Hồi còn ở Dubai, một lần ngồi tán chuyện với cô bạn ở nhà cô ấy là một biệt thự trên đảo Cọ, cô ấy tâm sự với mình. Chẳng là các biệt thự trên đảo Cọ hình như chỉ được xây 2 tầng. Vợ chồng cô ấy cố tìm cách cơi nới, xây thêm cái tầng lửng. Khó khăn và tốn kém nhưng nhà tận 4 con, không xây thêm không được. Cô ấy nói với mình một câu mà mình cứ ấn tượng mãi “nhiều khủng khiếp lắm, vợ chồng tao phải dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm, là 60k usd, để xây thêm cái phòng bé tí đó”. Nói thật nghe cô ấy nói 60k usd mình ngỡ ngàng. Chồng cô ý làm cái nghề hái ra tiền ở Dubai. Cả nhà đi du lịch rất thường xuyên và chẳng bao giờ đi chỗ nào dưới 5 sao. Hai cô giúp việc kè kè đàn con, chưa kể lái xe và đầu bếp. Và chỉ cần ngồi vài phút ở cái bếp nhà cô ấy là mình biết hàng ngày cô ấy tiêu rất nhiều tiền. Dĩ nhiên 60k usd không phải là số tiền nhỏ, nhưng một gia đình phong lưu như vậy mà toàn bộ số tiền tiết kiệm chỉ có chừng ấy và đã coi đó là nhiều khủng khiếp thì mình thấy lạ.
Ngài có một cậu bạn. Cô vợ cậu ấy vốn làm luật sư gì đó
nhưng bỏ việc ở nhà chăm 2 đứa con, mình cậu ấy đi làm. Cô vợ lúc nào cũng thấy
tóc tai sành điệu, móng tay đỏ chót và dùng túi Chanel. Cả nhà rất hay đi ăn
nhà hàng. Không nhà hàng sang chảnh nào trong vùng cậu ấy không biết mặt biết
tên. Thì thế cũng là bình thường vì thu nhập của cậu ấy có vẻ cũng khá, nếu
không vì tự dưng một lần cậu ấy tâm sự rằng cậu ấy có món nợ ngân hàng 20 nghìn
euro và cậu ấy hy vọng vài năm nữa sẽ trả hết. Với kiểu sống phong lưu như vậy,
nhẽ ra món nợ 20k euro phải là một món nợ cỏn con mới phải chứ nhể???
Sau đó thì cậu ấy nhận được mấy hợp đồng khá béo bở. Không
biết cậu ấy có trả dứt luôn món nợ ngân hàng kia không, chỉ biết là Giáng sinh
năm ấy, vợ chồng cậu ấy đặt ngay một chuyến nghỉ dưỡng Maldives. Một chuyến nghỉ
dưỡng ở Maldives cho cả gia đình như vậy thì cứ xác định tiêu từ 20k đến 30k
euro.
Ngài có cậu bạn. Hồi cách đây hơn chục năm vợ chồng nó mời
vợ chồng mình đến nhà ăn tối. Lúc cô vợ tung tăng đi vào bếp lấy món mới, nó
ghé sang mình bảo “G ơi, vợ tao nó tiêu nhiều tiền khủng khiếp. Mày đừng nói gì
với nó nhé, tháng này tính đến giờ nó đã tiêu hết 7000e rồi”. Vẫn còn chưa hết
tháng và nhất là thời điểm chục năm trước ở Rome, không hiểu nó tiêu kiểu gì mà
hết 7000e được nhất là khi nó không phải đệ tử hàng hiệu. Chú thích thêm là
tiền nhà không phải trả và con có mỗi một đứa đang gửi ở nhà trẻ miễn phí của
Bộ. Chục năm sau, vẫn anh chồng than thở vì định bán căn hộ cũ mua căn hộ mới
rộng hơn vì bây giờ đã có 2 con khá lớn, nhưng cuối cùng đành phải từ bỏ kế
hoạch vì “vợ tao nó tiêu nhiều tiền quá”. Căn hộ ở Rome bé xíu, hình như chỉ có
1 phòng ngủ rưỡi, mà con thì một trai một gái.
Tây nói chung đề cao hưởng thụ, nhất là hưởng thụ cá nhân,
sống nay biết nay, cũng không phải lo ngày nắng còn có ngày mưa vì đã đóng thuế
đầy đủ nên ngày mưa thì đã có chính phủ lo, lại càng không có chuyện hy sinh
đời bố để củng cố đời con kiểu như kiếm được 2000e một tháng thì chi tiêu tằn tiện để dành ra một
nửa cho con học trường tốt. Văn hóa họ thân ai nấy lo như vậy chứ không phải họ
không yêu con.
Thế còn chúng ta, các chuyên gia hy sinh đời bố để củng cố đời con, thì tiêu tiền của chúng ta vào đâu hở các cụ ơi? Nào là nhà cửa, việc học hành của con, rồi may ra thì để ra được một khoản tiết kiệm cho tuổi già, xong các khoản mục này thì một là hết tiền, hai là hết cụ nó đời rồi còn đâu. Mình có chị bạn cho con đi học đại học ở nước ngoài. Chị ý chắc thu nhập cực khá nhưng tiền học cho con cũng tốn kém, nhất là con học xong mấy năm đại học lại muốn mẹ cho tiền để học tiếp master. Chị ý có lần bảo mình “nó vặt mình trụi lông”. Ông Lê nếu không có gì trắc trở thì năm sau vào đại học, sau đó là 2 đứa kia cũng sát gót. Quả thật mình cũng hơi lo. Con bé thì còn đầu óc mơ mộng chim cá lá gái tí chứ con lớn một cái là đầu óc toàn tính chuyện tiền.