Tôi thở dài, lòng tôi đã quyết. Suất vé giành cho đại sứ và
gia đình sẽ được dùng để đổi lấy sự hân hoan trên những gương mặt đồng bào đang
nhàu nhĩ vì lo lắng và tuyệt vọng kia.
Tôi trở về tư dinh đại sứ mái ấm thân yêu, trái tim trĩu
nặng. Hàng dừa và hàng hoa giấy thường ngày thân thuộc lộng lẫy giờ bỗng trở
nên xa lạ. Nhìn mặt vợ TRẺ DỊU HIỀN XINH ĐẸP và đàn con ngoan ngoãn ánh mắt thơ
ngây, lòng tôi nhói lên. Em yêu, tha lỗi cho anh. Con yêu, tha lỗi cho cha.
Trọng trách trên vai cha quá lớn, làm sao lo ấm thân mình khi đồng bào lâm nguy
và tổ quốc kêu kíu. Đau lòng quá Italia ôi, đau lòng quá Ghana ôi…
Trên kia là cún tôi đang cố gắng viết văn theo phong cách của ông đại sứ Châu. Tuy nhiên viết được vài dòng tự ngửi lại văn mình thấy mùi nó sao sao. Thời dịch bệnh, người ta cần những lãnh đạo có cái đầu lạnh chứ không phải những tiểu thuyết gia tranh thủ ông Châu ơi.
Quanh đi quẩn lại thì tui cứ thích chồng tui. Hơi ngáo ngơ và gần đây còn đeo thêm răng giả nên mất răng suốt ngày và từ sáng tới tối hỏi trên dưới chục bận răng anh đâu, nhưng đứng chờ cả đêm ngoài sân bay để trợ giúp công dân, gọi những cuộc điện thoại khó khăn, đấu tranh bằng được với chính quyền sở tại để bảo vệ công dân thấp cổ bé họng, lấy tiền riêng cưu mang nuôi ăn ở người cơ nhỡ, nhường vé ưu tiên của bản thân và gia đình cho những người cần kíp hơn, từng ấy năm ở nước ngoài không nhớ nổi đã bao lần rút tiền túi mua vé máy bay hồi hương cho công dân hoạn nạn, và cứ thỉnh thoảng ở ngoài đời lại có người khi nghe tên thì đến cảm ơn rối rít “mi ha salvato la vita”, mà chưa từng nghe hé một lời với ai, chứ đừng nói lên mạng kể lể. Nhiệm vụ ăn lương thì phải làm, hàng ngày cũng hưởng đủ thứ ưu đãi rồi, đến lúc có việc thì dốc sức là bình thường chứ làm gì căng.
Về vụ răng giả, thật ra thì không phải răng giả. Một hôm lão bảo sức khỏe lão có vấn đề nên sùng sục đi khám bác sĩ. Bác sĩ sờ nắn một hồi thì ban cho lão cái vòng niềng răng. Mình nhìn thì thấy nó y như cái niềng gọi là invisalign nhưng lão cứ gọi tắt là răng. Lúc ăn tháo răng, ăn xong lại lắp vào. Uống cà phê cũng tháo răng, uống xong lại lắp vào. Lúc tranh luận đến hồi quyết liệt cũng tháo răng, tranh luận xong lại lắp vào. Tháo ra lắp vào nhiều quá nên cứ thỉnh thoảng răng lại biến mất tiêu. Sáng trước khi đi làm, vợ ơi răng anh đâu. Cả ngày ở chỗ làm, thỉnh thoảng lại điện thoại vợ ơi anh có để quên răng ở nhà không. Tối về lại điệp khúc răng đâu rồi em có thấy răng không.
Bình thường đã kính lão anh đâu kính râm anh đâu kính lái xe
của anh đâu chìa khóa nhà chìa khóa xe máy chìa khóa ô tô anh đâu điện thoại
anh đâu ví anh đâu, giờ lại thêm răng anh đâu. Mà tần suất mất răng dày đặc hơn
tất cả những cái kia cộng lại.
PS: phong lữ thảo trên cửa sổ, lúc mình đi bông nào bông nấy
tròn xoe và to hơn quả bóng tennis. Lúc mình về hoa chỉ còn bé như quả bóng
bàn. Hỏi cả tuần ông tưới mấy lần? Giọng lưỡng lự (chắc thậm xưng quá thì trái
lương tâm mà thật thà quá thì sợ bị mắng) “Anh tưới…một lần rưỡi”. Giời ơi, tưới
hoa, một thì là một mà hai thì là hai, số lần phải là số nguyên, chứ lại ra số
thập phân một rưỡi là sao hả giời???
Ảnh: vườn hoa đồng nội trên quẳng cáo và vườn hoa đồng nội thực tế.