Tôi thường chú ý
tới những cái hiên nhà. Những cái hiên nhà vắng vẻ, lúc nào cũng có một vẻ đìu
hiu cô độc không lý giải nổi…
Hồi lớp 9, có một
dạo trong lúc lũ bạn chơi đùa vào lúc nghỉ tiết, tôi hay đứng một mình nhìn ra
ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có hàng dâu da xoan. Đôi lúc, một đứa bạn nào đó sẽ
bỏ chơi chạy đến đứng cạnh cùng, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng có vẻ nó
chẳng thấy điều gì thú vị nên chỉ đứng cùng một tí nó lại chạy đi chơi mất.
Tôi cứ thích đứng ở
cửa sổ nhìn ra ngoài không phải vì tôi mơ mộng bên khung cửa sổ gì đâu, mà
chẳng qua từ cửa sổ nhìn xuống dưới, qua hàng dâu da xoan, tôi thấy một mái nhà
lụp xụp. Thuở đó mái nhà nào chẳng lụp xụp, nhà ai mái bằng đã gọi là khang
trang lắm. Dưới mái nhà lụp xụp đó có một cái hiên. Cái hiên có mấy cái cột cáu
bẩn. Trước cái hiên là khoảng sân nhỏ. Cả cái hiên và khoảng sân đều nhom nhem.
Có thằng bé cũng nhom nhem hay chơi một mình. Thằng bé làm tôi nhớ đến hai
thằng em tôi. Chắc chúng nó cũng hay phải chơi một mình như thế. Thưở đó người
lớn bận lắm.
Thằng bé không phải
lúc nào cũng chơi một mình. Thỉnh thoảng còn thấy cả một con chó. Chó ta chứ
không phải chó tây chó kiểng gì đâu. Thằng bé và con chó có vẻ rất thân nhau.
Thế, tôi hay đứng
bám song cửa sắt, hóng qua hàng dâu da xoan xuống cái hiên nhà vắng hoe, buồn
thiu, có thằng bé con hay chơi một mình cùng với một con chó vàng và thỉnh
thoảng còn có cả một cái thau nhôm meo méo. Chẳng thấy bóng người lớn bao giờ.
Tôi tự giao cho mình nhiệm vụ trông thằng bé con chơi, tự cảm thấy mình gắn bó
với nó, dẫu nó chẳng bao giờ ngước lên để thấy tôi đang tì trán vào song cửa sổ
nhìn xuống nó. Hôm nào không thấy nó, bụng tôi bồn chồn băn khoăn lắm…
Thế rồi… thú thật là chẳng nhớ từ khi nào tôi quên
bẵng thằng bé kia, không trông nó nữa. Chắc chắn đã lại có điều gì mới mẻ cuốn
tôi đi mất…
Tôi thường chú ý
tới những cái hiên nhà. Nhìn thấy một cái hiên nhà cô độc, tôi sẽ bước tới và nhẹ
nhàng ngồi xuống. Như bản năng. Như khi lòng mình vắng tanh. Như khi chân mình
mỏi mệt. Như khi rất muốn đợi một người…
Dẫu rằng có thể chẳng
mấy chốc sẽ lại có một điều gì mới mẻ cuốn tôi đi mất.
Hoặc cuốn người đi mất…