Thế là, phát ngấy với cái sự bận rộn vô lý của bản thân, từ chục hôm trước người nội trợ đã quyết định sống chậm lại. Mặc kệ các vấn đề của thế gian.
Sáng, hẹn hò cà phê với bạn, trưa ngủ, chiều nhẩn nha chuẩn bị bữa tối. Nếu tối
có event thì sáng không nhận lời cà phê với bạn nữa mà lại tiếp tục ngủ, trưa
dậy nhẩn nha chuẩn bị bữa tối cho con, và tối đi event.
Sáng qua hẹn đến cửa hàng của con bạn uống cà phê tán dóc.
Lúc về rỗi việc lại tranh thủ rẽ qua quán phở yêu thích làm bát phở. Xong lại
gọi ba bát phở mang về ăn dần. Xách được cái túi đựng ba bát phở về đến nhà mỏi
rã cánh tay, bèn lăn ra ngủ. Chị bán phở, sau khi mình đến ăn đâu được 3 lần
thì chủ động đến làm quen. Chị ý hỏi em chắc ngoài 30, chắc đến đây học tiến sĩ
hả. Bảo không, em theo chồng thôi, em hơn 40 nhiều rồi. Chị ý ngồi 1 lúc lại
nói “em trông đúng tuổi đấy. Nãy chị bảo em trông ngoài 30 là chị lịch sự
thôi". Mình dạ. Chị ý ngồi một lúc lại tiếp "Mà này, nhiều con đến đây đẹp người nhưng nết thì rõ xấu, ăn nói xấc xược
chả chào hỏi ai. Còn em, xấu người nhưng được cái đẹp nết”. Ơ kìa, ai làm gì bà.
Vừa lúc anh chồng chị ý đến bàn mình hỏi “em đẹp thế này em làm gì ở Moskva?”
và bị chị ý gạt đi “anh ý đùa đấy”. Định bảo tóm lại xấu hay đẹp vợ chồng bà
quyết định đê, nhưng lại thôi. Được cái phở ở đây ngon, ít nhất là nước dùng
ngon chứ không nhạt như các quán phở khác, nên dù bị chê xấu nhưng cún tôi vẫn
đến ăn như thường.
Sáng nay, hâm nóng lại nước dùng và ngồi rung đùi ăn phở.
Chị ý gửi theo cả một cái hộp nhỏ giấm tỏi ớt. Ngửi mùi thấy ngon quá bắt vị
quá nhưng tối nay mình có event nên không dám ăn. Thế nên vừa ăn phở vừa thỉnh
thoảng mở cái hộp hít hà ké tí mùi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nước rỏ tí tách vì
tuyết tan trên mái.
Tuần trước tự thấy bản thân hơi nặng ký. Ở tuổi này không
nên nặng ký. Thế nên bèn lơ là chuyện ăn uống, đến giờ ăn thay vì ngồi chăm chỉ
kỷ luật ăn ăn thì bỏ đi ngủ. Lười được đúng vài hôm, bước lên cân đã thấy ngót
đi đâu 2kg. Sợ quá lại chăm chỉ ăn ngày ba bữa.
Mùa đông nước Nga không phải chuyện đùa. Trong suốt nhiều
tháng, sáng 9h vẫn tối, chiều 4h đã tối, và cả ngày không có lấy một tia nắng.
Bầu trời mùa đông nặng nề xám xịt, đường phố lép nhép bẩn thỉu vì tuyết rơi và
tuyết tan. Phải trải qua mùa đông ở đây mới hiểu người Nga sẽ không bao giờ bỏ
được lông thú, bất kể phương tây có cố sức truyền bá ý tưởng dùng đồ lông thú
là vô nhân đạo đến đâu. Trời lạnh tái tê đến mấy, khoác lông thú là thấy ấm sực
và là một sự ấm áp khác hẳn.
Toàn bộ tủ áo khoác mùa đông của mình, thừa đủ ấm cho mùa đông châu Âu và Mỹ, sang đến đây mất điện. Áo khoác mùa thu thì vô tác dụng thôi rồi, chả lôi ra cho mất công. Không có len dạ nào chống nổi cái lạnh ở đây. Buộc phải tậu áo phao mặc dù mình ghét áo phao. Với công nghệ đạt đến đỉnh cao như hiện nay, có thể cho ra đời những chiếc áo phao ấm áp thoải mái rẻ tiền và nhẹ bẫng. Tuy nhiên, khi mình rủ con bạn đi một vòng hồ Baikal vào mùa đông, nó bảo mình mày phải sắm áo lông thú trước rồi đi đâu mới đi. Nghe cũng thấy hấp dẫn nhưng nghĩ một lúc lại thôi, đồ lông thú về châu Âu hoặc sang Mỹ là chả dám dùng, lại gặp chị PETA nào đó chị ý hất đồ bẩn vào người rồi tru lên giữa đường thì bỏ mợ.
P.S ngồi tán chuyện với con bạn ở cửa hàng của nó. Nghe nó
tán một hồi mình tặc lưỡi bảo ừ thôi mày may cho tao một bộ smoking. Nó hì hụi
lấy số đo. Ối, gì mà ngực có 84 nhưng mông lại 91? Từ khi nào và tại sao tại
sao tại sao???
Ảnh: đang đi lượn trên đường làng thì thấy cụ ông hàng xóm đang lúi húi chăm ruộng rau, bèn dừng lại chào hỏi nịnh nọt hoa hướng dương của cụ đẹp quá. Lần nào cũng được cụ nhiệt tình cắt cho một bó.
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau...