Bà Nuôi có một cái tính làm mình rất khó chịu. Cái gì thích thì bà ấy ăn tiệt, không còn phần ai miếng nào. Cái gì không thích thì không bao giờ thèm đụng đến. Gặp mình không phải người hay ăn thì không sao, gặp một số người hay ăn trong nhà này y như rằng là xảy ra chuyện. Có lần, chủ nhật, ngài chạy ra siêu thị mua về một hộp kem que 6 chiếc, ngài ăn mất một chiếc. Ngày hôm sau là thứ 2, vì sợ trẻ con mỗi lần ăn một chiếc to thế kia thì nhiều quá, mình đi chợ mua về thêm hai hộp kem que tương tự mỗi tội nhỏ hơn, mỗi hộp 12 chiếc, cho bọn trẻ con.
4 hôm sau, ngài lại thèm kem. Mở tủ đá, toàn bộ 3 hộp kem cả to cả nhỏ đã không cánh mà bay. Mình mới chỉ cho bọn trẻ con ăn mỗi 1 lần, hết 2 chiếc nhỏ, mình ko ăn tí nào. Khỏi phải nói có người lên cơn thèm kem mà không được ăn thì nổi điên lên đến mức nào. Mình cứ phải nói lấp đi, chứ không chẳng nhẽ làm ầm lên vì mấy que kem.
Một lần khác, mình mua 3 chiếc pizza về cất trong tủ đá, để thỉnh thoảng cho bọn trẻ con một miếng, mình ko muốn chúng nó ăn nhiều vì muốn kiểm soát cân nặng của chúng nó. Một chiếc như vậy thì có 8 miếng. Ông con trai hoan hỉ trong tủ có pizza. 2 ngày sau, không nhớ ông làm gì được mẹ khen, mẹ hứa cho một miếng. Mở tủ đá, chẳng còn miếng nào. Ông giời con lăn ra đất giãy đành đạch. Mình không ăn, giai ăn sáng ăn tối ở nhà mình đều có mặt, giai cũng ko ăn. Chỉ còn lại bà Nuôi. Bà ấy cứ làm như không biết chuyện gì, mình cũng chẳng nói gì.
Vì thế, mua cái gì mà biết bà Nuôi thích ăn thì mình cũng phải mua rất nhiều. Táo loại bà Nuôi thích ăn thì phải mua 20 quả một lúc, cam thì phải 3, 4kg, pizza 8 chiếc, bánh mỳ phải mua 3 túi to, thế thì lúc mình sờ đến mới hy vọng còn.
Nhưng thế chưa xong đâu. Vì sở thích ăn uống của bà Nuôi thay đổi rất nhanh, không biết đằng nào mà lần. Đang ăn rất nhiều bà ấy tự dưng không ăn nữa, đổi món khác, thế là mấy chục quả táo bị ế, mấy túi bánh mỳ phải vứt đi vv và vv, nếu ko muốn vứt đi thì mình è cổ mà ăn.
Mình nấu cái gì mà là món bà ấy không thích thì tất nhiên bà ấy mặc kệ. Nhưng nấu món gì mà bà ấy thích thì bà ấy lượn lờ, nhắc nhở, cẩn thận cháy nha, cẩn thận mặn nha, cô là hay nấu mặn lắm nha vv và vv, sốt hết cả ruột. Có lần bà ấy chỉ đạo nhiều quá đến mức mình phải bảo “thế cô tự đi nấu đi cô” thì lại chối đây đẩy “thôi cô nấu đi cho nó ngon”.
Đậu phụ mình mua về, cụ chê dài mỏ “nhà giàu mà ăn đậu phụ. Cô mà bắt tôi ăn được món đó tôi thua cô”. Mình rán đậu rồi nhờ cụ kho đậu với thịt, đầy một nồi. Buổi trưa đi về chắc mẩm được món đậu phụ kho thịt, ai ngờ cụ đã chén sạch rồi vì “ngon gì đâu”, cụ lại còn bảo “tưởng cô không ăn”.
Giờ sang cái chuyện món gì bà ấy ko thích là bà ấy mặc kệ. Món mới gì mình mua về cụ cũng tò mò, có hôm cụ bóc cả pasta sống ra ăn thử vì tưởng bánh. Nếu ngon thì lại quay trở lại phần ở trên, tức là cụ chén sạch. Nếu không ngon là cụ vứt đấy, cũng chẳng thèm gói lại. Nhắc mãi giờ thì cụ đã gói, sau khi càu nhàu “nhà làm gì có chuột bọ gì mà phải gói”.
Thực ra món gì mình đã mua là mình thích, nên cụ ko ăn cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề là thỉnh thoảng cụ bảo mình đưa tiền cụ tự đi mua món cụ thích. Mua về, ngon thì ko sao, ko ngon cụ vứt đấy hoặc mời mình ăn rất đon đả “ngon lắm cô ăn đi, ngon lắm mà tôi bận quá chẳng có thời gian ăn”. Mình mà đồng ý một cái thì cụ vun cho một đĩa như quả núi. Ví dụ, rau muống gặp hôm nào cằn và chát là cụ mời mình ăn liên tục, thịt ba chỉ cụ thích ăn, cụ đi mua, gặp miếng mỡ quá ko chén nổi, thế là cụ vứt vào tủ đá và từ đó giả vờ ko biết đến sự tồn tại của nó nữa.
Hôm kia cụ xào rau muống. Mình về thấy đĩa rau muống còn nguyên thì chắc mẩm là cụ xơi ko nổi rồi. Y như rằng cụ hối thúc mình ăn rau muống rất nhiệt tình. Mình từ chối, một lúc sau lại thấy cụ định mang ra cho con Anna ăn. Lúc đó mình đã rất nhẹ nhàng nói “Mình ko ăn được sao lại cho trẻ con ăn hả cô”. Tưởng nói thế là phải hiểu. Ai ngờ hôm nay, buổi sáng cụ ở nhà lôi hộp hải sản ra nấu súp hải sản. Nhà chuẩn bị đi nghỉ, nên mình định mang
đồ ăn đi cho cho đỡ phí, bao gồm cả hộp hải sản. Cụ Nuôi khăng khăng phản đối, nịnh mình nấu nhưng mình từ chối vì bận. Cụ bảo thế thì để cụ tự nấu. Thế là sáng nay cụ loay hoay nấu. Buổi trưa mình về thấy cụ mời mình rất đon đả “cô ăn đi, ngon lắm đó”, mình biết ngay là cụ ko xơi được nên mới lại có cái trò đùn đẩy kiểu này. Nên mình nói luôn “Cái gì mà mình ko ăn được sao lại mời người khác làm gì hả cô? Lần sau cô nấu lên món gì, cô ăn ko được thì cô đổ đi cô nhé, và lần sau rút kinh nghiệm, chứ đừng mời người khác kiểu thế”. Lúc sau lại tự thú nhận “chẳng hiểu sao tôi nấu lên ăn nó cứ kỳ kỳ ăn ko nổi”. Chiều mình đi đón con về, nồi hải sản to đoành đã không cánh mà bay. Chắc bay thẳng xuống thùng rác dưới nhà.
Mình đang ngổn ngang tỉ việc phải làm. Khi nào hòm hòm công việc mình sẽ xét đến bà già láu cá này.