Siêu sao (SS) đầu bếp Philippines của mình
tính tình lãng đãng, cái gì cũng phải gào lên cho sợ cong đít thì may ra mới
ổn, chứ không để thả lỏng thì lãng đãng phát kinh. Ngẩn ngơ đãng trí đến mức hồi
đầu mình tưởng SS lo lắng chuyện gia đình nên phải hỏi “M, nhà chị có chuyện gì
không? Nếu nhà chị có chuyện gì cần tôi giúp mà tôi giúp được tôi sẽ giúp”. SS
bảo “không, trông mặt tôi thế thôi nhưng tôi rất happy”. Đến không biết gì việc
nhà như giai còn phải bảo “trông M lúc nào cũng như vừa ngã từ trên cây xuống”.
Hồi SS mới vào mình bảo “11h30 ăn trưa, 6h30
ăn chiều. Chị phải đảm bảo đúng giờ giấc đó cho bọn trẻ con”. Đến 11h30 mình
vào bếp, thấy SS đang đứng vơ vẩn, mặt có vẻ suy nghĩ bần thần gọi mới giật
mình, hỏi ra thì chưa nấu gì cả, hỏi tại sao thì không trả lời được, quát lên
thì cuống quýt đặt nồi nước. Tình trạng đó tiếp diễn đến hơn một tháng, đến lúc
mình nổi điên bảo “một lần nữa chị dọn đồ ăn lên muộn tôi sẽ cho chị thôi việc”
thì tình hình mới cải thiện.
Chỉ cải thiện được về vấn đề giờ giấc, còn
kỹ năng nấu nướng thì không biến chuyển. Thực ra càng ngày càng tệ hại đi vì trong
giai đoạn thử việc SS còn lo lắng tập trung nỗ lực nên còn tạm được. Giờ ký hợp
đồng rồi SS nhà ta relax, cái tính lãng đãng lẩn thẩn nhớ nhớ quên quên lại
càng phát huy tợn.
Một hôm mình bảo SS nấu cơm. Nấu có dúm gạo
mà cho một nồi bọng nước, cho cả muối, nước sôi sùng sục, từng hạt gạo nhào lộn
tưng bừng. Cho nó nhào lộn chán chê một hồi thì SS chắt hết nước, bảo “đấy, cơm
xong rồi”. Mình bán tín bán nghi “đây là nấu cơm kiểu gì?”, bẩu “kiểu Ả rập”.
Bị mình nhắc nhở nhiều quá SS hình như nổi
cơn bướng tìm cách chống lại. Hội giúp việc này là thế, nó làm sai cái gì mình
lấy quyền làm chủ xạc cho một trận tưng bừng thì nó lại sợ, lại nhũn nhặn cố
gắng làm vừa lòng mình mới thôi, chứ đây mình chỉ nói nhẹ nhàng thì nó lại tỏ
vẻ khó chịu tìm cách cãi lại. Hôm nọ SS xào bí quả, mình ăn thấy vẫn sạn mới
bảo “chị rửa bí chưa kỹ, vẫn còn cát”. SS sấn sổ xúc ngay một miếng đưa lên mồm
ăn chẹp chẹp, xong mặt mũi thách thức “tôi ăn thấy ok”. Mình bảo “ở nhà tôi chị
phải làm thế nào để người thấy ok là tôi chứ không phải là chị”, thì mới hầm
hầm ngồi im.
Mấy hôm trước mình bảo SS hấp cá cho bọn
trẻ con ăn. Lúc mình ăn thử thấy mặn chát mới hỏi tại sao lại mặn thế, SS bảo
xát muối rồi hấp, giống như madame xát muối rồi nướng còn gì. Mình nản quá “Chị
xát muối tinh rồi đem hấp, như vậy muối sẽ ngấm rất sâu vào cá làm cá rất mặn. Tôi
xát muối hột rồi đem nướng. Nướng với hấp là khác nhau. Cho trẻ con ăn mặn thế
này khác nào đầu độc chúng nó”. Mặt SS hầm hầm. Chắc muốn cãi lắm mà không cãi
được.
Còn chưa kể những món kinh dị do vừa đãng
trí vừa sáng tạo của SS, kiểu pasta su hào, pasta cho đường thay muối, phở thì
là, rau muống xào không nhặt cuống già, vv và vv.
Mấy hôm trước mình ốm nằm nhà. Đến giờ ăn
của con Anna mình xuống ngó nghiêng xem thế nào. Lại một đĩa mỳ nhạt phếch và
cứng đơ. Điên ruột lắm nhưng nghĩ chắc mình ốm nhạt miệng nên khoan không nói
cái chuyện nhạt phếch, chỉ bảo “chị nấu mỳ cho người lớn thì phải nấu dính
răng, còn nấu cho trẻ con thì phải nấu thêm vài phút nếu không mỳ quá cứng trẻ
con sẽ khó ăn. Tôi nói với chị rất nhiều lần rồi”. SS chả thèm nói gì. Đến lúc
nướng lên miếng thịt gà cho con mình, mình thấy hình như chưa cho muối, nếm
cũng thấy nhạt thếch, mới hỏi “chị cho muối chưa?”. SS đứng ngẩn ra, a lên một
tiếng rồi chạy đi lấy muối. Mình điên quá “chị làm việc phải tập trung vào chứ
người lúc nào cũng như ở trên mây thế là thế nào? Như thế này thì tôi không yên
tâm để trẻ con ở nhà cho chị được, vì mỗi cái chuyện nêm nếm cho vừa gia vị
thôi chị cũng không làm được. Lần nào tôi xuống kiểm tra cũng phải có một vấn
đề nào đó”. SS bảo “it’s ok, madame”. “Chị nói ok tức là cái gì ok?”. Vẫn ương
bướng nhắc lại “it’s ok madame”.
Điên ruột, đuổi việc siêu sao đầu bếp.
P.S: về sau mình mới biết SS làm cho chủ
trước, nấu ăn một thời gian thì bị chuyển sang làm chân lau dọn. Thế mà lúc
phỏng vấn lại bảo làm nghề nấu ăn suốt, mình hỏi món gì cũng bảo biết làm, lại
khoe từng mở nhà hàng. Mình ngây thơ nghe thế thì mừng húm, ai ngờ tuyển vào
rồi SS mới bảo nhà hàng làm ăn thua lỗ phải đóng cửa.
Ảnh: miếng bánh chưng vuông thành sắc cạnh
mà nó rán ra được như vầy. Làm mình nhớ thằng bạn mình ngày xưa, ăn phải món
nào không vừa mồm hoặc nhìn không vừa mắt là chửi Mẹ cha con Nở :-))))