Cách
đây mấy năm cái nhà đang giao dịch tự nhiên cần một khoản kha khá mình không
nhớ là khoản thuế hay phí gì. Lúc đấy vợ chồng mình dồn tiền mua nhà đã nhẵn
túi rồi nên ông về Ý mang theo một chiếc đồng hồ để bán. Phải đi máy bay lên
tận Turin để bán nó cho một cửa hàng muốn mua. Mình chủ quan nghĩ việc bán chác
này đơn giản nên không theo sát ông. Ai ngờ không biết thằng chủ cửa hàng ngon
ngọt ra sao mà ông bán cho nó một cái đồng hồ cũ thì mua của nó hẳn hai cái
đồng hồ mới, số tiền bán đồng hồ chỉ còn thừa tí tẹo. Vợ chồng cãi nhau. Ông
khăng khăng bảo mình vụ đó rất hời, very good deal. Mình bảo “Nó mua của anh
một cái đồng hồ cũ với giá đồng hồ cũ, bán cho anh hẳn 2 cái đồng hồ mới với
giá đồng hồ mới, tức là mua rẻ bán đắt ăn tiền của anh tận 2 lần mà vẫn làm cho
anh rời cửa hàng hoan hỉ. Good deal cho nó chứ good deal gì cho anh”. Ông nghệt
mặt ra mất mấy giây rồi hoàn hồn lại vùng lên cãi nhiệt tình “Hai cái đồng hồ
này sẽ tăng giá theo thời gian, bao giờ cần tiền anh lại bán. Sẽ bán với giá
đồng hồ mới vì anh sẽ không dùng, em yên tâm”. Tiền cần ngay bây giờ chứ bao
giờ nữa, kế hoạch bán cái đồng hồ kia để trả khoản phí nhà thế là phá sản rồi,
lại phải xoay cách khác. Còn nữa, hai cái đồng hồ thơm phức để đấy, cơm treo mà
mèo chịu nhịn đói thì có mà mình đi đầu xuống đất. Y như rằng, vài tháng sau,
đã quên lời hứa hẹn hùng hồn ở trên và trận cãi nhau với vợ, ông bắt đầu than
vãn rằng thì là đồng hồ để đấy không đeo khó chịu lắm. Và cuối cùng, các bạn ạ,
sau vài lần lôi ra ngắm, ông chồng quý hóa thiên tài kinh doanh của tui trong
một phút giây mềm yếu đã không cưỡng nổi cám dỗ, tặc lưỡi lấy ra đeo rồi len
lén chuồn ra khỏi nhà. Chắc tưởng len lén là qua được mắt mình đây. Hai cái
đồng hồ giờ nếu có bán đi thì sẽ phải bán với giá second hand, coi như lại mất
tiền lần nữa. Còn mình thì học được một bài học xương máu, rằng nếu việc đã
quan trọng thì phải theo sát từ đầu đến cuối, chứ để cho ông tự tung tự tác,
đến lúc làm hỏng rồi có cãi nhau thì chỉ có sứt mẻ thêm chứ không làm lại được.
Chồng mình mang 1 cái đồng hồ cũ đi và rước 2 cái đồng hồ mới về là còn khá,
chứ ông già làm gì cũng đúng còn mang cả con ngựa đi và rước túi táo còi về thì
sao. Mình trông thế mà không bằng bà già nhà quê trong câu chuyện Ông già làm
gì cũng đúng của Andersen.
Ông đi bán xe. Mình ngồi canh trên mạng.
Ông nhắn gì cho mình là mình hồi đáp lập tức không dám chậm một giây. Ông đi
bao ngày là chừng ấy ngày mình chầu chực trên mạng để can gián cho kịp thời
những tối kiến của ông. Mình tỉ tê dỗ dành, khuyến khích, thỉnh thoảng lại nhắc
lại một vài kỷ niệm đẹp của vợ chồng, trong đó có cả lần ăn rau thần thánh trên
nóc nhà mùa đông năm nào đó, vừa ăn vừa sưởi nắng ngắm cảnh đồng quê hiền hòa
xung quanh, để làm sao ông vui vẻ bán xe mà không ấm ức vì phải chia tay con xe
cưng.
Vì con xe này mà vài năm nay ông cứ thỉnh
thoảng lại lồng về Ý, tha nó hết từ nơi này tới nơi khác, hết xưởng xe này đến
xưởng xe khác. Mỗi xưởng xe lại vặt của ông tiền sửa sang phục chế. Bộ phận này
phục chế rồi nhưng ông chưa vừa lòng, ông lại thuê xe tải chở xe đến xưởng xe
khác phục chế lại. Mình không thống kê nổi số tiền ông đã rót vào nó. Ngay cái
vụ về Ý mang xe đến triển lãm để bán này mình cũng chả ưng. Mình bảo rao bán
trên mạng được rồi, xe thì đã để ở phòng trưng bày ai quan tâm thì thoải mái
đến xem, việc gì mình phải về tận nơi phí tiền mất thời gian, đứa nào muốn bỏ
chừng ấy tiền để mua xe thì hẳn nó đã nhìn thấy xe anh rao bán trên mạng rồi
chứ chả cần phải đến triển lãm mới thấy, chưa kể anh còn bao nhiêu mối quan hệ
chỉ cần thông tin cho họ là họ sẽ giúp lan truyền. Cái chi phí đi lại ăn ở đậu
đỗ và đóng phí triển lãm thà anh giảm luôn vào giá xe cho dễ bán. Ông không
chịu, ông bảo muốn bán được giá ngon là phải đến tận nơi, những người yêu
Porsche là người ta phải gặp nhao để kết nối với nhao. Vầng thì cho ông đi kết
nối.
Kết quả: con đúng đợt nghỉ học ở nhà, mẹ ốm
con ốm tự trông nhau, còn ông đi cho 8 ngày, 2 ngày máy bay, 4 ngày triển lãm, thời
gian còn lại là di chuyển giữa các thành phố vì máy bay đến một nơi nhưng triển
lãm thì lại ở nơi khác. Và xe thì chả bán được. Muốn bán được thì giờ chắc chắn
phải giảm giá. Như vậy là vừa mất bao nhiêu thời gian và chi phí, vừa vẫn phải
giảm giá bán như thường. Thế thì thà giảm ngay từ đầu lại tiết kiệm được chuyến
đi như mình đã nói có phải hơn không. Nhưng lần này mình chỉ bảo “Anh yêu, em
rất tiếc vì anh mất bao công sức mà không bán được xe, nhưng dù sao thì mình
cũng đã cố gắng hết sức, anh ạ”. Mình chuẩn quá, giờ thì mình chả kém bà già
trong câu chuyện của Andersen là bao nhề.
PS: Ngày ngồi ở triển lãm ngáp ruồi chả có
việc gì làm, tối cũng chả có việc gì làm, ông đi một bước nhắn tin chiu chíu
cho vợ một bước. Một hôm, sau khi tỉ tê tâm sự với vợ đủ thứ chuyện trên trời
dưới biển, ông a lên “A, còn chuyện này anh quên chưa kể cho em. Như này em ạ,
anh khuỵu chân xuống để chụp ảnh cái xe…”. Vợ nhắn ngay “Ôi, lại rách quần chứ
gì”. Ông bảo “Rách toác cả ra em ạ. May quá lúc đó không có em ở đấy chứ không
em bêu riếu anh suốt quãng đời còn lại mất. Giờ anh chỉ còn mỗi một cái quần để
mặc em ạ”. Vợ bảo “Ít nhất nếu có em thì em sẽ khâu lại cho anh chứ. Mai anh đi
mua thêm quần đi nhé, rồi mang cái quần rách về đây em khâu”. Đấy, vợ chồng
người ta tâm đầu ý hợp, không cần nói nhiều, hiểu luôn, không đợi sai bảo, làm
luôn.