Hôm nay trong lớp, cô giáo kể chuyện hồi trước có một cặp vợ chồng người Moldova thuê nhà của cô. Người vợ thường đau khổ vì anh chồng cứ lầm lì như khúc gỗ, chả bao giờ làm gì lãng mạn cho vợ hay thể hiện tình cảm, nhất là bằng lời nói. Cô hỏi anh kia thì anh ý bảo là “Không biết nói như nào. Mà chiều nào làm việc xong tôi cũng về ngay với cô ấy, thế chưa đủ chứng minh sao?”. Rồi cũng đến một ngày người vợ tối muộn vẫn không về nhà. Cô đi ngang phòng họ, thấy cánh cửa khép hờ và người đàn ông cao lớn đang ngồi ôm mặt khóc huhu như trẻ con. Chuyện cô kể làm tôi nhớ đến anh…
…Tôi nói nhẹ nhàng, mắt nhìn xuống đất “Mình chấm dứt ở đây
thôi”...
Khoảng 1 tháng sau, anh lôi một cô gái khá xinh, cao ngang
anh, trông hai người đẹp đôi, ra đứng ở một chỗ anh chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy,
túm lấy cô ấy hôn điên cuồng như trong phim. WTH??????
Anh muốn chứng tỏ với tôi rằng không có tôi, anh dễ dàng tìm được người khác? Nhưng điều đó anh biết thừa là tôi biết, cần gì chứng tỏ?
Hay anh cay cú vì bị tôi bỏ? Nhưng chúng tôi chia tay nhau nhẹ nhàng không cãi cọ gì. Tôi còn hơi buồn chứ anh chả có vẻ gì ngạc nhiên hay buồn bã, còn động viên tôi em hãy cười lên. Đúng là tôi chủ động chia tay nhưng anh mới là người nhạt nhẽo trước. Gọi điện thì kêu bận, nhắn tin chả buồn trả lời, hỏi có nhớ em không trả lời không. Suốt 2 tuần như thế. Mà trong một mối quan hệ tình cảm,
Biết khi nào phải chấm dứt, đó là trí tuệ
Biết khi nào phải chấm dứt và chấm dứt được, đó là can đảm
Chấm dứt được trong tư thế ngẩng cao đầu, đó là kiêu hãnh.
Tôi đã đọc ở đâu đó như thế. Mà trí tuệ, can đảm và kiêu hãnh thì tôi có thừa. Tôi trẻ, đầu đầy triết lý 3 xu, đang
muốn sống gấp, 2 tuần kiên nhẫn đã là quá nhiều rồi, vậy đi.
Hay anh chỉ đơn giản là say mê tình mới quá nên mặc kệ thế gian, đã quên biến tôi, nếu có nghĩ tới thì cũng chả thèm suy xét xem tôi sẽ cảm giác thế nào? Nhưng cái chỗ anh chọn, rất mất công và chả hợp lý tí nào ngoài việc cố tình cho tôi nhìn thấy. Chúng tôi đã chia tay nhau rồi, không lưu luyến gì tôi và có hạnh phúc mới thì cứ im im mà hưởng, cớ gì phải bỏ công ra tận trước mặt tôi diễn trò say đắm?
Hay anh vẫn còn yêu tôi? Nhưng khi tôi nói chia tay anh không níu kéo, và sau khi chia tay cũng không gọi điện hay nhắn tin cho tôi. Hơn hết, anh biết chính sự lầm lì xa cách của anh đã đẩy tôi đến quyết định ấy nhưng anh không giải thích và cũng không hề kém lầm lì hay xa cách tẹo nào.
Hay cái tôi của anh quá to? Bao nhiêu cô cãi vã dằng dai chán chê đùng đùng chia tay rồi đùng đùng quay lại. Thế mà một người đứng chỉ tới ngực và chưa bao giờ to tiếng với anh như tôi, nói một lời đi là đi hẳn. Một vài động thái bóng gió xa xôi của anh mong tôi nối lại liên lạc đã rơi tõm vào im lặng, khiến anh tức bực, khiến anh phải dụng công trêu ngươi? Để tôi khi thấy cái cảnh mùi mẫn đó thì sẽ điên lên, sẽ tức tốc gọi điện cho anh, khóc lóc, giận dữ, trách móc, thậm chí buông những lời lẽ nặng nề xúc phạm, bởi với anh thà thế còn hơn là kiểu im lặng dửng dưng của tôi? Nhưng tôi vẫn tiếp tục im lặng. Tôi thiếu gì mà phải vồ vập vài động thái bóng gió xa xôi của anh như người chết đuối vớ cọc. Trong chuyện tình cảm, chân thành phục thiện còn chả ăn ai nữa là kiêu căng kịch nghệ.
Nói đến đây lại nhớ có lần đang đi trên đường thì nghe một
chị vừa đi xe máy vừa gào khóc chửi bới vào điện thoại bằng những lời lẽ tục
tĩu nhất, đoạn đường từ đâu đó rẽ ra Hai Bà Trưng lâu quá rồi mình không nhớ. Đã đi
xe máy một tay rồi còn khóc lóc bù lu bù loa như thế, tai nạn thì thiệt thân
chứ thiệt ai. Còn gần đây là nghe một chị người Ý cũng gào khóc và chửi bới
trên điện thoại như vậy, đứng ngay giữa vỉa hè. Đầu dây bên kia chắc chắn là
đàn ông, và chắc chắn là ái tình. Ôi, ái tình sao mà khổ ải.