Buổi sáng, chưa tới
8h30 mà mẹ đã ngồi thong thả vừa blogging vừa uống trà rất nhã vừa lắng nghe
con gái đang vừa nói chuyện vừa hát nghêu ngao với búp bê trong cái phòng đồ
chơi gần đó.
Buổi sáng 6.30 mình
dậy. Sang phòng Lê La Na, cuốn rèm cửa, gọi bọn Lê La Na cho mặc quần áo. Chúng
nó xuống nhà ăn sáng thì mình tranh thủ làm phòng. 3 cái giường bé bé, quần áo bé
tí, cái khăn cũng bé tí trong nhà vệ sinh, vài phút là xong. Làm xong mở cửa sổ
cho thoáng và đi ra khóa cửa phòng cho khỏi đứa nào nghịch ngợm lẻn vào xới
tung chăn đệm lên. Rồi mang đồ giặt từ đêm xuống nhà phơi nắn nót. Phơi xong
thì đến giờ Lê La đi học. Cho Anna ăn chai sữa cho xong nốt bữa sáng, ra vườn
ngắt những bông hoa đã cũ từ những khóm dạ yến thảo rồi lên nhà gọi chồng dậy.
Điều mình thích nhất
là buổi sáng, cuốn rèm cửa lên và mở cửa sổ cho ánh sáng và khí trời ùa vào
phòng. Trên đầu hồi nhà lúc nào cũng có mấy con chim nhảy qua nhảy lại hót ríu
rít. Vừa dọn dẹp phòng ngủ vừa nghe nhạc, chỉ vài phút là gọn ghẽ đâu vào đấy,
giày dép vào chỗ, sách truyện vào chỗ, tất và quần áo bẩn cho vào thùng đồ
giặt, giường gọn ghẽ, nhà vệ sinh ngăn nắp. Khóa cửa phòng rồi xuống nhà ăn
sáng với ngài lúc này đã ăn vận như chú rể ngồi nghệt mặt đọc báo lá cải trong
phòng ăn.
Thế rồi nếu không phải
đi đâu đó thì mình học bài cả buổi sáng trong tiếng con Anna múa hát nghêu ngao,
hoặc độc thoại với búp bê và đám trâu bò ngựa đồ chơi, hoặc lượn xe ba bánh
trong vườn. Nghe thích đến mức cứ thỉnh thoảng lại phải chạy ra hít hít cái má toàn
mỡ mềm xèo của nó. Mà cũng chẳng cần đợi mẹ chạy tới hôn hít, vì nó chốc chốc
nhớ hơi mẹ hay sao mà lại riết róng “Mamma có yêu Anna hông?”, “mẹ có, mẹ yêu
con khủng khiếp lắm”. Tới 12h trưa thì hai mẹ con ăn trưa, xong cho nó đi ngủ.
Lúc nó ngủ dậy cũng là lúc Lê La đi học về tới nhà, em xuống đón anh chị tíu
tít. Lê La ăn trưa xong, ngồi làm toán, tập viết hoặc đọc sách cho mẹ nghe
khoảng 1 tiếng. Rồi nếu mẹ không nổi hứng kéo cả lũ đi đâu đó thì La Na chơi đồ
hàng cùng nhau trong phòng đồ chơi, Lê ngồi đọc sách gần đó, còn mẹ tranh thủ
là quần áo hoặc khâu quần áo rách. Thỉnh thoảng La Na lại chạy ra nhờ mẹ tết tóc
cho ngựa hoặc băng cái chân con ngựa bị sứt. Hôm nào trời đẹp, 3 anh em tự kéo
nhau ra vườn chơi. Chẳng mấy chốc bọn trẻ hàng xóm cũng kéo sang, tiếng trò
chuyện ríu rít, tranh cãi inh ỏi, chơi đồ hàng cười khúc khích, tiếng đá bóng
bình bịch và tiếng chân nhảy tưng tưng trên cái trampoline.
6h chiều, bọn trẻ hàng
xóm về, Lê La Na chạy lên nhà nhom nhem mồ hôi nhễ nhại, mình lùa hết vào phòng
tắm. Chúng nó lại tiếp tục chơi đồ hàng trong đấy. Vừa trông chúng nó tắm mình
vừa tranh thủ dọn dẹp. Tắm xong, mới tinh, nếu còn thời gian thì cùng mẹ dọn
dẹp phòng đồ chơi hoặc ra sân sau rút quần áo khô (được mẹ trả công mỗi đứa một
dirham cất vào hộp tiền giấu như mèo giấu cứt), rồi vào phòng ăn ăn tối. Ăn tối
xong, đánh răng, thay pijama, và được xem phim hoạt hình trong khoảng hơn nửa
tiếng. 8h30, tiếc rẻ mấy cũng phải vào giường. Năn nỉ mẹ đố thêm vài câu đố rồi
mới cam tâm đi ngủ. Câu đố cho Lê: 8 nhân 6 bằng mấy. Câu đố cho La: Lila’s pillow
có bao nhiêu chữ. Câu đó cho Na: ở trong nhà có con bé nào vừa ngoan vừa yêu
mẹ? Xong, kéo chăn lên cho cả 3 đứa, mẹ bảo “giờ bọn chó con tự ngủ, mẹ đi tắm”.
Tắm xong đi ra, cả 3 đứa đã ngủ khò. Cho quần áo bẩn vào máy giặt, chuẩn bị
sách vở quần áo cho Lê La đi học ngày hôm sau, xong một ngày của nội trợ kiểu
mẫu.
Menu đồ ăn cả tuần, ai
ăn bữa nào, duyệt từ đầu tuần, chú đầu bếp cứ thế mà đi chợ và nấu nướng. Chú
lái xe phụ trách đưa đón trẻ con và làm việc vặt theo yêu cầu. Tuần 1 lần hai
cô giúp việc đến lau chùi nhà cửa từ trong ra ngoài. Tất cả mọi thứ đều gọn
ghẽ, sạch sẽ, tuần tự. Không bị quấy rầy bởi khuôn mặt hôm tươi vui hôm cau có
tùy hormone, tùy tình trạng yêu đương, gia đình và cá nhân của giúp việc, đời
mình nhẹ hẳn. Chỉ có điều không đi event được vì không có ai ở nhà buổi tối
cùng bọn trẻ con. Ngài nhăn nhó “nhưng anh muốn em đi cùng anh”. Bảo “không
sao, anh yêu, em tin anh, anh cứ đi một mình, miễn là cố gắng về sớm”.
Nếu phải nấu ăn, dọn
dẹp bát đĩa, và đi chợ mua đồ ăn, thì mình sẽ phải mất thêm 5 tiếng một ngày.
Nếu phải đi event hoặc tiếp khách ở nhà thì mình phải mất thêm ít nhất 3 tiếng
một ngày nữa. Bớt đi được 8 tiếng này, ngày trở nên rất dài rộng và thảnh thơi,
tha hồ mà học. Chỉ sợ học nhiều quá tâm hồn lại trở nên quá đẹp thì hỏng, nhề.
P.S Mẹ
đang blogging thì nghe tiếng gọi thống thiết “Mamma có giúp Anna được hông?”. Mẹ
chạy vào, thấy con gái đang đứng vắt vẻo trên bàn. Mẹ chạy tới buột mồm “trượt
chân là như trái mít rụng bây giờ”. Đang nói mẹ im bặt. “Trái mít rụng” là ngôn
ngữ của bà Nuôi chứ mình thì không nói như vậy bao giờ. Ở với bà Nuôi 4 năm, bị
ngấm ngôn ngữ bất hủ từ bao giờ không biết. Để hôm nào lại gọi điện hỏi thăm cụ
Nuôi xem giờ cụ ra sao.