Trong vườn nhà tôi có đôi cu gáy. Những ngày trời
mát tôi hay ăn sáng và ăn trưa ngoài hiên, thỉnh thoảng lại thấy đôi cu gáy
sóng đôi nhau đi lẫm chẫm ở lối đi trong vườn. Tôi thường ngắm chúng đến tận
lúc chúng đi hết một dọc lối đi. Khu vườn của tôi, có 2 con chim xanh biếc hay
đứng rỉa lông trên cây bàng thỉnh thoảng lại làm rụng một cọng lông cũng xanh
biếc xuống dưới cỏ, và nhất là nhờ đôi cu gáy màu nâu quấn quýt tình cảm, đáng
yêu và yên tĩnh vô cùng.
Nhưng chúa tể của muôn
loài thì phải là sư tử chứ không phải là một đôi cu gáy, giời ạ.
Mở face book tính xem có
ai đăng ảnh chợ hoa ngày tết thì cho tôi ngó cái, ai dè nhan nhản toàn ảnh đôi
cu gáy Obama. Nhiều người thật ngây thơ, thích não tình thì mở phim tâm lý tình
cảm lên mà xem, chứ ai lại cứ đi rần rần ca ngợi lãnh đạo tình cảm với vợ, và
chê cái ông Năm Trăm Đô kia bụp xoẹt chém to kho mặn không cầm tay vợ, không hôn
tay vợ, không nọ không kia, tức là không tốt bằng, tức là sẽ là thảm họa, tức
là đếm ngược ngay từ bây giờ để chóng đến ngày 500$ có mái tóc đáng bàn
cãi của tôi phắn khỏi vị trí bao người mơ ước.
Việc mọi người cứ tung hô
hành vi cu gáy của nhà Obama làm tôi phì cười liên tưởng rằng có bà vợ khen
chồng chả thấy khen gì chỉ khen mỗi khả năng viết chữ đẹp. Là tôi chắc chắn tôi
sẽ tức khắc nghi ngờ ông chồng này bất tài, bất lực, cũng chả thương yêu đỡ đần
vợ con, nếu không thì làm sao bà vợ cứ tảng lờ những đức tính chủ chốt của một
đức ông chồng mà lại cứ tập trung vào khả năng viết chữ đẹp có cũng nên mà quên
cũng thôi.
Tôi thích nhất một câu
tôi đọc được chả nhớ ở đâu và cũng không nhớ chính xác, chỉ nhớ đại loại “Đất nước này tiến lên
phía trước bởi những người thắng cuộc can đảm và cả bởi những người thua cuộc
nhưng biết thua trong danh dự”. 500$ đã thắng. Đủ trò đã giở ra với ông
ta và đều không thể thay đổi được thực tế đó. Vậy thì, nếu là một người biết
thua trong danh dự, thì hãy lặng yên cho ông ta làm việc, chứ cứ phá cho hôi
thế này thì chỉ chứng tỏ trên đời có một cơ số người nói thì rất hay, cứ như
sắp thoát phàm đến nơi, nhưng làm là rất dở rồi đây.
Nào giờ thì tôi trả lời câu
hỏi của một bạn về vụ anh 500$ của tôi ra khỏi xe một cái là cùn cụt
bước thẳng lên chào vợ chồng cu gáy Obama để cho bà vợ giày cao gót khụng khiệng
trèo cầu thang một mình, và thế là dân tình được thể tung hô nhà kia còn anh
hứng cả rổ comment chê bai chửi rủa làm tôi xót anh không chịu được.
Thứ nhất, trong lễ tân ngoại giao, ai cũng
hiểu là authority first, country first, nam nữ gì ở đây. Điều này thể hiện ngay
từ chỗ ngồi trong xe. Trump ngồi ở vị trí quan trọng nhất, tức là ghế sau và
không ngồi ngay sau lưng tài xế. Xe đi vào đâu cũng phải cố chỉnh hướng để vị
trí này nằm ở curb-side, tức là mở cửa bước ra là lên vỉa hè hoặc vào sảnh luôn
chứ không phải vòng đầu vòng đít xe để đi vào. Thế, big boss ngồi chỗ đó, vợ có
yêu đến mấy cũng xin mời ngồi sang bên kia. Đi vào gặp chủ nhà/chủ tiệc, chồng
đi trước vợ ý tứ đi sau, chứ không phải vợ xông xông đi trước cho ra dáng nữ
quyền để chồng le te đi sau. Authority first, country first, ai thích ngôn tình
sến sẩm nữ quyền thì đừng chọn chồng có chức tước.
Thứ hai, người phục vụ đã mở cửa xe là mình
phải nhanh chóng mà bước ra, chứ không phải vì vợ phải đi vòng nên mình cố câu giờ bước ra chậm tí là vừa. Đã bước ra khỏi xe rồi, nếu host đứng ở xa hoặc
đứng tít bên trong chưa thấy mình thì còn có lý do đợi vợ dắt vợ rồi hai người
cùng bước vào. Đây hai vợ chồng Obama đứng ngay trên đầu cầu thang, cửa xe vừa
mở có khi đã nhìn lom lom chào đon đả và cười tít mắt ngay, thì Trump chẳng có
cách nào ngoài bước ngay lên đáp lễ cả. Trump đợi vợ tức là bắt tổng thống và
phu nhân tổng thống phải đứng trơ ra đợi mình. Ngoài ra, theo tôi Obama và vợ
thay vì đứng ngay trên đầu cầu thang như thế thì nên đứng lùi lại một chút, đủ
để khách bước hẳn lên khỏi cầu thang mà vẫn còn chừa một khoảng cách thoải mái để
bắt tay. Chứ đứng gần xịch ngay đầu cầu thang như thế tức là buộc khách chưa
lên tới nơi đã phải ngửa mặt bắt tay mình. Trump cao còn đỡ chứ gặp người khác thì
chắc chỉ đứng đến rốn vợ chồng nhà đó là cùng.
Mọi người cứ ca ngợi chị Obama chứ theo tôi
chị ấy xử lý vụ hộp quà Tiffany rất vụng. Chị ấy loay hoay lúng túng như con
mèo đuổi cái đuôi và cuối cùng là giúi luôn cho anh chồng mang vào nhà cất.
Chồng chị là tổng thống, muốn cất quà mời chị tự chạy vào trong nhà mà cất. Thậm
chí nếu không muốn hộp quà hiện trong ảnh thì khi chụp ảnh chỉ cần một tay cầm
hộp quà và đưa ra sau lưng mọi người là ổn, đằng nào tay chị chả quàng chéo
lưng người bên cạnh cho thân ái. Là vụng chứ cứ đôn anh chồng vào vai gallant bất đắc dĩ làm cái gì.
Như vậy là trong thảm cảnh gặp gỡ chào hỏi
bắt tay trao quà và cùng dìu nhau đi vào này thì nhiều người thiên vị ca ngợi nhà Obama
và dìm nhà Trump quá mức. Yêu ghét gì thì cũng phải chuyện nào ra chuyện đó
chứ.
Giờ
thì tôi tán nhảm về đại sứ Mỹ tại Hà nội. Việc của một ông đại sứ không phải là
ngồi trà đá, ăn mắm tôm đi lễ chùa và mua đào quất. Việc đó là việc riêng của
ông. Ông có làm thì cũng chỉ là sở thích cá nhân ông. Mà những vị đại sứ khác
không làm thì cũng không có nghĩa họ làm nhiệm vụ của một đại sứ không giỏi
bằng ông. Trừ khi ông nhận nhiệm vụ từ Bộ Ngoại Giao Mỹ bắt ông phải diễn cảnh dân
dã hòa đồng thân thiện để chiếm cảm tình dân Việt, đặng từ đó dụ chúng ký được
vài hiệp định mà thông thường bọn cộng sản cứng đầu kia chúng nó không chịu ký.
Nhưng tôi ngờ khả năng này lắm. Tôi cho rằng khả năng cao hơn là ông cũng thích
thú với việc lên báo, lại gặp dân Việt ngố nghỉnh ông và chúng gặp nhau như cá
gặp nước. Ai nói là ông lê la vì sở thích cá nhân chả muốn ai biết, tình cờ có
thằng nhận ra ông chụp trộm ông rồi tự ý mang đi đăng báo hoặc nó năn nỉ quá
ông đành đồng ý tôi chả tin. Nói một cách công bằng, ông làm thế là quyền ông,
ông đồng ý đăng, báo đồng ý đăng, túm cái quần lại chả ảnh hưởng đến ai, ai
không thích thì khỏi đọc. Nhưng vấn đề không phải là ông, vấn đề là dân mình
nhiều người không phân biệt được cái nào là trọng yếu cái nào là râu ria, cứ rung
động như lần đầu biết yêu, hoan hô rầm trời một sở thích không liên quan. Dẫu
rằng đó là sở thích của một ông đại sứ hẳn hoi.
Thôi chúc các bạn ăn tết vui vẻ. Tôi cũng đánh
đu quấn được vài cái nem. Hôm nay tôi ăn hết một nửa, mai tôi ăn nốt. Thế là
tết tôi nhịn. Năm nay tây lông nào mà Happy Chinese New Year các bạn thì đề nghị
các bạn ghi nhớ để năm sau chúc chúng nó “Merry French Christmas” cho tôi. Nếu
tây lông là người Pháp thì các bạn nhớ đổi French thành Italian.