Mình sẽ không viết được entry
này như mình muốn. Chồng cấm. Nên thôi mình đành nói mấy câu tạp pí lù nghi
binh, bạn nào hiểu sao thì tùy.
Thứ nhất, Ngọc Trinh không
ngu thì rõ rồi nhé. Cách đây lâu lâu có bạn nào đó bảo Ngọc Trinh ngu mình đã
bảo người có gu ăn mặc như vậy không thể là người ngu được, chỉ là do không có
điều kiện được học hành như nhiều người khác nên bằng cấp không có vậy thôi.
Thứ hai, Trâm không điên, mặc
dù bọn báo chí vào hùa với phe bên kia lúc nào cũng tìm cách cắt cúp chế nhạo
theo hướng đó, và đưa cái ảnh nào của Trâm cũng phải tìm cái nào tóc Trâm dở
nhất, mồm Trâm méo nhất. Trâm là một thương gia thượng thặng, ông ta bán đúng
cái mà thị trường cần. Lòng dân đã quá chán ngán với những lời phát biểu long
lanh trơn tru thuận tai nhàn nhạt và những cái miệng trơn như bôi mỡ của đám
chính trị gia ba phải. Khi Trâm huỵch toẹt ra những điều mà ai cũng nghĩ nhưng
không ai còn dám nói ra sợ ăn đòn hội đồng, thì kẻ cảm thấy như được gãi đúng
chỗ ngứa, kẻ lại nhảy dựng lên vu cho ông ta hatred. Gọi tên đúng người đúng sự
vật sự việc thì là thẳng thắn chứ có liên quan gì đến hatred?
Cách phản ứng thứ hai thực ra rất đặc trưng cho cái mà
dân mình hay nẫu ruột gọi là “thói đạo đức giả của phương Tây”, kiểu quét nhà
giúi hết rác xuống dưới thảm, và ngồi tung hô nhau nhà chúng ta sạch, lối sống
chúng ta văn minh, con người chúng ta sinh ra để yêu nhao. Theo mình thực ra đó
không hẳn là thói đạo đức giả, chính xác hơn thì có thể nói đó là một sự ngây
thơ cao thượng không phải lối. Với tình hình thế giới thay đổi, thái độ đó đã
không còn phù hợp nữa. Nhưng phương Tây trót trèo lên cái bục vinh quang quá
cao, ở trên đó lâu quả cũng quen thói, giờ trèo xuống không được. Và khổ hơn,
thấy ai đó định bỏ hết sĩ diện để trèo xuống thì những người còn lại lại làm
loạn lên đổ cho người ta phát xít với lại bước lùi của dân chủ này nọ.
Và từ ý này thì dẫn tới điều
thứ ba, sự ngậm miệng của dân chủ. Các bạn tưởng chỉ có trong các chế độ độc
tài người dân mới phải ngậm miệng? Nhầm. Trong các thể chế dân chủ người dân
cũng phải ngậm miệng không kém. Chỉ khác là trong các chế độ độc tài, người
thấp cổ bé họng thì phải ngậm miệng. Còn trong các thể chế dân chủ thì
ngược lại, người có lợi thế phải ngậm miệng, nhún nhường những người không có
lợi thế như mình. Ví dụ, người có tiền rất sợ đám đông ít tiền hung hãn,
người có quyền lợi rất sợ những người trên răng dưới các tút, người có việc tốt sợ các ông bà thất nghiệp,
người có chức vụ sợ dân đen, và người da đen thì chả sợ ai cả. Cái này mình hay
gọi là the advantage of the disadvantaged, mà mình hy vọng một ngày nào đó sẽ
có dịp phân tích rõ hơn.
Về H, đứng từ góc độ EU, đúng
là EU rất sợ chú Trâm lên sẽ làm đảo lộn mọi sắp xếp và thỏa thuận hiện có,
những sắp xếp và thỏa thuận mà khó khăn lắm mới đạt được. Gì chứ ai cũng đang
ngoại giao nói giảm nói tránh nói vòng vèo, mà chú kia lại huỵch ra một câu gạt
phắt thẳng tưng chả sợ bố con thằng nào, thì chắc là cả hội nghị đi vào ngõ cụt
sượng sùng. Chỉ có H mới có thể nối tiếp những gì O để lại. Nhưng H lũng đoạn,
giảo hoạt, nói dối như cuội. Tài đến đâu thì còn phải bàn nhưng người không có
sự đàng hoàng chính trực thì làm tướng ai phục.
Có một nhân vật nào đó cũng
nổi nổi ở Ý, có lần đã tweet một câu như sau: “Nếu hai người xô xát, một người
cầm cục phấn, một người cầm súng lục, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Thì người cầm
cục phấn sẽ bị bắn chết, có thế thôi”. Theo các bạn, trong tình hình hiện nay,
ai nếu lên làm lãnh đạo sẽ có đủ dũng khí bỏ cục phấn xuống và cầm khẩu súng
lục lên, và bớt nói những lời đưa đẩy ngọt nhạt làm rác tai quần chúng vốn đang
sốt ruột?
Phương Tây đã cầm cục phấn
quá lâu rồi còn gì.
PS: Cá nhân mình cực hãi những câu hô hào kiểu
lấy của người giàu chia cho người nghèo. Mình gặp lắm người nghèo và những
người tương lai chắc chắn sẽ nghèo trừ khi có cục tiền rơi trúng đầu, toàn
người lười như hủi. Trong lúc người ta học thì tụi này nằm khểnh hoặc lêu lổng.
Hết tuổi đi học thì vì trình độ chẳng có gì nên hoặc là thất nghiệp hoặc kiếm
được việc chẳng ra gì, chán đời có khi lại sa vào rượu chè nghiện hút, đã nghèo
lại càng nghèo, càng nghèo lại càng phẫn nộ với chính quyền. Nói thật phải đền
bù nâng đỡ cho các ông bà vô sản này không biết bao nhiêu cho vừa. Còn người có chí, từ
lúc đi học đã học tối mắt mũi, đi làm cũng cày bục mặt, dành dụm các kiểu mới
có của ăn của để. Có của ăn của để thì được liệt vào hạng có tài sản. Có tài
sản là bị nhà nước vặt lên vặt xuống đúng theo tinh thần bình đẳng xã hội lấy
bớt của người giàu san sẻ cho người nghèo. Do vậy, với mình, mấy vị hô hào chủ
nghĩa xã hội có thể chia làm 2 loại: một là thực sự có lý tưởng ngây thơ cao
đẹp thừa giấy vẽ voi. Mấy vị này nên cho lên tủ ngồi và chúng ta trìu mến thắp
hương chứ không nên tham gia chính trường. Hai là dạng dẻo mỏ nói dối bánh vẽ không
biết ngượng mồm. Dạng này nên đá cho một phát vào đít và đuổi về quê hoạn lợn. Nói
thế thì các bạn đủ hiểu I don’t feel the Bern at all.