Lại nhớ hồi chiến tranh mới nổ ra, mình rẽ qua mua rau của cụ nông dân hàng xóm ở Salento. Thấy mình, cụ vồn vã níu lại tán chuyện thời sự. Cụ nhẩm tính thành tiếng ngũ cốc thịt rau tôi tự cung tự cấp được rồi, nhưng điện gas xăng dầu rồi sẽ tăng giá ra sao, giờ mà bị phóng tên lửa hạt nhân thì xong đời, cô nhỉ. Thấy cụ lo lắng quá mình phì cười, muốn nói với cụ rằng cụ ơi những người như con mới chết chứ cụ lo gì, thế giới có biến động thế nào cái góc nhỏ này cũng có xao động gì đâu, tắt TV đi là xong.
Hồi đấy mình nghĩ thế
mà cũng không thực sự hình dung được chiến tranh như vậy thì có ảnh hưởng gì
tới mình lắm không ngoài việc giá cả sẽ tăng chút ít, nhất là khi mình không có
ý định đi đâu khỏi nước Ý.
Ai dè giá cả tăng
chóng cả mặt. Giá thực phẩm đồ dùng ở siêu thị ngay lập tức tăng khoảng 30%,
các dịch vụ cũng tăng giá theo, giá phân bón cũng ngay lập tức tăng gấp rưỡi.
Trước giờ mình toàn cho cỏ ăn Nitrophoska gold, giờ giá lên gần gấp đôi mình
đành phải để dành cho hoa ăn, còn cỏ thì dùng một loại phân bón rẻ hơn. Hóa đơn
tiền điện tăng gấp đôi bất kể việc mình sản xuất được điện mặt trời. Ngài vốn
là người bình chân như vại, nhìn thấy hóa đơn tiền điện, mấy ngày sau vẫn chưa
hoàn hồn. Gas thì mình đã nạp một bình 1600 lít từ một năm trước vẫn chưa dùng
hết nên mình không biết tăng thế nào. Chắc cũng không kém cạnh.
Nhưng thế vẫn chưa
hết. Container đồ đạc mãi mới rời Ý được vì từ hồi cấm vận các thể loại thủ tục
trở thành phức tạp nhiêu khê và tốn kém hơn. Căn hộ muốn thuê cũng trầy trật
mãi mới xong thủ tục cũng vì tình hình cấm vận và phong tỏa tài sản tài khoản
của giới nhà giàu Nga. Đồ đạc còn thiếu muốn đi mua cho đủ cũng té ngửa vì giá
quá đắt, mà không đắt vừa, đắt gấp 3, 4 lần ở Ý. Hỏi sao đắt thế thì được giải
thích là hồi tháng 2 giá lên do đồng rúp mất giá, sau đó đồng rúp lên giá lại
nhưng các chủ kinh doanh sợ đồng rúp lại mất giá tiếp thì lại thua lỗ tiếp nên
không chịu hạ. Tài khoản cũng loay hoay mãi mới mở được, mà mở ra cũng chỉ để
cho tiền mặt vào rồi ngân hàng cấp cho cái thẻ cho đỡ phải vác tiền mặt đi lăng
quăng thôi chứ cũng không chuyển tiền từ Ý sang được. Thế tức là lúc hết tiền
bên này thì mình lại phải về Ý mang tiền mặt sang tiếp? Vé máy bay từ 200e giờ
thành gần 3000e, mà cũng chẳng có mà đặt. Muốn rẻ hơn thì buộc phải đi đường bộ
sang một nước khác rồi mới lên máy bay. Hành trình vốn chỉ có 3 tiếng máy bay giờ
thành mấy chục tiếng đồng hồ đổi các thể loại phương tiện mới tới.
Thế vẫn chưa hết, thằng
con hai năm cuối trung học chọn học 4 môn Toán Lý Hóa và Kinh tế, một hôm đi
học về thông báo trường không có giáo viên dạy Hóa nên đến giờ Hóa là ngồi vểnh
râu chơi. Từ hồi chiến tranh rồi trừng phạt cấm vận các kiểu, cuộc sống trở nên
đắt đỏ và đi lại nhiêu khê khiến các thầy cô giáo bỏ về nước hết và có lẽ vì
còn quá ít học sinh nên trường cũng không muốn tuyển giáo viên cho tốn kém. Thế
là mình, thùng hộp đang chất như núi trong nhà bỏ đấy, đóng bộ đến trường đấu
tranh với thầy hiệu trưởng « Con tôi học giỏi và muốn học. Tôi không thấy
có lý do gì mà nhà trường không cố hết sức để tạo điều kiện cho nó ». Thấy
mình kiên quyết, thầy hiệu trưởng đành nhượng bộ, đề xuất một số giải pháp tạm
gọi là chấp nhận được trong tình hình khó khăn hiện nay.
Mình tạm yên lòng,
quay về nhà với đống thùng hộp. Bàn ghế giường tủ sofa các kiểu đã để hết lại
bên Ý, thế mà vẫn 200 thùng chất ngất. Nhưng thôi vấn đề này chỉ phụ thuộc vào
mình nên cũng không lo. Vừa mở thùng xếp đồ vừa nghĩ thế mà lão chồng mình khi
nịnh vợ đi cùng, lão ngon ngọt bảo « Em cứ để mọi việc anh lo. Anh đi
trước cùng container, anh tìm nhà, xếp đồ, mọi thứ sẵn sàng em sang chỉ việc ở,
không phải đụng tay vào việc gì hết ». Cũng may mình từ lâu đã có thói
quen coi lời lũ đàn ông 3 đồng một mớ chỉ để nghe cho vui, nên đã chuẩn bị sẵn
tinh thần lại phải trải qua một giai đoạn tàn tạ hai cẳng tay sứt sẹo vì bị
thùng hộp cứa vào và hai bàn tay lại chai ráp lên. Chẳng sao, xong việc rồi thì
sứt lại lành, chai lại mềm. Vừa làm vừa mơ đến lúc hoa lại nở rực rỡ trên bậu
cửa sổ. Với tốc độ mở thùng xếp đồ như này thì không lâu nữa đâu. Đã nói dồi trên
đời này chỉ sợ nhất những vấn đề không phụ thuộc vào mình, có cố đến đâu cũng
không giải quyết được.
Tưởng thế là sắp kết
thúc chuỗi ngày long đong mà cuối cùng chả phải. Trường hôm kia lại
gửi email thông báo sẽ không có kỳ thi A level cho khóa của thằng con, tức
là học thì cứ học nhưng sẽ không có chứng chỉ tốt nghiệp, vì chương trình
Cambridge vừa thông báo sẽ rút khỏi Nga. Thế là thế nào, mẹ sang đây chỉ để con
học nốt hai năm cuối và thi A level. Hai năm nay sao toàn những tin nghe xong
xây xẩm mặt mày.
Chưa nghĩ ra giải
pháp nào ra hồn cho cái tin xấu trên kia, buổi tối lại thêm có người đi làm về
mặt ủ mày chau chứ không hát rống lên như thường lệ, rồi vừa ăn tối mắt vừa dán
vào điện thoại cập nhật tin tức từ lệnh tổng động viên rồi biểu tình bắt bớ. Hỏi
em có muốn xem không, bảo thôi em không muốn xem, muốn làm đà điểu rúc đầu
xuống cát.
Thời oanh đã qua và
liệt đã tới. Tới rồi cản không nổi.
Thôi chả cản nữa.
Đến đâu thì đến.
Chia sẻ với bạn G nhé. Cuộc chiến này đúng là quá vô nghĩa và ảnh hưởng đến nhiều người. Mình chỉ bị giá cả tăng chút xíu thôi (ở Pháp chính phủ vẫn còn trợ giá cho xăng dầu, điện nên chưa thấy tăng mấy) nên đọc bài của bạn mới thấy nhiều người bị ảnh hưởng ghê.
ReplyDeleteMong là mọi việc cuối cùng sẽ ổn với bạn và gia đình nhé.
Cám ơn bạn. Nếu mình nhớ không nhầm thì ở Pháp dùng rất nhiều điện hạt nhân phải không nhỉ? Có lẽ thế nên giá cả năng lượng không thay đổi mấy. Mình sản xuất điện mặt trời thừa dùng ban ngày và còn bán vào lưới điện quốc gia. Chỉ có mấy tiếng dùng điện ban đêm thôi mà hóa đơn tiền điện choáng luôn. Có lẽ phải cân nhắc khả năng lắp đặt hệ thống pin trữ điện sản xuất ban ngày để ban đêm dùng.
DeleteĐúng rồi bạn, nước Pháp có nhiều nhà máy điện hạt nhân nhưng nhà nước cũng đang phải trợ giúp để kiềm giá đấy, không thì chắc cũng tăng gấp 3. Mấy năm trước nhóm bảo vệ môi trường kêu gào quá nên đã đóng một mớ, dự định sẽ từ từ đóng hết, nhưng bây giờ thì mới mở lại 3 cái. Nước Đức trước kia là thần tượng, bây giờ trở thành tội đồ. Đúng là đời không biết thế nào mà lần.
DeleteThế nên bạn G nói rất đúng (trong còm bên dưới), với tình hình này vài tháng nữa sẽ có nhiều chuyện đổi thay, nên không cần lo lắng quá những chuyện mình không quyết định được.
Chúc bạn mọi việc rồi sẽ ổn nhé (nhanh nhất có thể).
Chị ơi, bé còn 2 năm nữa xong cấp 3, hay là mình gởi thẳng con qua London học chương trình đó luôn? Chứ vòng qua Nga kiểu này thấy bấn loạn quá. Chuyến bay Rome và London cũng nhiều; chị có thể bay đi thăm con đỡ vậy. Em nghĩ vậy. Hay cố nốt năm nay ở Nga; năm sau đăng ký học London luôn cho lành và thi A level ở đó luôn.
ReplyDeleteGửi nó sang một nước châu Âu để học nốt năm cuối cũng là một giải pháp bác phải cân nhắc. Nhưng như thế cũng khổ nó. Năm cuối rồi, cong đít học còn chưa ăn ai lại còn phải chuyển trường chuyển nước và học sống tự lập, chưa kịp hoàn hồn thì kỳ thi đã đuổi đến sát đít. Nói chung còn một số giải pháp khác nhưng bác vẫn chưa tính được cái nào là tốt nhất.
DeleteMình đọc mà nín thở với hoàn cảnh của Giang quá
ReplyDeleteTiếng Anh có câu ngạn ngữ It doesn't rain it pours, đã mưa là mưa như thác luôn chứ không mưa bình thường. Đã đến chuỗi vận đen thì ngồi không cũng dính đạn chùm. Mình có lẽ đang ở trong giai đoạn như vậy từ hai năm nay.
DeleteDua chu chi dang buon, doc bai co Giang con tum tim cuoi duoc. Gio nay khong duoc phep buon nho. Choi not cuoc choi voi cuoc doi nhi em nhi.
ReplyDeleteNgười ơi mình còn trẻ mà, nốt là nốt thế nào.
DeleteNín thở chờ tin chị giải quyết công việc ạ😂
ReplyDeleteDù sao thì chị cũng có vài tháng để quyết định nên chị xếp nó sang một bên rồi em ạ. Với tình hình bất ổn thế này có khi chỉ vài tháng nữa là mọi việc tự quyết định lấy, chị chả cần phải đắn đo lựa chọn gì.
DeleteEm chúc cả nhà mình bình an, mọi việc thuận lợi. Giá cả tăng quá, em phải cân đối lắm mới đủ chi tiêu :(
ReplyDeleteCám ơn em. Khi mình phải vận dụng trí não để cân đối chi tiêu trong nhà thì mình sẽ nhận thấy trước đây mình lãng phí không cần thiết, và rằng mình hoàn toàn có thể sống ổn được với một ngân sách hạn hẹp hơn nhiều.
DeleteGiá cả tăng nên em cứ phải cân đối nhiều kiểu. Em không hẳn fan đồ của bio nhưng em ưu tiên mua đồ local và theo mùa. Nhưng bây giờ đắt quá, em mua nhiều đồ siêu thị hơn, cũng phải đọc kĩ thông tin sản phẩm để lựa chọn. Đi tắm cũng phải tắm nhanh, nước lạnh hơn một chút. Mỗi thứ một xíu để tiết kiệm năng lượng.
DeleteChúc cả nhà luôn bình an ạ! Mong mọi chuyện sớm ổn.
ReplyDeleteCám ơn em. Chị xong vụ nhà cửa thùng hộp rồi nên mọi việc vi mô tạm ổn. Nhưng việc vĩ mô thì chả biết thế nào. Không biết trụ lại đây được bao lâu.
DeleteVề vụ tiền nong, chắc phải có cách chứ hả bác? Hoặc BNG trợ giúp kiểu gì đấy, chứ không lẽ mỗi lần hết tiền lại về vác mấy vali tiền mặt sang @_@
ReplyDeleteNgài đang nghĩ cách. Về Ý vác tiền mặt sang không khả thi. Vì mang tiền mặt đi đường bộ, mà toàn đường trường xuyên biên giới nọ kia, có vẻ không an toàn.
DeleteNghe mà thấy giông bão cấp 3, sắp giật cấp đại học quá chị ạ. Chúc gia đình bình an ạ.
ReplyDeleteCùng lắm nếu nhà trường không có giải pháp thì năm sau chị lại mang nó về Ý vậy.
DeleteThuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mong cả nhà Giang bình an và mọi việc sớm ổn định.
ReplyDeleteCám ơn chị. Em đã làm hết phận sự của mình, bây giờ có như nào thì cũng phải chấp nhận thôi vì vấn đề hoàn toàn không nằm trong tay mình.
DeleteLê năm nay lớp mấy rồi hả em? Có đăng ký học online với Cambridge được không?
ReplyDelete