thứ đồ gia dụng, vừa rẽ một cái thì thấy bụi hoa hồng mọc dại ven đường lút trong cỏ mà nở hoa đẹp quá. Bụng bảo dạ tí nữa mua đồ xong quay trở ra nhất định phải ra thăm một cái. Nghĩ là làm, mua đồ xong trở ra, mình đỗ xe và đi bộ sang đường để ra khảo sát bụi hoa hồng. Một chiếc xe đứng lại cho mình đi qua. Thấy mình tiến đến bụi hoa hồng, anh lái xe nói với ra “nếu cô muốn cô có thể cắt mấy cành”. Bảo không, tôi không có kéo, tôi chỉ định xem thôi. Nói xong rồi quay đi. Thế mà chỉ vài giây sau đã thấy anh ấy xuất hiện ngay cạnh, tay cầm một cái kìm. Miệng nói trong xe tôi có cái kìm này, để tôi thử, chân lội vào đám lau cỏ cao tới thắt lưng còn tay thì cắt thoăn thoắt. Thế là mình lại có mấy cành hồng cong queo toàn gai nhưng nở hoa đẹp toẹt vời mang về dúi vào một góc nào đó trong vườn. Mấy giống hoa hồng dại này mọc cực khỏe, biết đâu lại lớn thành cây.

Một hôm mang hai đôi giày qua chỗ ông thợ sửa giày quen nhờ sửa. Chẳng là đến kỳ phải đại tu giày, mình mang mấy đôi qua một tiệm giày trên phố Petrovka định sửa. Hỏi giá một cái mà suýt ngã ngửa. Giày mình đi lâu năm, giờ cho còn không đắt mà giá sửa họ toàn đòi trăm euro. Bèn mang về Salento. May quá tìm được ông thợ sửa giày sửa rất tận tâm và khiêm nhường, giá cả vô cùng hợp lý kiểu thay đế gót 5e, thay lót đế 8e, thế là thành khách quen. Lần này mình mang đến cho ông ý hai đôi giày. M, đôi da lộn này tôi sơn bàn làm rớt sơn vào giày, ông sửa cho tôi được không? Bảo không, đi giày da lộn là chị phải hết sức cẩn thận. M, đôi giày nâu này ông làm mới lại cho tôi được không? Bảo tôi làm được nhưng thà chị đi mua đôi mới còn hơn. Bảo tôi đi đôi này gần 20 năm rồi, tôi thích nó, không thích giày mới…Ông ý thở dài một hơi, gật đầu, chắc đã quen với cái sự mè nheo và sở thích trái khoáy của mình.

Một hôm đọc được câu này, cảm thấy rất tâm đắc “I don’t wanna adult anymore. I don’t even wanna human. I wanna goat. Jumping around randomly, eat whatever I want and headbutt anyone that annoys me”. Tôi chả muốn làm người lớn nữa. Thậm chí làm người tôi cũng chả muốn luôn. Tôi muốn làm một con dê, chạy nhảy tung tăng, thích gì ăn nấy, và gặp đứa nào vớ vẩn là húc chết bà…”.

Ảnh: or I wanna cat. Làm mèo thôi, chả muốn làm chó. Chó tận tụy quá, trung thành quá, rồi lại vất vả. Con chó nhà bà Ada cứ thấy mình đến là chạy ra đón rồi nằm lăn quay ra như này, rồi mình đi đâu nó cũng bám theo sát gót. Còn bọn mèo cũng chạy ra đón nhưng chỉ ngồi quanh đợi cho ăn. Không thấy mình rút túi đồ ăn vặt ra hối lộ khẩn trương là chúng nó lượn hết. 

Monday, April 7, 2025

Gone insane from the pain that they surely know...

Ba ngày liền đứng trên giàn giáo sơn lại hai cái giàn gỗ. Đồng quê tĩnh lặng. Cây cối đâm chồi nảy lộc. Nắng lộng lẫy. Vừa sơn sơn quét quét trèo lên trèo xuống vừa gào theo Metallica. 

Lại nói chuyện Metallica, một hôm mình vừa trèo vào xe của một anh, cả hội 4 người đang trên đường đi ăn, tâm trạng đang vô cùng hội hè và nhạc nhẽo trên xe đang tưng bừng, anh ấy hỏi mình "Giang, em muốn nghe bài gì để anh bật". Bảo thôi, nhạc anh đang nghe là được rồi ạ. Anh ấy đang nghe mấy bài pop sến sến gì đó của Ý. Không, em muốn nghe bài gì anh bật, bài gì anh cũng có hết. Nói đi nói lại mấy lần. Đã thế, mình bảo "Vâng thế anh bật For whom the bell tolls của Metallica đi ạ". Anh ý vừa lái xe vừa mày mò mãi mới ra dòng tên tiếng Anh. Nhạc vừa nổi lên một cái mình thấy anh ý đang mồm miệng tía lia trở nên im thít, và buồn cười nhất là sau một hồi thì thò tay vặn bớt loa cho nhỏ xuống. Lúc ăn xong quay trở lại xe để đi về, anh ý tuyệt nhiên không đả động hỏi mình muốn nghe nhạc gì để anh bật nữa :-)))))))).

Mình nghe heavy metal vẫn là bình thường, nhất là Metallica cũng có nhiều bài rock trữ tình chứ không đến nỗi chát chúa. Mình nhớ có lần có đoàn quay phim đến nhà mình, cậu người mẫu Đức lai Hy lạp, trông dáng điệu thì hơi thư sinh nhưng mặt thì như nam thần, không nghe nhạc mà chỉ nghe noise. Nó bật cho cả hội nghe đĩa noise của nó mà nghe xong mình chả hiểu mô tê gì thật sự. 

Các cụ đừng hỏi cún chuyện chính trị. Từ lâu rồi mình cũng không theo dõi. Để bình luận chung chung thì mình nghĩ hướng đi và lập luận của anh Trump có lý. Tuy nhiên cách làm thì không hay. Chắc tại anh bị đì lâu quá và lần này anh thắng lớn và đảng anh lại nắm cả hai viện nên anh mạnh tay làm ào ào. Hơi ào ào quá nên nhiều lúc có biểu hiện tuột xích (unhinged) hihi. 

49kg nhưng là 49kg có luyện tập. 

Monday, March 24, 2025

25/3/2025

Con mèo Lola khí béo. Mới có 3 tháng tuổi mà tình hình đã béo rụt cổ. Nó ăn phần ăn của nó, ăn say mê hăm hở đến ngã chúi cả mặt vào đĩa. Xong nó lại chuyển sang ăn phần ăn của con mèo Kotik. Và đến lúc người ăn thì nó cũng vào ăn cùng luôn. Đồ ăn chìa xuống, chưa kịp thả xuống đất nó đã đứng dựng lên như kangaroo giơ hai chân chụp. Ăn xong vừa nấc vừa trèo lên bàn để tiếp tục xin ăn nữa. Nó ăn mọi thứ. Thịt, cá, pasta, khoai tây, rau, táo, thậm chí ăn cả gừng. Đồ ăn vừa cho lên đĩa còn bốc hơi nghi ngút, nó nhanh như cắt nhảy lên cạp một miếng to rồi chạy trối chết xuống gầm bàn. Nhiều khi bỏng mồm, ngậm được xuống đến đất là nóng chịu hết nổi phải nhả vội ra. Mèo thì chạy đi nấp, đồ ăn thì nằm dưới đất. Bao giờ tình hình yên yên và đồ ăn bớt nóng thì mèo chui ra ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Hai con La Na đầu tư hẳn một phòng cho mèo, mua các loại đồ chơi về cho mèo tiêu khiển. Được đúng hai hôm, tất cả đều bị gặm tan hoang.

Mình tập thể dục có tí, nó đứng trong gầm giường chăm chú nhìn ra. Mình giơ chân, bị nó xồ ra nhảy lên đánh đu trên chân. Mình giơ tay, nó xồ ra nhảy lên đánh đu tòn ten trên tay và tranh thủ gặm tay.

Nhiều khi chịu hết nổi vì nó phá quá, mình túm nó lên mắng. Nó quen bị mắng, cứ bị túm lên như thế là xác định nằm yên ngoan ngoãn, người mềm xẻo không chút chống cự. Nhưng mắng vừa thì nó còn lim dim nghe, chứ mắng lâu quá là nó ngoẹo cổ ngủ khì luôn.

Tối thì đòi vào ngủ với người. Mà cứ phải chọn chỗ nó thích nhất. Trong quá trình chọn chỗ thì nó bạ đâu dẫm đấy. Đi qua đi lại trên mặt người. Có lần mình vào phòng con Lila, thấy nó đang ngủ khò khò mũi hếch lên trần nhà, con mèo Lola cũng đang ngủ khò khò, nằm vắt quanh cổ con gái yêu của mình như một cái khăn.

Con Na sau khi bị mèo quấy không ngủ được hai đêm liền thì mắt đã quắc lên sòng sọc “thật là một con mèo ngu ngốc”. Ấy, sao lại ngu ngốc. Mới có 2 đêm làm gì căng. Chúng mày mỗi đứa quấy tao tận gần 3 năm, đêm còn phải cho ăn, cho đái, không thì phải thay bỉm. Con Lola ít nhất còn tự đái ị đúng chỗ.

Con mèo Kotik, mèo xù lông vàng nhưng ức và bốn bàn chân lại trắng phau, thì giành phần lớn thời gian ngồi trên cái gối êm bên cửa sổ hóng xuống đường, trông điệu bộ cao sang nền nã quý tộc. Chuyện ăn uống cũng cảnh vẻ chứ không phải mèo mướp nhìn quê kiểng phàm ăn tục uống như con Lola. Mỗi tội nó ngồi yên thì thôi chứ mà đã phá thì phát nào chết phát ấy. Chả hiểu lên cơn nhí nhảnh thế nào mà nó nhảy vào cái khay cát bới tung tóe, hất phân lăn rông rổng trên sàn. Chậu cây cảnh của mình trong phòng khách cũng bị nó đào tung, đất bị hất tóe loe khắp nơi, cái cây tội nghiệp đổ nghiêng và lúc mình phát hiện ra thì lá đã héo. Mình gào lên. Con mèo Kotik từ đó cứ thấy mình là chạy trối chết. Nó có vẻ nhạy cảm dễ tổn thương chứ không như con kia gào lên thì nó chuồn, hết gào ngồi xuống thì nó lại mò lên lòng nằm kêu gừ gừ rồi ngủ.

Một hôm con Lila cho con mèo Lola ăn. Ăn xong nó vẫn quẩn chân kêu meo meo. Mình bảo nó vẫn đói, bé cho nó ăn thêm đi, thì bị cô con gái sách vở của mình chỉnh đốn “mamma không biết gì hết, nó ăn xong cám ơn mình đấy mamma ơi”. Thôi con ơi, mài google vừa thôi, thử cho nó ăn no xem nó có cút thẳng hay không. Y như rằng, ăn xong đĩa đồ ăn thứ hai, con Lola chạy vút ra khỏi bếp như một tia chớp, để lại cô con gái nhiều lý thuyết ít thực hành của mình chưng hửng ú ớ ơ kìa thế là thế nào mèo ơi mèo ơi. 

Con Lila tự nhận là mẹ của con mèo Kotik, còn con Na là mẹ của con mèo Lola. Mình tự nhiên chả liên quan gì bị đôn lên thành bà ngoại. Ôi bà ngoại già lắm tao không chịu đâu, chúng mài chưa làm mẹ được đâu, tưởng làm mẹ dễ hử. Mẹ gì mà để con đói suốt ngày đi nịnh nọt tao xin ăn ❤️❤️❤️❤️. 

Wednesday, March 12, 2025

Linh tinh

Cả mùa đông năm nay Moskva hầu như không có tuyết rơi, chả bù cho mùa đông năm ngoái suốt 6 tháng cả thành phố không có gì ngoài tuyết. Nhiệt độ cũng không xuống thấp. Năm nay mùa đông ấm hơn mọi năm ít cũng phải từ chục độ đến hai chục độ. Kế hoạch đi hồ Baikal phá sản vì năm nay nước hồ không đóng băng.

Thế, cả mùa đông thì như thế, thế mà vừa bắt đầu mùa xuân một cái, thì trời đất lại xầm xì, rét mướt, và tuyết bắt đầu lác đác. Thế là thế nào giời ơi, tôi chuẩn bị trầm cảm đến nơi rồi đây.

Ông vua hàng hiệu Moscow, như mọi năm, lại gửi tặng một lẵng hoa xuân. Thủy tiên, tulip, anemone, ranuculus và hoa gì cành như củi khô nhưng hoa nở ra 4 cánh vàng rực rỡ. Nhìn thấy vui vui. Ở góc vườn xứ Salento của tui, dạ lan hương năm nay lên thành một bụi hoành tráng. Cách đây đâu 2 năm, ông chủ cửa hàng bán cây cảnh tặng mình một cây dạ lan hương bé tí trong một cái chậu bé tí trông như đồ hàng. Mình ngửi hít trong nhà chán thì mang ra trồng vào góc vườn. Để trong chậu không ai chăm sóc sợ nó chết thì thương thôi chứ cũng không hy vọng gì, vì nhìn cái cây gầy guộc quá. Ai dè sau hai năm giờ thành một bụi hoành tráng, hoa đủ màu, và chắc là thơm lừng cả một góc. Giá mà được ngồi trong nắng tự do tự tại ngắm hoa xuân kệ mọe cuộc đời ô trọc nài thì thích nhỉ.

Trong vườn năm nay mình bổ sung thêm một loại thủy tiên. Con Lila trong một lần lượn xe đạp giữa đồng quê thì đã mang về tặng mẹ già của nó một củ thủy tiên bé xíu nó moi được từ đâu đó. Là loại thủy tiên mọc hoang trên đồng, nở hoa sớm nhất, nở ngay trong mùa đông, và thơm cực kỳ. Chỉ một bông bé xíu có thể thơm lừng cả góc bếp. Bao giờ mình sẽ có một bụi thủy tiên to tướng, nở ngay giữa mùa đông, và củ từ từ lan khắp vườn, bé nhể.

Hôm nay ngồi lẩn thẩn lại nghĩ đến bà Nuôi. Bà Nuôi hồi trẻ rất khổ vì ông chồng đẹp trai lăng nhăng. Lăng nhăng bỏ bê vợ con chưa đủ, một hôm ông ý quay về bán phứt ngôi nhà duy nhất, cho vợ và 3 con còn nhỏ xíu ra đường. Bà Nuôi van xin khóc lóc thế nào ông ý cũng không động lòng, chỉ muốn bán cho nhanh còn bỏ túi mớ tiền đi sống với bồ.

Sau bao năm ông ý đi mất tích và bà Nuôi vất vả một mình nuôi con khôn lớn, thì ông ý mò về, thân tàn ma dại không bồ nào muốn chứa nữa. Con thấy bố về thì lại phải chăm sóc, tuy chả có tình cảm gì, vì sợ hàng xóm dị nghị. Nhất là cô con gái bà Nuôi, sợ mang tiếng với gia đình nhà chồng nên lại phải chăm sóc bố. Bà Nuôi lúc đó đang ở Rome với mình. Mình nhớ thời gian đó bà Nuôi điên ruột lắm, suốt ngày than thở tôi từng này tuổi còn phải đi ở đợ, không dám làm phiền con cái, thế mà ổng bỏ con 30 năm, giờ lết về bắt con phải hầu. Nhưng lúc đó tình hình chưa đến nỗi tệ, vì bà Nuôi kiếm ra tiền nên vẫn điều hành công việc đầu tư mua vàng mua đất ở nhà, quyền lực bà Nuôi nắm hết, ông chồng chỉ nằm báo.

Nhưng đời không ai học được chữ ngờ. Ông ý trong một lần đi uống nước với bạn, thấy thằng bé bán vé số dạo còn ế vé, ông ý thương tình mua nốt cho nó. Và trúng thưởng. Lâu rồi mình cũng không nhớ mua mấy vé hay mua cả xấp, chỉ nhớ là trúng giải độc đắc và con số tiền nhiều tỷ. Có tiền một cái, lại rộng rãi, đang từ một kẻ thất thế, trong mắt họ hàng ông ý vụt sáng thành ngôi sao. Tiền bà Nuôi đi làm tích cóp bao năm cũng không thể bằng một lần ông ý trúng số. Bà Nuôi lại đau khổ lần nữa, suốt ngày than thở sao ổng tệ thế mà ổng sướng còn tôi thì khổ…

Lúc đó mình chỉ bảo người ta có phúc dày thì kệ người ta hưởng cô ạ, mình không có thì mình tích, so sánh với họ làm gì. Bà Nuôi nhìn mình như vật thể lạ…

Nghĩ đến bà Nuôi xong mình lại nghĩ sang một chị bạn hồi còn ở Dubai. Chị ý có nhan sắc, lấy anh chồng người nước ngoài, sau đó ly dị. Chị ý hay than thở buồn vì ly hôn, thương con vì hồi trước được ở nhà to có bể bơi mà giờ ly dị phải ở cái nhà nhỏ không có bể bơi, lần nào gặp cũng than thở như thế. Mình bụng thì nghĩ nếu bố mẹ ly dị thì thương con ở với bố thì thiếu mẹ, ở với mẹ thì thiếu bố, thôi chứ nhà to hay bể bơi có thì có mà không có thì thôi quan trọng gì, nhưng mồm thì chỉ dám nói “cái nhà chị đang ở không có bể bơi thì lại có vườn, cũng ổn mà chị, có hai mẹ con thì cần gì nhà to”. Không dám nói gì hơn vì biết với suy nghĩ của chị ý như thế, mình có thật lòng đến đâu thì chị ý cũng sẽ bảo em đang ở nhà to nên nói gì chả được…

Ngay từ hồi bé nhiều người đã bảo mình có suy nghĩ khác người, ý là chê chứ không phải khen. Nhưng mà, nếu suy nghĩ khác người để chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, đầu óc tuy nhiều khi toàn chuyện nói thẳng ra là ngã cây nhưng chí ít cũng không có gì sân hận, việc mình mình làm không sợ đời bình phẩm, tránh được vô số phiền não, thì cũng tốt mà, có phải không?

Ảnh: Người thì phải chạy chợ mà mèo thì cứ ngủ khò khò trên lòng như này người biết phải làm sao phải làm sao???