Đang mùa event. Tối nào cũng chạy từ một đến hai nơi. Có hôm hơn 1h sáng mới về đến nhà. Lục đục đến hơn 2h mới đi ngủ. Sáng 7h lảo đảo dậy cho con ăn sáng để còn đi học. Trời thì cứ tối om om cả ngày, lạnh lẽo, tuyết hôm thì rơi mịt mù trời đất hôm thì rơi lác đác nhưng rơi không ngừng nghỉ từ sáng tới chiều qua đêm, tóm lại cuối cùng thì nhìn đâu cũng thấy tuyết.
Từ Ý về, đang định đảo tủ quần áo, cất quần áo mùa hè và lôi
quần áo mùa đông ra, thì lại chợt nhớ ra mấy tuần nữa là đi nghỉ giáng sinh,
vẫn cần tới quần áo mùa hè. Thế là lại tạm gác lại cái vụ sắp xếp lại quần áo.
Thế tức là mỗi lần đi event, hoặc là thời gian chuẩn bị rất lâu vì phải lục tìm
đồ mùa đông, hoặc là mình chết rét. Đơn cử như tối hôm nọ, trời lạnh âm mười
mấy độ tuyết trơn trượt mà mình đi giày cao gót hở mũi còn đế thì bằng da. Đi
lò dò trên vỉa hè vì sợ ngã, vai so lưng gù vì lạnh, đầu trùm khăn len đen, cho
thêm cái chổi nữa thì khác gì phù thủy đâu. Lại nhớ thiết tha những miền nắng
ấm, cứ đầu trần áo ba lỗ quần đùi dép lê xách xe đạp lượn vi vu ngoài đường.
Nghĩ tới việc phải đảo tủ quần áo mà ngại. Đồ quá nhiều.
Mình không thuộc diện nghiện mua sắm nhưng vì mỗi nơi có điều kiện sống, điều
kiện khí hậu và văn hóa khác nhau nên mỗi lần đến nơi mới ít nhiều đều phải
điều chỉnh. Mỗi lần điều chỉnh là thêm đồ. Rồi đồ không hỏng và cũng không bị
chật nên chả có lý do gì bỏ đi, cứ thế tha lôi mang vác qua năm tháng. Đến giờ
là thành một cái tủ khổng lồ. Đi tìm thuê nhà bao giờ cũng phải ngó hệ thống tủ
quần áo, phải đủ rộng để ít nhất chứa được quần áo giày dép một mùa, không đủ là thích mấy cũng không thuê được.
Con Lila tối hôm kia thấy mẹ lại đi tiếp thì nổi cơn hờn dỗi
“Từ hôm ở Ý về tối nào bà cũng đi. Sao bà không ở lại Ý luôn đi”. Thêm thằng
con trai thống thiết “mamma đi đâu, mấy giờ mamma về, tại sao mamma đi”. Cô con
gái út thì bất bình quắc mắt khi thấy mẹ bảo tối nay mẹ phải đi event “Again?”.
Ơ kìa, tao nấu bữa tối cho chúng mài xong xuôi tao mới đi chứ có bao giờ bỏ mặc
chúng mài đâu. Việc phải đi thì tao đi chứ ai muốn đi đâu. Một buổi tối lý
tưởng là ăn tối lúc 8h, sau đó 9h trèo lên giường đọc cái gì đó và 9
rưỡi là lăn ra ngủ bảo toàn nhan sắc. Mà không hiểu sao bố chúng mài đi thì
chúng mài tỉnh bơ êm ru mà cứ tao đi một cái là chúng mài kiếm chuyện???
Hôm nọ mình chợt nhận ra một điều là cái đầu mình quá to so
với thân hình. Trước giờ mình vẫn biết đầu mình to nhưng không nghĩ nó quá to.
Ai lại một cái đầu to tướng toàn tóc là tóc trên một thân hình còm nhom xương
xẩu. Thế mà mấy chục năm nay ngày nào mình cũng ngắm nghía bản thân trong gương
và hoàn toàn không nhận ra. Mang nỗi băn khoăn ra hỏi lão chồng, lão gật đầu
cái rụp. Hóa ra lão biết từ lâu mà không bảo mình, làm mình tự cao tự đại cứ
tưởng bản thân cân đối lắm. Vợ chồng là phải góp ý cho nhau cùng tiến bộ, chứ
chồng kiểu này thì có chồng để làm giề???
Giờ muốn bụng phẳng không mỡ thừa thì buộc phải duy trì cân nặng ở mức gầy guộc 46kg. Đang định cứ gầy guộc thế thôi thì lại phát hiện vụ đầu to dư lày, có khi lại đổi ý. Giờ có khi phải tăng cân cho thân hình to lên một tẹo hòng làm cho cái đầu nhỏ bớt. Nhưng lên đến 47kg là thấy một vành đai mỡ khó hiểu quanh bụng. Và lên đến 48kg thì thôi rồi, mỡ bèo nhèo dồn cả xuống đầu gối.
Người đàn bà trung niên biết phải sống sao???
P.S: mùa đông năm ngoái, lần đầu tiên trong đời mình hiểu cảm giác của những người muốn giảm cân. Ai lại đi đái xoành xoạch 3 lần cân nặng vẫn duy trì ở mức 49,2kg không mảy may suy chuyển. Thế mà uống có cốc nước vào nhảy vọt ngay lên 49,6kg!
Ảnh: body and tights, nhìn đồ dạ hội mặc ngoài phong phanh thế thôi nhưng không sợ ốm.