Trong trí tưởng tượng của tôi, tất cả thật
hoàn hảo, tôi, anh, và tất cả những gì chúng tôi làm cùng nhau. Như cùng lang
thang trên cánh đồng với gió, đứng bên nhau trong sự tĩnh lặng của núi, cùng
đứng bên dòng sông nhìn nước chảy, ngồi trong một vườn cây đếm hoa nắng, nhìn
nhau, và hơn hết, cùng nói về những điều lòng mình cảm thấy. Tôi gọi anh là
người đàn ông nói chuyện bằng tim. Tôi tưởng chúng tôi giống nhau.
Phải rất lâu sau, tôi mới đủ sự hờ hững
trong lòng để thừa nhận rằng chính tôi là người cứ cố nhét anh cho vừa vào giấc
mơ của tôi. Đó là một lần hiếm hoi. Thông thường, mọi sự sẽ xảy ra theo hướng
ngược lại, là đàn ông cứ cố nhét tôi cho vừa vào giấc mơ của họ. Và tôi thường buồn
cười những nỗ lực ngây thơ vô ích đó, cho đến khi anh tới.
Tận cho đến khi anh tới, tôi mới hiểu cái
cảm giác muốn chứng tỏ mình cũng là người tốt, cái cảm giác giá mà giá như, giá
mà mình đừng nói câu đó, giá mà mình nói khác đi, giá mình bớt phù phiếm và
kiêu ngạo đi một tý, giá mình đừng xù lông nhím lên, thì có lẽ mọi sự sẽ khác,
sẽ tốt hơn, anh sẽ không thể xa mình. Tôi phù phiếm và thường tự mãn với sự phù
phiếm của mình. Đàn ông thích hay không thích, tôi vẫn cứ phù phiếm cho đủ phần
tôi, yêu thì yêu, chả yêu thì đi yêu người khác, chết ai đâu. Chỉ riêng với
anh, tôi cảm thấy sự phù phiếm của mình cứ trật lất ra. Về sau, gặp thêm
một Cự giải khác nữa, tôi mới hiểu, rằng chả cứ tôi với anh, mà sự phù phiếm của
bất kỳ Song tử nào gặp những nguyên tắc của bất kỳ Cự giải nào cũng thành trật
lất.
Thế là, mọi thứ bắt đầu hoàn hảo, nhưng vì
kỳ vọng quá lớn, lại trở thành trật lất. Trong mối quan hệ đàn ông và đàn bà,
khi ta cứ phải giá mà giá như suốt, thì đó là một mối quan hệ trật lất. Ai ép
lòng mình được mãi.
Tôi chỉ níu kéo anh một lần. Một lần thôi.
Rất nhẹ nhàng, tôi bảo “Hai người đáng quý, đã gặp được nhau trong đời, xin
đừng thành người xa lạ”. Câu nói đó của tôi níu anh thêm được một thời gian nữa.
"Xin
đừng làm người xa lạ", có kẻ đã từng năn nỉ khi cố mãi mà không thể làm quen được với tôi. Kẻ
đó đẹp trai, kiêu ngạo và nổi tiếng phũ với đàn bà. Tôi không thực sự hiểu cảm
giác của gã và cũng chẳng mủi lòng, cho đến tận khi chính tôi phải níu
kéo anh.
Nhưng không ai níu kéo được mãi, tôi lại
càng không. Tôi ngồi im nghe, và không phản ứng, khi tiếng bước chân anh cứ nhỏ
dần, nhỏ dần, rồi không vọng tới nữa. Tôi biết điều này sẽ tới. Lòng tôi dẫu
còn thiết tha, nhưng cũng đã đủ sự trưởng thành để cười khẩy, người này đi thì
mới có chỗ cho người khác tới. Việc gì phải ru lòng mình mãi.
Nếu không cháy thành tro thì không thể hóa
nổi phượng hoàng.
Speak low, when you speak, love.
Our summer day withers away too soon, too
soon.
Speak low, when you speak, love.
Our moment is swift, like ships adrift,
we’re swept apart too soon…
(Speak low, Phoenix)
https://www.youtube.com/watch?v=rkAHi2wNSsc