Dân expat châu Âu bên này ít tiền hơn dân
bản xứ rất nhiều. Thường trong một gia đình người Âu Mỹ họ chỉ thuê một cô giúp
việc, làm tất cả mọi việc trong nhà từ lau chùi tới là quần áo tới trông trẻ
thậm chí cả nấu ăn. Nhưng họ trả lương cao hơn và tôn trọng giờ giấc nghỉ ngơi
cũng như quyền lợi của người làm hơn, trái ngược hoàn toàn với người bản xứ. Để
cho các bạn dễ tưởng tượng, tỉ giá 5 dirhams bằng một euro, nhà Ả rập họ trả
lương trung bình 600, 700 dirhams, hào phóng lắm thì được 1000, ngày 24 tiếng
lúc nào chủ gọi là phải lên làm, đừng hòng mơ tới phép tuần phép năm. Nhà Âu Mỹ
trả 1500, 1800, rất ít người lên được tầm 2000, tuần nghỉ một ngày, vài năm một
lần cho về nước thăm gia đình.
Trong các quảng cáo tìm việc ta rất hay gặp
những cô maid đăng những dòng thống thiết kiểu như “tôi đang tìm một ông chủ
mới tốt bụng, tôi chỉ muốn làm cho các gia đình Âu, Mỹ, no Arabic family please
vv và vv”.
Thế nhưng những cô maid hư nhất, không biết
mình là ai nhất lại là những cô có thâm niên làm cho người Âu Mỹ. Kiểu như cái
cô Sri Lanka có lần mình hẹn gặp, váy xòe, đen thùi lùi, răng vổ, tóc xõa dài
tới mông, tiếng Anh không biết đọc, không biết viết, nói thì trọ trẹ, không
biết nấu ăn, mà lại ra điều kiện lương 3000 dirhams, ngày nghỉ trưa 3 tiếng và
tuần nghỉ 2 ngày.
Phỏng vấn giúp việc nhiều, mình chỉ cần
thấy maid có kinh nghiệm làm cho dân Âu Mỹ từ 3, 4 năm trở lên ở Dubai là hầu
như chắc chắn mình không tuyển, trừ khi phải là người rất chăm và giỏi. Nó đã
hư rồi, cộng thêm mình lại mặt châu Á giống nó, nói dịu dàng nó không sợ. Mặc
dù biết mình tìm người thì ai cũng năn nỉ muốn đến xin làm.
P.S Hồi trước mình
có một ả giúp việc tính tình rất quái. Chính là ả thợ giặt E bị mình đuổi thẳng
đấy chứ đâu. Ngoài chuyện ả cứ thiếu cái gì là chạy lên nhà mình thó từ đồ ăn
tới vật dụng, và tối mình đi vắng thì ả thả sức dùng gần hết lọ kem bôi mặt La
mer của mình, thì hàng ngày mình cũng phải chiến đấu với cái thái độ “quên mất
mình là giúp việc” của ả, rất mệt.
Ví dụ, ả vào phòng
mình dọn dẹp, bật luôn radio của mình lên, vừa lau nhà vừa nhảy. Vừa lau nhà
vừa nhảy nói thật mình cũng chẳng có vấn đề gì, nhất là khi mình không nhìn
thấy, miễn lau sạch thì thôi. Nhưng bật nhạc ầm ĩ làm phiền, thì là giúp việc
cái kiểu giề? Nhất là khi mình đang cố tập trung để gửi email, tin nhắn, gọi
điện thoại, hoặc đọc một tài liệu nào đó phải đọc, hoặc đơn giản là viết blog.
Bị mình chỉnh thì
ả đổi ra trò mới. Ả không bật radio của mình nữa nhưng lại bật nhạc điện thoại
của ả. Ả dọn nhà đến đâu là nhạc theo đến đấy. Mà toàn nhạc Philippines không
hà, ỉ eo toàn akamalagasumatra gì gì đó, toàn a a nghe cứ như vượn kêu chim hót.
Mình bảo “E, khi chị làm việc chị phải rất quiet”, thì mặt ả sưng vù lên.
Nhưng ả vẫn chưa
đầu hàng. Ả không vừa lau nhà vừa nghe nhạc nữa nhưng mỗi lần phải đi đâu, vào
xe một cái là ả bật điện thoại nghe nhạc trữ tình. Thậm chí có cả ngài trong xe
ả cũng cứ bật điện thoại nghe nhạc rất tự nhiên, loa điện thoại vừa tẹt vừa rè.
Đến hiền như ngài cũng phải bực mình. Đấy, chỉ có mỗi việc nghe nhạc thôi mình
cũng phải chỉnh ả tới 3 lần. Và theo đó thì ả cũng nói xấu mình gấp 3 lần lên.
Cứ tưởng tượng ả
này mà phải vào làm trong nhà Ả rập xem, vui phải biết nhé. Mà ả cũng thừa hiểu
điều đó nên không bao giờ dám bén mảng đến nhà Ả rập, đi tìm việc chỉ nhất nhất
tìm nhà Âu Mỹ. Hồi làm cho mình suốt ngày vênh váo “kiếm việc mới với tôi rất
dễ”. Bị mình đuổi, hai tháng liền không kiếm được việc gì thì lại nhắn tin cho
thư ký của ngài đổ tại “tại Sir và Madame mà tôi ko kiếm được việc”. Sau gần 3
tháng không có việc, lâm vào cảnh túng quẫn, thì ả đã phải đi sang nước khỉ ho
cò gáy hình như tên là Kyrgyzstan nào đó làm cho một chủ người Âu cũ.
Vẫn tuyệt nhiên
không dám bén mảng đến nhà Ả rập :-)))))