Tuesday, January 30, 2024

30/1/2024

Sau đợt lễ, tủ lạnh lại đầy trứng cá muối và thịt càng cua Kamchatka được biếu tặng, hai món đặc sản nổi tiếng của Nga. Cả nhà ngoài ngài và thỉnh thoảng là con Na, còn lại không ai đụng tới.

Nước Nga đất đai mênh mông, nguồn nước dồi dào, tài nguyên rừng biển phong phú, khoáng sản phong phú. Phải mỗi cái tội lạnh hầu như quanh năm. Vì hầu như toàn sở hữu các vùng biển lạnh nên là thủ phủ của trứng cá muối. Trứng cá hồi gọi là salmon roe, còn trứng cá tầm là caviar. Có rất nhiều loại trứng cá muối, nói chung đều có giá trị cao và do đó hay bị làm giả. Làm giả ngay cả với trứng cá hồi vốn không thuộc loại vô cùng đắt đỏ gì. Còn caviar hảo hạng thì siêu đắt, giá có thể lên đến vài trăm usd cho một hộp nhỏ xíu. Cho vào miệng, cảm giác từng viên trứng cá tan chảy, bùi béo ngậy ngon đủ cả nhưng thơm phức và vị rất nhẹ nhàng thanh tao, rất êm trong cổ họng chứ hoàn toàn không có mùi tanh xóc lên của cá.

Nói vụ trứng cá, hồi còn ở Dubai có lần vợ chồng mình được mời tới ăn tối ở nhà một đại gia Ấn độ. Hai vợ chồng họ vừa hoàn thành biệt thự nội thất hàng hiệu, hào hứng lôi mình ra vườn khoe bể bơi mosaic Versace vừa lát xong. Lúc thực khách vẫn còn đang ngồi quây quần tán chuyện, phục vụ mang ra một khay bánh mỳ phết bơ với trứng cá hồi chắc cho khách đỡ buồn mồm trong lúc đợi giờ ăn tối. Ở xứ nóng như Dubai, trứng cá hồi cũng đã có thể gọi là một món sang. Mình đang đói nên nhanh nhảu lấy một lát bánh mỳ và hấp tấp ăn luôn. Cắn vào rồi không dám nhả ra vì sợ thất lễ, đành phải ăn hết. Trứng cá rởm. Các đại gia Dubai rất nhiều tiền nhưng rất ít người biết ăn và biết mặc. Uống thì mình không biết uống nên cũng không biết họ có biết uống hay không.

Cách đây mấy tháng, vợ chồng mình đến một nhà hàng ăn tối. Văn phòng thị trưởng họ mời từ hơn một năm trước mà mãi mới thu xếp đi được. Bữa tối đủ thứ sản vật trên trời dưới đất vòng quanh thế giới, mỗi món được thiết kế theo phong cách tranh của một họa sĩ nổi tiếng. Mỗi món được dọn ra thì cũng đồng thời trên tường và trên trần nhà chiếu các bức tranh nổi tiếng của họa sĩ, trên nền một bản nhạc trữ tình lãng mạn nào đó. Người Nga họ lãng mạn phết các cụ nhá. Khách ngồi quanh một chiếc bàn hình vòng tròn. Mỗi cặp khách có một bồi bàn riêng giải thích từng món một. Sau mỗi món bồi bàn đều thay trang phục để phù hợp với chủ đề của món tiếp theo. Bát đĩa cũng được thiết kế hợp chủ đề từng món. Mỗi concept bữa tối như vậy nhà hàng sẽ dùng trong khoảng 2 năm liên tiếp rồi mới thay concept mới. Đặt bàn vô cùng khó vì mỗi lần nhà hàng chỉ nhận 10 cặp khách.

Mọi việc đang tiến triển thuận lợi, thực khách trầm trồ khám phá hành trình ẩm thực. Đến món cuối cùng có caviar, mình nếm vào một phát bỏ luôn. Caviar rởm. Chắc nhà hàng họ nghĩ đã dự buổi ăn tối như thế thì chả ai dại gì mà từ chối rượu; và sau gần 3 tiếng, khi đã ăn 6 món kèm 6 loại rượu khác nhau chưa kể các món và đồ uống khai vị lúc chưa ngồi vào bàn, thì ai cũng say say tây tây rồi nên có kết bằng món cuối có caviar rởm thì cũng chả biết đấy là đâu. Nhưng bọn này nó không biết là mình không chạm vào đồ uống có cồn từ lâu rồi nên nó phục vụ rượu ngon đến mấy mình cũng chỉ ngửi cái rồi mình thôi. Thế nên đến cuối buổi rồi mà mình vẫn tỉnh táo như thường chứ không say khướt như lũ còn lại.

Lại nói chuyện ngài, ngài vốn ghét ăn sò điệp mà không hiểu sao tối hôm đó cứ nhát cái lại thấy sò điệp. Đến lần thứ 3 thì con vợ ngài bắt đầu cười há há còn ngài thì bắt đầu nghêu ngao theo nhạc. Lúc đó bản nhạc đang chơi là Strangers in the night và ngài đu theo lải nhải Scallops in the night 🙄

Mải kể chuyện lan man nên giờ thì mình đã quên ban đầu mình định viết gì!

Anyway, Nga là xứ lạnh nên người Nga rất thích uống trà, đủ loại, lá lẩu hoa hoét nào với họ cũng thành trà. Quỹ đất họ nhiều, tuy hầu như phủ tuyết quanh năm nhưng đất phủ tuyết thì lại rất màu mỡ. Thế nên khi tuyết tan thì hoa bạt ngàn, rừng và đồng cỏ trong nháy mắt là thành trù phú xanh tươi. Do vậy người Nga còn có một đặc sản nữa là mật ong. Mình vốn không thích mấy loại trà chát xít kiểu ta hoặc kiểu Anh, ngoài việc làm ố răng thì còn làm con người tâm hồn mong manh nhạy cảm là mình đây nôn nao mất ngủ, nhưng đợt lễ tết vừa rồi được tặng mấy túi trà hoa và thảo mộc nhìn có vẻ hay hay. Mới lôi ra thử mỗi loại trà hoa đậu biếc. Pha lên xanh lè như mực Cửu long chắc không bổ ngang cũng bổ dọc. Cho thêm thìa mật ong rừng thơm nức hương hoa vào. Thằng con uống thử có vẻ thích. Lần nào mẹ muốn uống rủ nó uống cùng nó cũng gật cái rụp. Uống như này rồi răng lâu ngày có thành xanh lè phải đi tẩy răng không các cụ nhỉ? Dịch vụ tẩy trắng răng bên này có vẻ đắt. 600euro cho một lần tẩy trắng răng. Từ lâu lắm rồi mình không đi tẩy răng nhưng đoán có vẻ đắt gấp 3 lần bên Ý.

Friday, January 12, 2024

12/1/2024


Bằng giờ này năm ngoái mình đang stress đến mức gần đột quỵ. Rồi liên tiếp sau đó gần nửa năm mọi thời gian sức lực đều tập trung vào chuyện học hành của lũ con. Con được nghỉ hè thì mẹ cũng quay cuồng với khách cho thuê nhà. Đến tháng 9, lo cho con cái vào năm học mới, sắp xếp mọi thứ ổn định, mình lại về Ý mấy tuần để lo việc nhà cửa. Quay lại Nga, chân tay sứt sẹo, tóc tai xơ xác và người gầy như bộ xương, mình xoa tay hoan hỉ bảo với ngài “việc học hành của lũ kia ổn rồi, nhà cửa ổn rồi, năm đầu tiên vất vả đã qua rồi, từ giờ trở đi em sẽ là người đàn bà phù phiếm”. Đã tính toán khoảng thời gian trước mắt, events thì nhiều nhưng ít nhất cũng không phải chủ trì hay tổ chức buổi nào, tức là cứ ăn mặc đẹp vác xác đến dự xong rồi cắp đít ra về chứ không phải bận tâm vụ hậu cần. Phu nhân đại sứ mới mệt chứ lăng quăng như mình thì chỉ thế thôi.

Được đâu có 3 tuần, đại sứ phải chấm dứt nhiệm kỳ đột ngột vì đến tuổi hưu và Bộ không muốn gia hạn thêm. Đại sứ về nước thì phu nhân cũng phải về theo. Trước khi đi, bà ý gọi mình tới BÀN GIAO CHO MÌNH TOÀN BỘ. Mình choáng nặng nhưng vẫn tự an ủi thôi cố tí, bao giờ đại sứ mới sang thì mình lại bàn giao lại cho phu nhân đại sứ. Mặc dù với tình hình cấm vận như này thì chắc cũng lâu lắm hai nước mới thông được các thủ tục ngoại giao cho đại sứ mới sang nhậm chức. Mình đã xác định là đi toi luôn năm 2024 với đủ thứ trách nhiệm thêm thắt dồn lên đầu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì mới thấy mình đã lạc quan tếu khi cho rằng chỉ vất vả nốt năm 2024. Bởi vì nếu đại sứ mới sang không mang theo vợ, hoặc độc thân không có vợ, hoặc có bạn trai, hoặc là nữ đại sứ, thì tức là mình sẽ bị kẹt cứng ở nhiệm vụ trưởng hội phụ nữ này cho tới khi xong nhiệm kỳ ở Nga. Cuộc đời cực nhọc do vậy đã thấy điểm dừng éo đâu.

Ngày đầu năm, vừa ngồi hì hục bóc một túi lựu to để làm nước lựu tranh thủ đang mùa lựu cho mấy bố con nhà kia, vừa lo ngay ngáy những việc phải làm trong năm 2024. Muốn lên cơn tăng xông vì lo, nhưng rồi lại nghĩ thôi mấy ngày này cũng chả ai làm việc, có lo cũng không giải quyết được gì, thôi hãy tận hưởng khoảng thời gian nhẩn nha bóc lựu này đi vậy. Đời giờ quá bất trắc, cứ phải bấu víu vào những điều nhất thời thôi vậy. Lựu mình ngồi co cẳng bóc, xay rồi lọc mất 2 tiếng. Nước lựu lũ kia uống bay trong vòng 1 phút, lại còn kêu sao mamma không bỏ bã như lần trước. Lần trước mình vò lựu bằng tay, nước lựu do vậy hoàn toàn không có bã. Lần này mình lười nên xay bằng máy, lọc qua rây lọc vẫn bị sót một ít bã mịn, cái lũ khôn mồm kia uống phát nhận ra ngay.

Giờ kể sang chuyện khác. Ở Ý có một giống muỗi gọi là muỗi hổ. Các nhà khoa học sau khi nghiên cứu thì bảo là muỗi hổ có xuất xứ từ châu Á, tìm được đường sang Ý qua ngả lốp xe. Ý là muỗi trốn trong các lốp xe, lốp xe được vận chuyển qua đường tàu biển đến Ý, thế là muỗi hổ đặt chân lên nước Ý. Cũng chẳng biết nghiên cứu của các nhà khoa học có chính xác không, vì các trào lưu khoa học thay đổi liên tục, nay đúng mai sai ngày kia lại đúng, chỉ biết muỗi hổ đốt cực kỳ dã man. Với người có cơ địa dễ dị ứng ngứa ngáy như mình, bị muỗi hổ đốt thì chỉ có duy nhất một con đường là đi mua thuốc bôi cho hết ngứa, mà phải bôi đúng loại thuốc đặc trị vết đốt của muỗi hổ. Không chỉ muỗi, con gì đốt cũng khiến mình khổ sở. Cách đây ít lâu mình bị hai con kiến lửa đốt, mình ngứa suốt 3 tuần không khỏi, cứ thỉnh thoảng lên cơn ngứa điên lên lại gãi sột sột. Trong khi ngài cũng bị lũ kiến đó đốt, thậm chí ngài còn dẫm nhầm lên tổ kiến và bị chúng nó a la xô nhào ra đốt chứ không phải mỗi hai con kiến con đốt rón rén như mình, thế mà ngài chửi thề toáng lên rồi gãi tí là hết ngứa, còn mình 3 tuần sau vẫn gãi vật vã và đến giờ vết thâm trên da vẫn còn, chả biết bao giờ nó mới biến đi cho. Có cơ địa dễ dị ứng thật là khổ.

Lại quay lại chuyện muỗi hổ, hồi tháng 10 mình về Salento, không hiểu chui rúc trong vườn thế nào mà bị muỗi hổ đốt luôn cho một nhát vào cánh tay. Ngứa ơi là ngứa nhưng bận chả có thời gian ra hiệu thuốc. Thế là lúc nào lên cơn ngứa quá là lấy tay bấm bấm vào nốt muỗi đốt, không dám gãi vì sợ để lại sẹo. Ai dè móng tay lúc làm vườn đen xì toàn đất, bấm vào nốt muỗi đốt thế là nốt muỗi đốt bị nhiễm trùng. Sau hơn tuần vẩy bong ra để lại cái sẹo to tướng bằng cái đầu bút chì.

Các cụ sẽ không bao giờ hiểu vết sẹo trên cánh tay kia làm con người phù phiếm như cún béo đau khổ đến mức nào đâu 😢

Tuesday, January 2, 2024

Watching karma unfold...

Ăn tối xong, mình phân công ngài với bọn trẻ con dọn dẹp và xếp bát đĩa vào máy rửa bát. Rồi mình ngồi rung đùi nhìn cảnh ngài bị nghiệp quật.

Mở màn là con Na. Vừa nghe ông bô gióng giả chúng mày đâu giúp tao dọn dẹp, nó nhảy ngay ra, cái môi tròn tròn đỏ mọng chu ra hôn hít ông bô nhiệt tình “Na yêu bố”. Bố còn đang sướng ngất ngây con gà tây bố cũng yêu con, con gái xinh đẹp của bố, thì nó đã chuồn mất tăm dạng. Nhà này mồm miệng đỡ chân tay nhất là nó. Mà cái này là gene của lão chứ chả phải gen của máy cày như mình.

Cả nhà xuống sân bay, về tới nhà là hơn 6h chiều, lão nằm lăn ngay ra giường nghịch điện thoại. Mình trong khi đó thì vội vàng chạy đi tưới cây cho cây khỏi chết khô sau gần chục ngày đi vắng, châm nước vào máy phun hơi ẩm cho không khí khỏi quá khô trong nhà thằng con trai lại chảy máu cam, hò hét lũ con mang quần áo ra phòng giặt để phân loại và bắt đầu giặt ngay. 5 núi quần áo, vừa phải giặt tay vừa phải giặt máy.

Đến hơn 10 tối, lão nhấc đít khỏi giường, đi ra hành lang và nói vô cùng dịu dàng “Chào mừng các con đã trở về nhà. Bố đi ngủ đây. Chúc các con ngủ ngon”. Như ngày xưa, hồi mình còn ngây thơ, là mình lại lác mắt “Ôi sao mà lịch lãm quá, dịu dàng quá, chàng mà không gentleman thì ai mới gentleman nữa, mình quả là khéo chọn”. Nhưng giờ mình sáng mắt ra rồi, mình bảo “Thực ra cái câu anh nói chỉ đãi bôi chứ chả có ý nghĩa gì cả. Anh cũng đi chứ có phải anh ở nhà và vợ con đi chơi về đâu mà anh chào mừng vợ con trở về nhà”. Lão giả điếc đi ngủ luôn. Nhưng trong mắt lũ con thì lão vẫn toẹt vời hơn mình mặc dù lão, ngoài nhõn cái việc mang đống quần áo bẩn của bản thân vứt cái xoảng ra cho vợ giặt, thì nằm nghịch điện thoại đúng 4 tiếng từ lúc về tới nhà, không đụng tay làm hộ ai lấy một việc. Còn mình tuy làm đủ thứ việc cho tất cả mọi người nhưng lại quát loạn lên vì đã đang luôn chân luôn tay mà gọi mãi con cứ ậm à ậm ừ. Do vậy, mồm miệng đỡ chân tay đích thị là gene của lão chứ không phải gene của mình.

Sau đó, đến lượt con Lila thấy tình hình bát đĩa bẩn có vẻ nhiều, bèn ba chân bốn cẳng lỉnh ra khỏi bếp “Đợi tí La đi vệ sinh rồi La quay lại”. Bài của nó thôi, đã vào nhà vệ sinh mang theo Ipad, điện thoại và loa nghe nhạc thì làm gì có chuyện tí quay lại. Rõ thủ giống thủ xôi giống xôi chửa. Ngày xưa cứ mình nhờ lão việc gì là lão cũng rối rít “em yêu, để anh đi vệ sinh xong/để anh gọi cuộc điện thoại này xong rồi anh sẽ giúp em” và sau đó là mất hút con mẹ hàng lươn, mình đợi mãi đành tự đi làm lấy cho xong. Trăm lần cả trăm.

Lão cũng biết vị con gái lão, lão dè bỉu “ừ, tí quay lại”. Chỉ dám dè bỉu một câu thế thôi chứ cũng không dám o ép gì hơn. Thử làm găng với nó xem, nó sẽ gào lên “Tôi học lúc nào cũng đứng đầu lớp, không nhuộm tóc, không xăm mình, không hút thuốc, không có bạn trai, tôi thế là tuyệt vời lắm rồi, ông bà không biết những đứa con gái tuổi tôi chúng nó tệ thế nào đâu”. Ái chà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh thế chứ lị. Ngày xưa mình mà động nói gì là lão cũng lăn đùng ra y con gái lão bây giờ “Anh kiếm ra tiền, yêu thương vợ con, không hút thuốc, không uống rượu, không bồ bịch, anh thế là tuyệt vời lắm rồi, em không biết những thằng đàn ông khác tệ như thế nào đâu”.

Hai đứa con gái chuồn mất, còn lại lão trơ thân cụ cùng thằng con trai lóng ngóng. Lão bắt đầu vừa giảng giải vừa đì đọt thằng con “Mày phải làm như thế này, như thế này. Mở cái kia ra, lấy cái gói kia, tao bảo là cái gói kia, ơ cái thằng này, đấy, mở ra, đổ vào đây, đổ vào đây cơ mà. Mày định thành kỹ sư hả, kỹ sư gì mà cho muối vào máy rửa bát mày cũng không biết làm...”. Phải chỉ dẫn thằng con người giời, không biết lão có hiểu nỗi khổ của vợ khi nhờ bất cứ việc đơn giản nào lão cũng ngẫn ngờ lóng ngóng y như thằng con hay không. Mà lão còn mắng được nó chứ mình đâu có mắng được lão. Cậy thằng con vàng con bạc của mình hiền lão tích cực bắt nạt. Thằng con chả hiểu sao bị bố mắng mà răng cứ nhe ra cười, thú thật mình cũng chả hiểu nó có bị gì không. Nhiều khi chành chọe căng quá, bố mắng, con ồm ồm cãi giả, mặt lão xị ra một đống còn mồm thì liến thoắng những câu tối nghĩa, còn thằng con thì chạy ra cầu cứu mẹ bằng tiếng Việt “chú nói cái gì, Lê không hiểu”. Ôi chao là cái tiếng Việt thảm họa của nó.

Đầu năm đã dức hết cả đầu.

Ảnh: hung thần tuổi teen. Người bố thân yêu của nó sau khi dính vài trận đấu võ mồm với nó và thua bét de, thì đã học được bài học tránh voi chả xấu mặt nào ❤️❤️❤️