Đại gia hơn 60 tuổi, thừa cân, thuộc diện người
Nga có nhiều tiền đến mức từ hồi Nga xâm lược Ukraine là phải sống lưu vong vì
sợ quay về Nga là bị phương tây cho vào danh sách cấm vận. Vợ đại gia mới ngoài
20, là hoa hậu Nga một năm gần đây. Nhìn đại gia đắm đuối với cô vợ trẻ đẹp, tự
nhiên mình hiểu đàn ông mà có tiền ở một mức độ nào đó cuối cùng đều chỉ muốn đàn
bà trẻ đẹp và ngoan. Những ông mà chưa thấy ly dị vợ già xấu, thì chẳng qua là bị
vợ nắm tài sản và chi phối kinh doanh, tách ra là toi. Còn những thứ như tình nghĩa
vợ chồng, cá tính, thông minh, đẹp nết, tốt gỗ, tâm hồn nọ kia, thì may ra chỉ có
tác dụng cho người thường chúng ta mà thôi. Con bạn đi cùng mình cũng bảo Giang
ơi, đàn ông có tiền cuối cùng đều đổi vợ hết. Mình người ngoài cứ nghĩ chênh lệch
tuổi tác như thế thì hạnh phúc làm sao, nhưng mình gặp nhiều cặp đôi, chỉ cần
người vợ trẻ không có vấn đề gì với tuổi tác của người chồng, thì họ vẫn hạnh
phúc như thường. Các đại gia lại càng hạnh phúc hỉ hả, tiền có, tình có, cái gì
cũng có đời chả thiếu thứ gì.
Trừ một người bạn của một anh bạn mình ở Salento,
giàu có, cặp với một cô kém 30 tuổi, chăm chỉ vui vẻ tự nguyện cung phụng chu cấp
cho bồ trẻ đẹp. Nhưng tự nhiên một ngày, cô bồ nóng bỏng tuyên bố muốn quay trở
về hẹn hò với những người cùng tuổi, rồi tút luôn cùng một cậu trẻ đẹp… Anh bạn
mình kể nó yêu thật nên đau khổ quá, mất ngủ và cứ đến 5h sáng là gọi điện đánh
thức anh dậy bán than cả tiếng đồng hồ, ngày nào cũng như ngày nào em ạ. Hihi.
Mà mình chẳng hiểu các cô hoa hậu nhìn bên ngoài
nói chung ra sao, chứ cô vợ đại gia mình gặp, cao và có gương mặt rất đẹp, nhưng
thân hình thì ốm o, ngực chả thấy đâu, chiều ngang lưng chắc đo được hơn gang
tay. Lên hình có khi còn được chứ ở ngoài nhìn còm nhom hơi bị chán của nó.
Chuyện 2: Bữa ăn trưa gồm 4 người. 3 người đến đúng giờ. Người thứ tư, cũng là người mời, đến muộn vì bận một cuộc họp khẩn cấp.
Gần tiếng sau thì cụ tới. Đến một cái cụ chọn chỗ
ngồi ngay cạnh mình, nhìn chằm chằm, hỏi cô người nước nào, ôi hồi trước tôi có
bạn gái người Pháp lai Việt, cô đẹp quá. Ăn trưa công việc mà luôn mồm cô đẹp
quá. Mình lại phải hỏi về công việc để chuyển chủ đề. Cụ có một công ty xây dựng
chuyên thi công những phần khó nhất của một dự án, doanh thu thuộc hàng tỷ ơ. Ví
dụ, cả một dự án đường sắt trên cao, công ty của cụ sẽ đảm trách những đoạn đường
sắt dốc lên, phần còn lại là do các thầu phụ khác làm.
Không biết có phải thuộc hàng đại gia hay không
mà cụ tự tin đầy mình. Khi biết tháng 7 mình sẽ ở Salento, cụ bảo tôi sẽ ghé
qua mời cô lên du thuyền đi nghỉ ở Hy lạp vài ngày. Mình bảo tôi rất tiếc nhưng
tôi không thích du thuyền, tôi bị say sóng. Cụ cứ bảo không sao đâu, tôi đảm bảo.
Bảo xin lỗi cụ tôi cũng không thích nước, không thích du lịch trên biển, tôi chỉ
thích ở trên đất liền. Vậy thì tôi lên đất liền thăm cô. Haiza.
Một lúc sau lại “Tôi có vài dự án kinh doanh ở
VN, nhưng nhân viên của tôi đến chứ tôi chưa thân chinh đến bao giờ. Nếu bây giờ
tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người nào như cô không?”. Trả lời “cái đó cụ phải hỏi
chồng tôi chứ tôi không biết trả lời cụ sao”. Tưởng nói thế là cụ thôi, ai dè cụ
vươn người qua cái bàn rộng “Nếu bây giờ tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người như
cô ấy không? Có nhiều người trông giống cô ấy không?”. Ngài bảo không. Thật sự
chứ chẳng nhẽ lại bảo ôi đi đầy đường.
Lúc ăn xong, đang chia tay chia chân, cụ lại nhắc
lại “ngày …tháng.. tôi sẽ ghé qua Salento thăm cô…
Cụ thuộc về một thế giới nơi sự chịu chi là thước
đo nam tính và ai chịu chi hơn thì sẽ giành được trái tim đàn bà, nơi chỉ cần đàn
ông phong độ và nặng túi tỏ ý muốn gặp lại là đàn bà còn chờ gì nữa mà không
cho số…
https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSXwhVMW_Si-oVKbu12Fe98UdwV-k-SA8hEsA&s
ReplyDeletemình thấy Cunbeo có thần thái gì đó giống bà Nguyễn Thị Bình. “Cụ”nào cũng xợ cũng mê hihi
Hey :-))))))))
DeleteCâu chuyện số 2: hay cụ ngồi vào ghế cạnh chị vì mỗi ghế đấy còn trống nhỉ? Là em tính 4 người mà 3 người đến rồi, còn mỗi 1 ghế thôi lấy đâu cho cụ chọn được ạ?
ReplyDeleteBàn tròn, 6 ghế thì sao bạn ới 😄
DeleteBàn tròn và còn mấy cái ghế trống. Cụ chính ra phải ra ngồi cạnh ngài mới phải phép.
DeleteEm không biết nên hỏi thật: bình thường hẹn ăn bao nhiêu người thì xếp bấy nhiêu ghế chứ nhỉ? Nhất là mời khách VIP, phải không ạ?
DeleteBàn 4 người mà 3 người đến rồi thì vuông hay tròn thì đúng là cũng chỉ có một chỗ để ngồi thôi. Chọn thế nào được mà bào cố tình chọn ngồi cạnh, rồi thì "ngồi cạnh ngài mới là phải phép".
DeleteMà thôi, câu chuyện có phi logic, bàn vuông hay bàn tròn thì tất cả luôn là để đi đến chỗ "đàn ông luôn khen tôi đẹp". Thế thôi :))
"bàn 4 người mà ..." => tôi mà đẹp như Giang thì tôi lên bài tự khen mình hàng ngày, tiếc rằng tôi kém Giang nhiều, nên tôi chỉ vào blog bạn ý để hóng thôi :)
DeleteMấy bà cứ vin vào mấy cái ghế để dìm chị G hình như chưa đi nhà hàng bao giờ hay sao ấy 🤣 Não phi logic một cách phi logic 😄
Delete"Mấy bà cứ vin vào mấy cái ghế để dìm chị G hình như chưa đi nhà hàng bao giờ hay sao ấy 🤣 Não phi logic một cách phi logic 😄"
Delete--> oh có 1 chị có vẻ không thích c Giang thôi nha, mình hỏi thật vì ở Việt Nam nếu mình tiếp khách VIP thì số khách mời = số ghế nhé. Mình luôn yêu cầu nhà hàng sắp xếp, đặc biệt là bàn tròn nữa. Tuy nhiên không rõ ở bên Nga họ có làm vậy không, hoặc có tiêu chuẩn gì khác trong ngành ngoại giao nên mình mới hỏi. Các bạn nhạy cảm quá, thành ra lại hơi dở chỗ này.
Sướng quá. Chị Giang chăm viết blog cho chúng em đọc.
ReplyDeleteChị lại phải nghỉ blog mấy hôm. Chị đi Vladivostok và Sakhalin chơi.
DeleteDạ. Em mong bài mới của chị và trong lúc chờ bài mới, em lại đọc các bài cũ của chị. Chúc chị có kỳ nghỉ happy chị nhé!
DeleteChị ơi thật là đàn ông cứ giàu là đổi vợ ạ :( Nhưng em thấy Ngài nhà c cũng giàu mà. Hay phải thế nào mới là giàu ạ?
ReplyDeleteĐàn ông giàu là đổi vợ. Đàn ông nghèo là bị vợ đổi.
DeleteNgài đủ ăn. Ngoại giao ở VN nghe thì kinh. Còn ở phương tây, tuy cũng là một nghề danh giá nhưng tiếng là chính chứ không phải là một nghề mang lại sự giàu có.
"Ngoại giao ở VN nghe thì kinh. Còn ở phương tây, tuy cũng là một nghề danh giá nhưng tiếng là chính chứ không phải là một nghề mang lại sự giàu có. "
DeleteNgoại giao là một nghề "danh giá" ? Thật không ? :D
Ngoại giao VN thì "kinh" rồi. Người VN ở nước ngoài không lạ lẫm gì lắm với dân ngoại giao VN, cụ thể là các đại sứ quán Việt Nam ở tất cả các nước.
Mức độ "kinh" (kinh khủng khiếp!) phải gọi là đến hàng thượng thừa, không thể tưởng tượng nổi ;)
Còn ở phương Tây, ngoại giao có thật sự là một nghề được xem là "danh giá" nhưng "không mang lại sự giàu có" ?
E rằng ngược lại mới đúng.
Dân phương Tây làm ngoại giao chả hiểu sao có nhiều người càng đi xứ ở các nưóc nghèo, bất ổn thì càng kiếm bộn tiền.
Còn "danh giá" ấy à? Chưa chắc.
Giang nói chuẩn rồi còn gì nữa. Dân ngoại giao ở Mỹ cũng toàn học giỏi trường xịn, ví như các bác sang làm đại sứ ở ta cứ đọc CV thì biết. Chắc chắn họ kg giàu vì lương. Nếu như gia đình họ khá giả đã có tài sản ở quê nhà, cộng thêm khéo đầu tư, tích lũy thì cũng gọi là trung lưu chứ không thể giàu sụ kiểu có vài trăm triệu đô hay tỉ đô như dân kinh doanh, start-up các kiểu được.
DeleteĐời sống thực tế của một nhà ngoại giao phương Tây
1. Mức lương & thu nhập
Mỹ:
Một nhà ngoại giao (Foreign Service Officer – FSO) mới vào làm ở Bộ Ngoại giao Mỹ thường hưởng mức lương khoảng 50.000 – 70.000 USD/năm.
Sau 15–20 năm, cấp bậc cao hơn có thể đạt 100.000 – 150.000 USD/năm.
Đây là mức khá tốt so với mặt bằng chung, nhưng thấp hơn nhiều so với luật sư, banker, chuyên gia công nghệ (có thể gấp đôi hoặc gấp ba).
Anh, Pháp, Đức:
Lương cơ bản của nhà ngoại giao thường tương đương với civil servant (công chức cao cấp).
Ở London hay Paris, khoảng 40.000 – 80.000 EUR/năm, cao hơn nếu là đại sứ, tổng lãnh sự, nhưng vẫn thấp hơn giới kinh doanh.
2. Quyền lợi & phúc lợi
Được cấp nhà công vụ, xe, tài xế khi làm việc ở nước ngoài.
Miễn thuế ngoại giao, ưu đãi hải quan, hộ chiếu ngoại giao.
Có ngân sách chiêu đãi khách, tham dự sự kiện quốc tế.
Gia đình (vợ/chồng, con cái) được hỗ trợ đi cùng, học trường quốc tế, bảo hiểm tốt.
3. Đời sống công việc
Thường xuyên di chuyển: cứ 2–4 năm lại đổi nhiệm kỳ, có thể từ Washington → châu Phi → châu Á → Nam Mỹ.
Lối sống “hành trang trên vai”, khó ổn định lâu dài một chỗ.
Con cái đôi khi gặp khó khăn trong học hành và hòa nhập văn hóa vì phải chuyển trường liên tục.
Nhiều áp lực: giải quyết khủng hoảng công dân, bảo vệ lợi ích quốc gia, thương lượng hiệp định, đối phó khủng bố, di tản công dân khi có chiến tranh…
4. Điểm mạnh – điểm yếu
Điểm mạnh: uy tín xã hội, tầm ảnh hưởng quốc tế, cơ hội tiếp xúc giới quyền lực, mở rộng quan hệ.
Điểm yếu: thu nhập không cao so với vị trí xã hội; khó tích lũy tài sản lớn; đời sống gia đình thiếu ổn định.
Vì vậy, ở phương Tây, ngoại giao đúng là nghề danh giá, nhưng là nghề “phục vụ quốc gia”, không phải con đường làm giàu cá nhân.
Nghề như thế nào là nghề danh giá thế ạ?
DeleteKhông biết "Tây" khác thì thế nào chứ Tây HL & Tây nước khác nhưng sống & làm việc tại HL mà mình tiếp xúc thì không thấy ai phân biệt nghề danh giá hay không danh giá cả.
Chắc bạn hỏi kháy rồi, mình sống hơn 20 năm ở nước ngoài, đi lại cũng nhiều nước, làm nghề ngoại giao, chính trị, CEO các tập đoàn lớn... Rõ là danh giá hơn làm nghề chân tay hay công chức bàn giấy như mình. Mà sống ở đâu cũng thế thôi, bạn chắc hỏi mỉa rồi;).
DeleteKo tính lương lậu (lương ngoại giao tầm thấp chắc chắn thấp hơn lương nhiều ngành trong đó có ngành mình làm) ai lao động kiếm sống bằng khả năng của mình đều đáng trân trọng, nhưng chắc chắn có nghề danh giá, có nghề nhẹ nhàng, có nghề vất vả etc.. hơn mặy bằng chứng các nghề khác. Là bạn cố tình bóp méo từ "danh giá" để mỉa móc nhau thôi
Anonymous ở trên gạch đầu dòng rất chi tiết các "đặc quyền" của dân ngoại giao để chứng minh "ngoại giao là nghề danh giá" thật là am hiểu tường tận quá, cứ như chủ blog vậy ;)
DeleteCó điều, Anonymous bỏ quên một điểm rất quan trọng. Đó là quyền miễn trừ ngoại giao (diplomatic immunity) mà theo đó dân ngoại giao (ở cấp độ cán bộ có vai vế) được miễn nhiễm bị truy tố dù có vi phạm pháp luật ở nước sở tại. Hành lý ngoại giao (diplomatic bag / pouch) cũng không bị kiểm tra.
Nhờ "đặc quyền" này mà dân ngoại giao nhiều người buôn lậu vô tư không hề hấn gì hết.
Buôn vàng, ngoại tệ, đồ cổ quý hiếm ... thậm chí cả hàng quốc cấm như ngà voi, sừng tê giác, thậm chí cả ma tuý. Không loại trừ ngoại giao nước nào hết.
Nói có sách, mách có chứng:
Ngoại giao Ý buôn lậu đồ cổ Ai Cập và bị yêu cầu dẫn độ ra toà
https://www.arabnews.com/node/1779841/middle-east
Cái vụ miễn trừ ngoại giao này đã bao gồm trong hộ chiếu ngoại giao tôi nêu ở trên và phải có chức phận thì mới được miễn trừ (ví dụ: đại sứ, tham tán, tuỳ viên…) + Được nước sở tại chấp thuận và có tên trong danh sách ngoại giao (diplomatic list) do Bộ Ngoại giao nước sở tại công bố. Chứ ai lợi dụng chức quyền, dù bất cứ chức quyền gì làm bậy lòi ra thì bị xử thôi.
DeleteKhông, bạn hiểu lầm rồi, tôi không có ý định móc mỉa gì cả. Tôi không có thói quen móc mỉa người khác & bạn có làm gì tôi đâu mà tôi móc mỉa bạn. Tôi chỉ tò mò tiêu chí đánh giá của bạn thôi.
DeleteChị Giang xinh đẹp ơi, chị có thể chia sẻ thực đơn của một ngày của chị, hay là một tuần thì càng tốt? Em cao chắc cũng xấp xỉ chị, có khi cao hơn chút thôi, mà 53kg :( Em chỉ muốn giảm 3kg thôi mà cả năm rồi không được. Tập tành rồi ăn uống, thế mà vẫn không được. Chị xinh đẹp nếu có thời gian có chị viết lại cho em nhé. 💕💕
ReplyDeleteEm cứ nghĩ đến câu "thật, chả nhẽ lại nói là đầy đường" của chị mà em lại cười rũ ra, vừa thật vừa đểu haha
ReplyDeleteHahaaahhaha y chang tui, bà G kết câu nào cười chết câu nấy :))
DeleteBac oi, bac check facebook messenger dùm em, em nhắn tin hỏi bác recommend dùm em mot chút ạ
ReplyDeleteEm thấy ẩn danh trên mxh như là kiểu tiếp tay cho nhiều người bộc lộ tính xấu của bản thân ra, nghĩ là không ai biết danh tính mình nên tha hồ tọc mạch, mỉa mai, bắt bẻ câu chữ và chê bai người khác. Ok, người khác có thể không biết bạn là ai, nhưng cứ typing những câu chữ đầy hằn học xấu xí ra thì luật hấp dẫn lại kéo những điều xấu xí ấy về cuộc sống của các bạn thôi. Người ngoài không biết, nhưng trời biết đất biết và chính bản thân bạn biết.
ReplyDelete