Cô giúp việc thứ hai bị mình đuổi là người
Ý. 15 tuổi đã có con, còn học hành gì. Giờ 23 tuổi nhưng kiến thức và kỹ năng
xã hội rất kém. Tiếng Anh một chữ bẻ đôi không biết, lái xe không biết, xin
việc làm sao nổi ở xứ này? Ngài ái ngại bảo vợ nhận nó vào, dù sao nó là người
Ý thì cũng biết nấu món Ý. Vâng thì nhận, cho người Ý các ông phục vụ nhau. Cô
nàng làm bánh thì rất ngon nhưng nấu món mặn thì dở như hạch. Ngài mỗi lần ăn
là mặt như đưa đám. Hôm nào vợ nấu là hỏi ngay “hôm nay em nấu đúng không”.
Mới bắt đầu làm việc được một tuần đã thấy
chui vào kho đồ ăn khóa cửa buôn chuyện. Thấy mình không nói gì thì chỉ ngày
hôm sau đã vác luôn laptop ra buôn cháp cháp trong bếp mấy tiếng liền, chả buồn
ý tứ chui vào kho làm gì cho nóng. Mình lại phải nhắc nhở mới thôi. Nó mải buôn
chuyện nên nấu nhoắng nhoằng cho xong, lửa để to quá quai xoong quai chảo cháy
xém hết cả. Mấy lần về nhà mở cửa vào thấy mùi nhựa cháy khét lẹt. Làm được 1
tuần, xoong nồi cháy thui mấy cái, cái thớt gỗ rất dày và rất to của mình nó để
cái đít chảo nóng lên, cháy đen thành một vòng tròn.
Thế đã hết đâu, vật dụng trong bếp cứ biến
mất như có phép lạ, đồ nấu bếp, hộp nhựa, dao, nồi, sạch bách. Nó và đứa bạn
trai vừa chuyển sang Dubai được mấy tuần, chắc lấy đồ của mình về để đỡ phải
sắm. Mỗi ngày nó làm xong chào mình để về, chào câu trước thì câu sau đã tót ra
đến tận cổng, cái túi to như cái bị cắp chặt một bên sườn. Ba bốn lần đi đi về
về với cái túi càn khôn của nó thì bếp nhà mình đụng đến cái gì cũng không có.
Không có nó, mình đi chợ tuần một lần chính
và một hai lần đi mua mấy thứ lặt vặt không đáng kể. Có nó tuần mình đi chợ 2
lần vác đồ ăn lặc lè về mà vẫn không đủ. Chi phí đồ ăn tăng gấp đôi mà tủ lạnh
luôn trong tình trạng rỗng không. Thịt, cá, rau, trái cây, sữa, trứng, mỳ, gạo,
dầu ăn, muối, đường, tất cả đều như bị hô biến, chưa kể các loại đồ hộp và rượu
trong kho là thứ mình không kiểm soát nổi. Mình bận thế mà phải đi chợ xoành
xoạch như một con thoi. Càng mua nhiều thì giúp việc càng thó khỏe, mà được cả
hai cô mới tài. Số mình đúng là số con rệp.
Hỏi nó thì cái mồm rộng ngoác như cá ngão của
nó cứ tỉnh bơ như không “tôi không biết”, mặc dù mình hỏi hôm trước thì hôm sau
quả thật nó có mang trả lại hai cái hộp nhựa và hai cái nồi bé, lén lút đặt lại
vào tủ, còn những thứ khác chắc cần quá nên không trả lại được. Mình cho nghỉ
lập tức.
Hết hồn với người Ý trầm lặng này quá.
Ảnh: hồi có bầu
mình ngồi ao ước “ước gì sống mũi của con gái mình sẽ thấp như mũi em và thon
như mũi anh, anh nhỉ”. Ngài cười lớn “thế nếu sống mũi nó lại to ngang như mũi
em và cao như mũi anh thì sao?”. Không được việc gì ra hồn ngoài việc nói gở. Giờ
được cô con gái có sống mũi to đúng bằng nửa cái mặt quắt.