
Trong khi chúng ta thích béo trắng là vì dân ta xuất xứ lam lũ đồng ruộng, chỉ có người giàu mới ko phải chìa mặt ra đồng từ sáng tới tối (thế nên mới có cơ trắng), và cũng chỉ có người giàu mới được ăn no (thế nên mới có cơ béo), thì với người Âu, Mỹ, nước da rám nắng mới là biểu hiện của sự phong lưu, thân hình thon thả mới là biểu hiện của good food và chế độ luyện tập lành mạnh. Good food chứ ko phải là chạy vội vàng vào McDonald, KFC, Papaya Dog vác ra một cái túi giấy sột soạt 5usd được bữa trưa no cả ngày.
Trong khi nhiều người chúng ta đang phấn đấu cái tủ lạnh, cái máy xay sinh tố, cái máy rửa bát, cái máy giặt, thì trong xã hội Âu, Mỹ những thứ này rất rẻ và là những vật dụng tối thiểu cũng như cái chén cái bát, chứ ko phải là biểu hiện của sự phong lưu. Trái lại, phong lưu là một năm đi nghỉ được ở những đâu, trên đời đã đi đến được những miền nào của thế giới.
Trong xã hội Âu Mỹ, khi một người có làn da rám nắng, mèng nhất anh ta phải có tiền và đủ nhàn nhã để đi nghỉ.
Hơn nữa thì anh ta có một ngôi nhà bên bờ biển để lúc rảnh rỗi ra đó thư giãn.
Hơn nữa thì anh ta có du thuyền đỗ trong vịnh, để thỉnh thoảng làm những chuyến rong ruổi hàng tháng trời ròng rã trên biển. Hoặc nếu ko có thời gian thì bét ra thỉnh thoảng cũng làm vài chuyến ra biển hóng gió rồi lại vòng vào.
Chính vì cái mác phong lưu đó (tất nhiên cũng vì họ quan niệm làn da nâu sexy hơn da trắng nhưng vấn đề này thì hôm nay ko bàn tới) mà đại đa số người Âu Mỹ thi nhau đi tắm nắng. Dân NYC mùa hè tranh thủ cuối tuần chạy ra bãi biển, trả vài chục usd vào cửa, và tha hồ phơi nắng đen thui như tôm cháy, đầu tuần chạy về thành phố đỏ như cua luộc.
Ai ko có thời gian làm việc đó thì chiếu đèn. Tuy nhiên nhiều người chiếu đèn hơi quá đà, thay vì nâu khoẻ khoắn tự nhiên thì làn da lại ra vàng hườm.
Tóm lại, hai bố con Bình Nguyên ra biển, trắng như hai cục bột nếp (giờ cục bột nếp Lila còn trắng hơn gấp mấy lần), thì bị coi là vô cùng un-cool.
Hồi còn ở VN, ông chủ nhà bảo bố Bình Nguyên béo trắng, ý ông ấy là khen ngợi, mà lại làm bố chú cáu hết cả người.
Còn mình thì lại gầy quá. Đến bác sĩ bảo “bác sĩ ơi vấn đề là tôi gầy quá, làm thế nào để tăng cân bây giờ?”. Bác sĩ thủng thẳng “vấn đề của cô 99% người Mỹ muốn có mà ko được”. Vẫn cố nì nèo “vâng nhưng ít ra cũng có 1% vật lộn với cân nặng như tôi, vậy có cách nào ko?”. Bác sĩ lại thủng thẳng “bao giờ cô già đi hệ tiêu hoá chậm lại tức khắc cô béo lên”. Bác sĩ gì mà hữu ích thế ko biết.