Hồi tháng tư, cả
nhà mình về Salento. Ngày đầu tiên thợ đã đến nườm nượp, lại thêm cả đôi vợ
chồng thợ chụp ảnh. Mình dậy từ 5h sáng, dọn dẹp bày biện luôn chân luôn tay. Ngài
ngủ chỏng vó đến hơn 8h sáng, gọi mãi mới hằm hằm ngồi dậy. Mình giao ngài
nhiệm vụ cho con ăn. Mình nói đi nói lại là em bận với thợ, anh phải cho con ăn
thật no để em còn cho chúng nó uống thuốc tẩy giun, thuốc tẩy giun hại dạ dày
nên con phải ăn thật no anh nhé. Sống ở châu Phi điều kiện vệ sinh kém nên cứ 6
tháng lại phải tẩy giun một lần.
Một lúc lâu sau,
mình vào bếp hỏi ông “Con ăn thật no chưa anh?”, ông liến thoắng “Ăn nhiều lắm,
no lắm, bao nhiêu đồ ăn anh chuẩn bị chúng nó đều ăn hết”. Để cẩn thận mình lại
quay sang hỏi “Na con ăn nhiều chưa?”,
nó bảo “Na ăn nhiều rồi”. Thế là mình yên tâm lôi thuốc ra cho con uống.
Ai ngờ vừa uống
được vài phút thì nó bắt đầu ôm bụng kêu đau. Mình hốt hoảng. Hóa ra nó ăn gần
hết gói chip khoai tây, trông lồng phồng nên nó tưởng nhiều nhưng thực ra có gì
vào bụng đâu. Còn đồ ăn ông làm thì làm lên đến đâu ông với con trai ông lẻm
hết đến đấy, con La may lớn nên kịp xí một miếng, còn con Na chậm chân có ăn
được miếng nào.
Lúc đó đã là gần
10h sáng. Thợ mười mấy ông từ mấy tiếng nay gọi ơi ới từng phút từ đủ 4 phương
8 hướng. Hai vợ chồng thợ ảnh cũng gọi hỏi ơi ới từng phút, họ cứ vừa hỏi vừa
nhìn mình vẻ ái ngại vì trông mình phờ phạc quá. Chồng mình thì đã gần hết tuần
cà phê buôn chuyện thứ hai, cứ vừa uống cà phê vừa buôn chuyện rào rào, hết một
tuần cà phê lại có người mới đến lại chèo kéo uống cà phê để buôn chuyện tiếp,
việc nhà kệ vợ xoay sở. Giờ lại thêm con Na đau bụng, mình cho nó uống nước,
cho ăn cả mấy lát bánh mỳ mà nó chả đỡ. Nhìn nó mặt tái xanh tái tử nằm ôm bụng
mắt nhắm nghiền trên sofa, mình suýt òa khóc. Mình đã quần quật suốt gần 5
tiếng. Bụng đói, chân mỏi, tay sứt sẹo, quần áo bụi lấm bê bết, tóc cũng cứng
đơ vì bụi túm vội lại bằng một cọng chun. Lão chồng rất đáng quát nhưng mình mà
quát bây giờ thì kiệt sức khỏi làm việc luôn. Lúc mình đang đấu tranh tư tưởng
thì lão chồng quý hóa của mình đã kịp chèo kéo thêm mấy người nữa để uống sang
tuần cà phê thứ ba, vẫn buôn chuyện xuyên không gian và thời gian, điệu bộ vô
tư vui sướng như một cậu bé. Cốc cà phê, tách cà phê, thìa, khay, cốc uống
nước, để chất đống trong chậu rửa.
Nuốt cục tức,
mình bế con Na vào nhà vệ sinh, móc họng cho nó nôn ra hết. Nôn xong nó mới đỡ.
Từ hôm đó trở đi, bận mấy thì bận mình cũng chả dám nhờ ông nữa.
Nhiều lúc điên mề
quá, mình lại tự an ủi “Chắc kiếp trước mình đã làm việc gì tồi tệ với ông lắm
nên kiếp này mình phải trả nợ”. Mình phải kiên nhẫn chăm chỉ quyết trả cho bằng
hết, chứ trả không hết kiếp sau lại phải làm vợ ông nữa thì... bỏ mẹ.
Nhưng gần đây tự
dưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình, ủa, chưa biết kiếp trước ai nợ ai nhe. Nếu
mình nợ ông, tại sao cãi nhau với ông bao giờ ông cũng phải nhận thua để cho
mình thắng, mà đã thua là ông phải xin lỗi, ngay cả khi mình sai lè? Nhiều lúc
ông bất bình quá khiếu nại thì con vợ ông mặt tỉnh bơ bảo nó đã chấp nhận lấy
chồng già thì chồng phải người lớn hơn nó, tức là phải nhường nhịn nó, chứ cãi
nhau ngang hàng thì thà lấy chồng trẻ trung 6 múi. Nợ nần kiểu gì mà nó nói ông
suốt chẳng sao, ông thử nói nó một câu xem, nó bật lại xong còn dỗi cho ông
phải xin lỗi đi xin lỗi lại. Mỗi lần ông vùng lên định phản kháng, nó lại liếc
xéo cho ông phát “Định cách mạng hả?”, thế là ông lại xìu xuống, ý tưởng cách
mạng bị bóp chết từ trong trứng nước.
Thế tức là... dư
lào? Cuối cùng thì là ai nợ ai đây hả các bạn?
PS: Mình phải
chống ẩm cho ngôi nhà. Chính ra chỉ cần trát kín phần chân tường vì hội thợ cũ
làm ẩu để chân tường hở. Ai ngờ ông chồng ngáo của mình, chỉ nói chuyện điện
thoại có vài phút, đã bị bọn nhà thầu ngon ngọt thế nào dụ cho sơn lại toàn bộ
tường. Mấy chục nghìn euro lại đội nón ra đi, để lại ngôi nhà mới tinh lạc quẻ.
Hức, thôi mình đi thiền.
Ảnh: đi chơi thấy
hồ nước đẹp quá, con mẹ bèn ngồi thiền. Thiền trong hoàn cảnh có con ranh ngồi
thu lu sau lưng hỏi luôn mồm “Bao giờ mamma shong,
bao giờ mamma shong, bao giờ mamma shong?” thì chắc nhanh thành chính quả
lắm đây.