Thursday, February 22, 2024

22/2/2024

Đã gần 1h sáng, tự nhiên ngài mặt mũi nghiêm trọng “em ơi, anh phải nói với em một chuyện”. Thật sự nhìn cái điệu bộ hồi hồi hộp hộp râu tóc dựng đứng thiếu tự nhiên của ngài chỉ muốn bảo luôn “em chả muốn nghe chuyện giề”. Y như rằng, “anh vừa được thằng bạn rủ đi thám hiểm Bắc cực”.  

Hỏi trong đoàn có những thằng nào đi. Y như mình dự đoán, toàn những thằng sau nhiều năm làm việc giờ sẵn tiền túi rủng rỉnh mà lại đang toan về già nhưng vẫn nghĩ bản thân trẻ trai bất bại nên trên thế giới có trò gì hay ho hay địa điểm nào nguy hiểm nhưng điên nhất sốc adrenaline trong người lên nhanh nhất là chúng nó mò đi. Chạy marathon hoặc nghiện gym là hình thức nhẹ nhất của hiện tượng tâm lý thú vị nói trên. Tiếp theo là đi khám phá những vùng khỉ ho cò gáy rừng thiêng nước độc, tưởng tượng bản thân là một con sói cô độc, lạy Chúa tôi. Tiếp theo là chinh phục nóc bếp nóc nhà thế giới. Tóm lại càng khác bọt càng sang trọng. Đỉnh điểm là đặt chỗ trên tàu du hành vũ trụ bay tút vào không gian đến tận khi ngoảnh lại thấy trái đất to bằng quả cam nhìn rất đơn côi xúc động rưng rưng hiểu ra ý nghĩa nhân sinh, hoặc tìm mọi cách mò xuống đáy đại dương chỗ nào sâu nhất been there done that vv và vv. Vụ tàu Titan mới xảy ra là một ví dụ điển hình kia.

Ở đời phải biết tự tìm niềm vui động lực trong những điều nhỏ bé giản dị xung quanh chứ lị. Còn chỉ chăm chăm tìm sự kích thích từ bên ngoài thì có chơi thuốc vào cũng không ăn thua, nhóe.  

Mình hỏi “anh thừa biết anh không đủ sức khỏe để tham gia một hành trình như thế, đúng không?”. Ngài lúng búng không ra đồng tình không ra phản đối. Từ mấy tháng nay ngài than thở người cứng quá, buổi sáng cúi xuống đi tất vào chân cũng khó. Suốt cả ngày ngồi cứng đờ trước máy tính. Tối về ngồi cứng đờ ăn tối. Ăn tối xong lê ra cái ghế nào đó và tiếp tục ngồi cứng đờ xem TV. Hoặc lê vào giường nửa nằm nửa ngồi lướt điện thoại chỉ có mỗi một ngón tay động đậy còn lại 9 ngón kia và toàn thân vẫn trong tình trạng cứng đờ. Đêm nằm ngủ thì cứng đờ nốt cho đủ 24 tiếng mỗi ngày. Các cơ các khớp luôn trong tình trạng hạn chế xoay chuyển vận động, lâu ngày không cứng thì mềm với ai.

Nghe vợ phân tích lý do cứng đờ như thế, ngài bắt đầu nhúc nhắc tập tành. Khởi đầu là yoga. Vợ bảo anh phải cải biến lối sống, chịu khó vận động, chăm làm việc nhà, chứ lười như này thì yoga không có tác dụng đâu, nhưng ngài không nghe. Ngài hóng được con bé vợ của thằng bạn ca ngợi yoga thần kỳ như nào, cải biến nó cả về tâm hồn và thể xác ra sao, bèn tất tả đi mua thảm yoga về tập. Mỗi ngày ngài tập yoga MỘT PHÚT, hít vào thở ra nghe cứ phì phì. Sau một thời gian, thảm yoga xếp xó. Có lẽ không thấy điều nhiệm màu xảy ra như con bé kia nó hót. Thật chứ đúng là dao sắc không gọt được chuôi. Mình đi đâu cũng có người đến hỏi tập như nào ăn như nào để giữ được vóc dáng như kia, thế mà ở nhà nói chồng chồng chả nghe, lại đi nghe con bé thân hình tròn xoe y một quả bóng cỡ lớn bơm căng hơi.

Sau đó một thời gian, mình đi vắng về thấy trong phòng xuất hiện một quả dây chun màu xanh nõn chuối. Lại ông bà quý hóa nào đó khuyên ông chồng đẽo cày giữa đường của mình sắm rồi đây. Mỗi ngày thấy ngài đứng ưỡn ngực phưỡn bụng trước gương co co kéo kéo sợi dây chun. Thấy vòng cả tay ra sau lưng kéo kéo, điệu bộ giống như ta kỳ lưng lúc tắm ý các cụ. Nhưng chả mấy chốc, cái dây cũng xếp xó nốt. Quả bóng thể dục to đùng ngã ngửa, thảm yoga, dây chun thể dục, các thể loại tạ tay tạ chân, mỗi lần được ai tư vấn là cong đít chạy đi mua ngay. Tất cả đều xếp xó.

Giờ trước khi đi ngủ thấy ngài hít đất. Đúng 30 giây. Xong 30 giây thì vừa thở hồng hộc vừa nằm quay ra giường nghịch điện thoại. Đâu khoảng nửa tiếng sau, lại nghe tiếng thở hồng hộc vì vừa vứt điện thoại chạy ra làm 30 giây hít đất nữa. Xong lại nằm quay ra :-)))))))

P.S: khoảng gần tháng sau, ngài bảo vợ “anh không đi thám hiểm Bắc cực nữa em ạ”. Mình chả nói gì. Không đi thì thôi. Mà đi thì cũng thôi. May sống sót trở về thì thôi. Mà không may thì cũng thôi. Giờ mình cứ phải nương theo đời mà sống cho lành, không chiến quá nhiều được đao.  

P.S: Ngài có thằng bạn vừa lập gia đình. Thật sự đã nhịn được đến ngoài 50 tuổi như này rồi sao không nhịn mọe nó luôn, dính vào làm gì cho rắc rối.

Ảnh: Moskva một buổi sáng có nắng hiếm hoi, dù nắng chỉ đi ngang cửa có vài phút, còn lại là trời đất không u ám thì cũng mịt mù tuyết từ 4 tháng nay roài giời ơi. Mà thôi, thiếu nắng cũng chả sao. Thiếu nắng thì da không bị lão hóa nhanh, các cụ bảo thế. 

Monday, February 12, 2024

13/2/2024

Mấy hôm trước mình đi thăm một trại trẻ cưu mang giúp đỡ trẻ em mồ côi và trẻ em từ các gia đình khó khăn. Cả trại là một gia đình lớn chia thành các gia đình nhỏ mỗi gia đình khoảng chục đứa trẻ trong độ tuổi đi học. Mỗi gia đình nhỏ lại do một cô phụ trách, bọn trẻ gọi là mẹ. Buổi sáng các cô phụ trách này đưa trẻ đi học, trưa đón về thì cùng trẻ nấu ăn dọn dẹp, xong thì cùng ngồi học bài, tối lại cùng nấu ăn dọn dẹp. Có thời gian rảnh thì chơi thể thao, học các etiquette xã hội tối thiểu, học về văn hóa nghệ thuật, thậm chí được học thêm ngoại ngữ vv và vv. Cuối tuần trẻ nào có nhà thì bố mẹ đến đón về, sang tuần lại quay lại trung tâm. Trẻ nào mồ côi không có chốn đi về thì ở lại.

Đây là một trong số 7 dự án mình phải tìm được nguồn tài trợ. Thời gian mình chả có và mình đã vất vả nhiều năm nay, nói thật giờ chỉ muốn ngồi thở một tý chứ không muốn lo việc bao đồng chút nào. Nhưng rồi mình nghĩ, có những trung tâm như này thì những đứa trẻ gia đình không có điều kiện, cả bố cả mẹ phải đi làm, không thể chăm sóc theo sát con, vẫn được chăm sóc theo sát đầy đủ. Sau giờ học, không cần phải lêu lổng ngoài đường phố hoặc là bị bắt nạt hoặc đánh bạn với đám du thủ du thực rồi cũng thành du thủ du thực theo, hoặc ngồi trong những căn nhà tối tăm đánh điện tử bỏ bê bài vở. Rồi dù bố mẹ không có tiền cho con học thêm này nọ, nhờ những kỹ năng và kiến thức được dạy miễn phí, chúng nó vẫn được tạo điều kiện để khi vào đời có xuất phát điểm không quá khác xa so với những đứa trẻ thuộc tầng lớp xã hội có điều kiện hơn. Rồi nhiều gia đình nghèo lại hay có bố mẹ nát rượu, cục cằn, bạo lực, thậm chí tệ nạn. Những đứa trẻ này được sống cả tuần ở trại trẻ, chỉ cuối tuần mới về nhà, do vậy cũng được cách ly tương đối với môi trường gia đình độc hại.

Cha xứ kể với mình trung tâm vừa nhận một thằng bé khoảng 10 tuổi. Vô cùng khó bảo, cả trung tâm bó tay. Cha xứ mới ngồi xuống nói chuyện với nó, hỏi nó rằng thế ở nhà bố mẹ con làm thế nào để con nghe lời. Thằng bé trả lời cha phải dùng thắt lưng, bởi vì ở nhà muốn nó nghe lời thì bố nó rút thắt lưng ra quật...

Rồi mình lại nghĩ nếu ở VN mà có những nơi như này thì tốt quá. Thậm chí chỉ cần một hình thức rút gọn, kiểu như những bà những cô đã nghỉ hưu trong xóm nhận trông trẻ kèm trẻ học bài hoặc đọc sách, hoặc biết kỹ năng hoặc ngoại ngữ nào thì dạy thêm cho trẻ, hàng ngày, sau giờ chính khóa ở trường. Biết bao nhiêu những đứa trẻ ở VN hẳn đã khai phá hết được tiềm năng của bản thân hoặc tránh được con đường lêu lổng đích đến là du côn tệ nạn tù đày, nếu đã được bảo ban kèm cặp và tạo điều kiện…Mà thôi, việc này lớn quá nói bao nhiêu cho vừa.

Và thế là người đàn bà tuổi già ngấp nghé đang toan tính trở lại con đường phù phiếm là mình đây lại phải hít một hơi thật dài, gật đầu với những lời mời ăn tối để tăng quan hệ, và tại events thay vì mặt mũi lạnh lẽo thái độ xã giao tên và mặt của ai cũng không buồn ghi vào đầu thì giờ vô cùng niềm nở tươi tắn nhớ tên nhớ mặt thậm chí nhớ cả công ty, để còn tính đường xin xỏ!

PS 1: Hồi còn ở châu Phi, có lần một cô bạn mình kể hôm nay ở công ty một đồng nghiệp đang ngồi làm việc tự dưng bật khóc và xin thôi việc. Trong thành phố không có đủ nhà ở nên nhiều người phải thuê nhà bên ngoài. Vì hệ thống giao thông công cộng hiệu quả vừa túi tiền cũng không có nốt nên ai cũng phải tự lo lấy thân. Vì ai cũng phải tự lo thân như thế nên chất lượng xe cộ rất giời ơi, kiểu phun khói đen mù mịt hoặc đang đi tự nhiên bánh xe gẫy rời ra, chưa kể buổi sáng tắc đường khủng khiếp vì ai cũng phải nhao vào nội thành làm việc. Dân thì nghèo đói khổ sở bất tiện mà quan chức chính phủ ông nào ông nấy bụng cứ phệ như cái thùng phuy, vàng đeo đầy tay đầy cổ, thậm chí răng cũng vàng nốt. Mất công ăn bẩn mà nhìn vẫn không thấy dễ coi lên chút nào, thà trong sạch còn để được cái tiếng.

Kể nốt chuyện cô kia, để đến được chỗ làm đúng giờ, trời nắng trời mưa thế nào cô ý cũng phải để đứa con gái 5 tuổi của cô ấy ở cổng trường tại bốt bảo vệ lúc 5h sáng. Cô ấy vừa khóc nức nở vừa nói tôi để con bé lại cho người bảo vệ lúc 5h sáng nay rồi vội vã lái xe đi, ánh mắt nó nhìn theo tôi, tôi không chịu nổi nữa…Cô ấy bỏ việc không biết mẹ con có ôm nhau chết đói không chứ nhiều người bỏ việc là cả nhà chết đói. Do vậy họ cứ phải phó mặc con cái cho số phận như thế. Không biết có bao nhiêu đứa trẻ mà số phận có thể đã rất khác, nếu đã được bảo ban kèm cặp và đảm bảo an toàn về thân thể…

PS 2: Ở trại trẻ, mình tò mò nếm súp bắp cải. Mình không muốn ăn vào phần đồ ăn của bọn trẻ nhưng quá tò mò về món súp bắp cải mà trại trẻ mồ côi nào cũng phải có, trong các tiểu thuyết của các nhà văn châu Âu hồi bé từng đọc, nên phải ăn một thìa cho biết.

Sunday, February 4, 2024

To the moon and back...

 

Một buổi sáng tuần trước, con Na tự nhiên eureka lên “mamma ơi, Ale 18 tuổi rồi, tức là từ giờ nếu Ale sàm sỡ mình thì mình có thể kiện”. Là nó đang nói tới vụ thằng anh cứ lên cơn một cái là nhào vào ôm em gái hôn tối tăm mặt mũi. Mỗi lần như thế là em giẫy giụa và hét váng nhà. Mỗi ngày thằng anh lên cơn không biết bao nhiêu lần như thế. Nhà cửa luôn trong tình trạng như cái chợ vỡ. Mẹ bảo mài thích kiện con trai tao thì kiện, nhưng nó vô sản, mài có thắng kiện cũng chả đòi được nó xu nào đâu, thôi kiện gì cho mất công.

Thế là ông con trai của mẹ đã sang tuổi 18. Mẹ từ mấy hôm trước đã chộn rộn đi mua quà và làm bánh ngọt. Lại giao cho ông bô nhiệm vụ làm một video tập hợp các bức ảnh của con từ hồi bé tới giờ. Ăn tối xong, thổi nến ăn bánh xong, cả nhà kéo ra trước TV xem video bố bật. Hai con em vừa xem vừa cười như nắc nẻ, nhất là giai đoạn thằng anh có mốt tóc xòe ra như đội cái tổ cò trên đầu. Rồi, đúng là y hệt lũ đàn bà rắc rối, chúng nó đang cười nắc nẻ tự nhiên ôm cổ thằng anh và khóc òa lên. Khởi đầu là con La, rồi đến con Na cũng òa lên sát gót.

Và đây là lời tự sự tru tréo trong nước mắt của chúng nó:

“Ale sẽ có bạn gái, lấy vợ, đẻ con, sống ở Pháp, Ale sẽ quên Lila”. Nghe những lời bi thảm, mẹ nó an ủi “em bé lo gì, với hiện trạng ngẫn ngờ như hiện nay thì khả năng là không ai lấy nó đâu”. Là mình đang nói tới một lần, trong bữa tối, thằng con trai chìa cái đĩa cho mẹ, dõng dạc “mamma cho Lê ít thịt gà”. Con mẹ già nghe xong chán đời. Bữa tối hôm đó có thịt bò. Thịt bò thịt gà mà đến giờ nó còn không phân biệt được thì mong gì lấy được vợ. Còn tại sao con em lại nghĩ ra chuyện thằng anh sẽ sống ở Pháp thì mình cũng chưa lý giải được???

Bỏ ngoài tai lời an ủi của mẹ, con La tiếp tục nức nở “Rồi mình sẽ chỉ gặp nhau 1 năm 1 lần. Mà nếu mamma và papa cho Ale tiền là Ale sẽ đi thẳng luôn không quay lại đây đâu”. Nó đang lo khi thấy mẹ nó bàn với bố nó mở cho thằng anh một tài khoản và bố mẹ sẽ chuyển ít tiền cho thằng anh tự chủ việc chi tiêu. Mày đừng lo con ơi, vài nghìn chuyển khoản mà chúng tao đã thoát thân được thì rẻ quá. Mà mài cũng khỏi lo cả năm chỉ gặp nó một lần. Rồi nó kiếm ra tiền nó sẽ về chơi liên tục cho mà xem. Mà nhất là ông bô bà bô lại mang hai chúng mài đi nghỉ ở resort hay ho nào đấy thì kiểu gì nó chả đu theo một suất.

Con em vẫn tiếp tục nức nở “Ôi chỉ còn 2 tháng nữa là Lila sẽ xa Ale rồi. Nhà mình đi nghỉ về tưởng như mới hôm qua, thế mà thực ra là một tháng đã trôi qua rồi. Tức là 2 tháng cuối cùng Ale còn ở đây cũng sẽ trôi nhanh như chớp mắt thế thôi…”. Đoạn khóc to hơn, vừa khóc vừa dụi mặt vào ngực anh còn mồm thì than thở “khóc thế này thì ngày mai mặt tôi lại nổi đầy mụn mất thôi”.

Từ đầu đến giờ, con chị lu loa đến đâu con em huhu phụ họa đến đấy. Đúng là lũ đàn bà mít ướt rắc rối. Tuy nhiên sau một hồi khóc lóc não nề nức nở drama thì mối quan tâm đã trở nên thực tế hơn, vừa nước mắt lưng tròng vừa hỏi thế ông bà định chuyển khoản cho Ale nhiêu? thế Ale có tài khoản riêng rồi thì Na có thể lấy thẻ tín dụng hiện Ale đang dùng không? Thế Ale đi học rồi thì phòng của Ale ai dùng? La có thể lấy cái bảng của Ale không?

Khóc một hồi con Lila có vẻ mệt, nó vừa hạ giọng từ gào khóc tru tréo thành khóc ti tỉ, thì tự nhiên con Na kêu ầm lên “Ối thế lúc Lila cũng đi học đại học nốt thì Anna còn một mình à”. Thế là cả hai chị em nó lại thành một giàn hợp xướng tu tu lên tiếp.

Khóc một hồi ngực áo và một bên vai của thằng anh ướt đẫm :-))))))

Trong lúc hai con em khóc lóc mùi mẫn drama thì thằng anh vừa cười tủm tỉm vừa ôm em vừa vỗ vỗ lưng em an ủi. Nhưng chỉ sau vài phút, tay thằng anh vỗ lưng em bắt đầu chậm dần chậm dần, mắt bắt đầu có vẻ gà gà. Có vẻ nó sắp ngủ gật đến nơi rồi giời ơi. Trong khi con em thì vẫn úp mặt lên ngực anh khóc lóc lu loa mồm tuôn ra hàng tràng dự báo sến sẩm. Tình cảm với cái lũ thô sơ tiền sử này là vô ích con gái ơi.

Video: khi mẹ có con, mẹ chẳng biết làm gì cả. Mẹ không biết nấu ăn cho trẻ con, không biết trải một cái giường êm ái, không biết mặc cho con đủ ấm đủ mát, không biết hạ sốt… Thank you for your patience while I learnt to be mom... Mẹ yêu con to the moon and back and forth and back and forth and back…