Con Na, như thường lệ, thi xong quên điểm, đặc biệt quên
những môn nó không thích nhớ. Môn tiếng Anh đọc hiểu nó được điểm B. Mình bảo
thi mà không học hành gì cả thì điểm làm sao cao được. Nó bảo đọc hiểu thì làm
sao mà học được. Ý nó là môn đọc hiểu, đọc mà hiểu thì là hiểu, không hiểu thì
là không hiểu, chứ học ôn kiểu gì. À, mà nó còn tỉnh bơ bảo B chỉ sau A chứ
mấy, làm gì mà bà phải quan trọng hóa vấn đề. Mày học ở đâu cái logic lạ đời
thế hả con?
Hôm qua, nó kể chuyện nhận điểm thi môn địa lý, mắt rân rấn
nước. 38/40 điểm, chưa kịp mừng thì cô giáo bảo “À có bài cô chấm nhầm”. Nhầm
ai không nhầm lại nhầm đúng bài của nó. Thế là nó mất 2 điểm, còn 36/40. Nó bảo
it’s not fair, cho con nhà người ta 38 điểm rồi còn lấy lại 2 điểm. Mình bảo điểm
phải được tính dựa trên số câu trả lời đúng, chứ làm sai mà vẫn đòi điểm cao
thì hóa ra là gian lận à em bé. Xong mình dặn thêm “Các em bé của mẹ khi nhận
bài kiểm tra hay bài thi bao giờ cũng phải soát lại, nếu sai mà cô giáo quên
trừ điểm thì phải lên nói với cô. Thà nhận điểm kém hơn nhưng trung thực còn
hơn nhận điểm cao mà gian lận, nhớ chưa?”. Con La với thằng Lê gật gật, còn con
Na giả điếc nhưng nhìn mặt nó thì có thể đọc ngay được ý nghĩ “nhầm là tại cô
giáo, chả phải tại tui, việc gì tui phải xoắn” của nó.
Cô con gái Lila năm nay vừa lên cấp 2, tuổi vừa chớm teen mà
đã cho mẹ già của nó lên bờ xuống ruộng. Vừa vào năm học mới mấy tuần, phải đi
họp phụ huynh, mẹ hớn hở vác mặt đi chủ yếu vì tò mò xem cấp 2 các thầy cô sẽ
khen con mình thế nào. Ai ngờ 10 thầy cô thì 8 người phê bình vì nói chuyện
riêng trong giờ, hoặc vào lớp muộn, hoặc không làm bài tập. Chưa kể cứ năm ngày
ba bận nó lại xin nghỉ học vì lý do đau bụng. Mình vắt óc nghĩ không ra tại sao
nó lại đau bụng được. Mãi mới phát hiện ra vì tiền túi rủng rỉnh nên hay ăn quà
vặt, và ăn quà vặt xong thì tào tháo đuổi. Mình quán triệt tư tưởng lão chồng
vụ cho con tiền tiêu vặt, lão gật đầu hứa đinh ninh lắm nên mình yên tâm vấn đề
đã được giải quyết. Ai dè mấy hôm sau trường lại gọi điện bảo con chị đang ở
phòng y tế trường vì đau bụng. Hóa ra thằng bố, buổi sáng con mò vào xin tiền
tiêu vặt, mải ngủ nên giúi tiền cho con luôn để khỏi bị quấy rầy. Con có tiền
lại mua quà vặt ăn, và tào tháo lại đuổi ngay 15 phút sau đó. Mẹ thương cái em
bé đang tuổi tò mò cái gì cũng muốn thử quá đi mất.
Con gái quậy ở trường đã đành mà ở nhà cũng chả khá hơn.
Tính tình chỉ có thể gói gọn trong một từ “khủng khiếp”. Tuần trước, cả nhà đi
ăn tối về, Lê xin phép mẹ cho ngủ muộn vì phải làm bài tập. Con Na nhát gan sợ
ngủ một mình nên bình thường toàn xin ngủ với anh. Nó thích ngủ với chị lắm
nhưng toàn bị chị đuổi quầy quậy, đuổi không được còn đánh em. Giờ anh chưa đi
ngủ nên con Na cũng không dám vào phòng ngủ trước một mình. Đang loanh quanh
đợi thằng anh thì từ cuối hành lang con chị ngó đầu ra khỏi phòng gọi “Anna tối
nay có muốn ngủ với Lila không?”.Con em nghe xong òa lên vì mừng “Sure”. Cái
hành lang dài, hình như nó sợ con chị đợi lâu đổi ý nên không dám đi bình
thường mà phải vội vã chạy tới thật nhanh, tay vẫn xách cái quần đùi. Nhìn nó
chạy lao đầu về phía trước mà xót. Mấy hôm sau mình kể lại chuyện cho con La,
rồi bảo “Con phải làm thế nào đó để em coi chuyện con tử tế với em là chuyện
bình thường. Chứ em mà phải mừng rỡ đến thế vì một lần con tử tế, thì chứng tỏ
rất hiếm khi con tử tế với em”. Nghe mẹ nói xong đôi mắt đẹp của nó nhìn mẹ
chăm chăm vẻ suy nghĩ, thay vì liếc, nguýt, hoặc nhìn lên trần nhà như thường
lệ. Từ hôm đó đến nay cũng được hơn tuần, nó quả cũng tử tế với em gái nó hơn. Mỗi
tội chả biết sẽ được bao lâu.
Ảnh: mẹ thương cái em bé nâu từ đầu đến chân có logic hơi lạ
đời nhưng mà hiền khô phớt tỉnh lại còn vui tính của mẹ quá đi mất.