Con bạn độc thân đang ráo riết tìm chồng hỏi mình “nếu mày còn độc thân thì mày có thử với a local guy không?”. Bảo “Không, tao cần rất nhiều thứ ở đàn ông, không chỉ mỗi tiền. New money tao lại càng không thích”.
Trong một entry lâu lâu nào đó khi mọi người than về tình hình khoe hàng thể hiện ở VN, mình có bảo cứ từ từ, tiền mới có nên thế là rất thường.
Xã hội Ả rập UAE chính xác là một xã hội mới giàu kiểu như ở nhà, quy mô lớn hơn nhiều nhưng bản chất thì y hệt.
Biểu hiện đầu tiên là thích đồ điện tử. Điện thoại đời mới, máy ảnh, Ipad, Kindle, phải sắm tuốt cho đủ, có cái gì mới là phải cuống lên sắm ngay không sợ người chê ta không sành điệu. Đi đến đâu cũng giơ điện thoại ra chụp, ngồi ở đâu cũng hí húi điện thoại.
Biểu hiện thứ hai là giày váy túi vv. Ra ngoài đường thấy các bà các cô trùm kín mít từ đầu đến chân 100% khoác túi sành điệu. Chỉ nhìn túi mà nhận ra người. Thế nhưng chẳng biết xếp hàng là gì. Xí được chỗ của người khác, đã chẳng thấy có vẻ gì là ngại ngùng, mặt mũi lại còn có vẻ mừng húm vì đã nhanh chân xí được.
Biểu hiện thứ ba là xe đẹp. Xe đẹp chạy ngoài đường như mắc cửi. Vào những giờ nhất định, trên những con phố nhất định, tại những địa điểm nhất định, các chàng trai mặc dishdash cưỡi xe đẹp lượn qua lượn lại, nổ máy rất to, thậm chí xe dừng một lúc lâu rồi mà máy vẫn nổ phành phành. Có lần tại một quán bar, mình thấy mấy chàng local dẫn ra cửa mấy em son phấn nồng nhiệt váy ngắn không thể ngắn hơn, các em nhìn thấy xe chàng đỗ ngay đấy thì thốt lên bằng một giọng tiếng Anh pha accent Nga ngố “wow, anh lại mới đổi xe à?”, chàng không giấu nổi vẻ sung sướng tự hào trả lời tắp lự “Yes”, trong khi các em líu ríu níu váy trèo vào xe.
Trong hạng mục xe đẹp phải kể đến thói quen thích SUV. Được cái xăng bên này rẻ hơn nước lã, theo đúng nghĩa đen, nên 1 SUV chứ vài SUV cũng không có vấn đề gì. Vấn đề ở chỗ dùng SUV kéo thuyền ra biển chơi, mang theo nước để uống, xong lại SUV kéo thuyền về, để lại sau lưng hơn chục cái vỏ chai nằm chỏng chơ trên bãi cát.
Đi kèm với xe đẹp là biển đẹp. Dân bên này khát biển đẹp. Đi ngoài đường nhìn biển xe thì biết tầm cỡ chủ nhân. Quy tắc là biển càng ít số thì càng có giá. Biển số 1 là biển của người đứng đầu tiểu vương quốc. Các thành viên trong hoàng tộc đi xe biển chỉ có một số. Sang hai số là cỡ quan chức cấp cao trong chính phủ gì đó. Ba số thì cấp thấp hơn. Giới ngoại giao đi biển riêng, số 1 số 2 dành cho người đứng đầu cơ quan ngoại giao và gia đình, tiếp sau đó mới đến các nhân viên khác trong cơ quan ngoại giao. Dân thường đi xe biển nhiều số. Trong hạng mục biển nhiều số, ai bỏ nhiều tiền thì có biển đẹp. Đi xe đẹp thế, gắn biển đẹp thế, mà chẳng biết thế nào là luật giao thông. Tạt trái tạt phải cứ như đang cưỡi lạc đà phóng giữa sa mạc không người.
Rồi họ bắt đầu đi du lịch. Nhưng đặc trưng của nouveau riche là đi du lịch để mua sắm, chứ chẳng màng gì tới văn hóa hay phong cảnh. Đến những địa điểm thăm quan bằng mọi giá chụp cái ảnh lưu niệm về cho mọi người xem. Địa điểm ưa thích của họ là London, Milan, Rome. Xa hơn nữa, đi vào những làng mạc đẹp tuyệt vời của Ý mỗi tội không có shop thời trang hàng hiệu, là họ chịu. Nói chuyện với 10 người thì đến 9 người như thế.
Đấy, kể qua thế để các bạn thấy đó là tâm lý rất bình thường của con người chứ chẳng phải VN ta thế nọ VN ta thế kia.
PS: lại quay trở về chuyện tìm chồng của con bạn, mình bảo nó “lý tưởng nhất là tìm được thằng giàu có nòi, những thằng này vừa giàu vừa nhã. Tiếp đến là thằng lớn lên từ cơ hàn nhưng giờ có tiền, nhưng với điều kiện nó không phải lao tâm khổ tứ quá để kiếm tiền, vì những thằng như thế coi tiền to hơn người. Trong mọi trường hợp tránh những ông quý tộc hết thời, những ông này tiền không có nhưng thói quen thì vẫn sang trọng, mày lấy về là hầu mệt”.