Sunday, October 26, 2025

26/10/2025

Hồi chú Lê mới khoảng 3 tháng tuổi, mình chạy ra bưu điện gần nhà làm hộ chiếu Mỹ cho chú. Hồ sơ gửi đi, hộ chiếu gửi đến, chả vấn đề gì.

Đến lượt Lila, hồ sơ gửi đi, thư trả lời nhận được là bé không đủ tiêu chuẩn làm công dân Mỹ vì bố là ngoại giao. Mà ngoại giao thì được hưởng quy chế miễn trừ, tức là luật pháp Mỹ không chạm được tới. Không chạm được tới thì cũng không đủ tiêu chuẩn để làm công dân Mỹ. Vụ việc phải chấm dứt ở đó không được khiếu nại lằng nhằng.

Mình đọc xong thư thì thất vọng quá. Lượng sức mình cũng không biết phải làm sao để đi ngược lại bộ máy hành chính cồng kềnh đã tuyên bố đó là quyết định cuối cùng kia. Ngài thì khăng khăng anh đã bảo con mình không đủ tiêu chuẩn nhận hộ chiếu Mỹ đâu, bây giờ ngay cả hộ chiếu của thằng Ale mình cũng phải mang trả lại.

Mình lại chạy ra bưu điện gần nhà, xếp hàng để nói chuyện với một bà nhân viên. Bà nhân viên béo phì, mỗi bước đi đều phải lê một chân, là một trong số vô vàn những người Mỹ bình thường ta hay gặp. Cũng chính bà ấy chụp ảnh và làm hộ chiếu cho chú Lê. Mình trình bày với bà ấy rằng chồng mình là ngoại giao nhưng hiện làm việc cho lãnh sự quán chứ không phải đại sứ quán hay phái đoàn UN. Mà theo mình hiểu thì các nhà ngoại giao đang làm việc cho lãnh sự quán không được hưởng quy chế miễn trừ 100% như hai chỗ kia. Do vậy mình tin con mình vẫn đủ tiêu chuẩn xin hộ chiếu Mỹ. Nhưng mình không biết gọi điện lên chỗ nào để khiếu nại và chắc có gọi vào một số công quyền nào đó thì cũng không hy vọng có ai tiếp mình.

Nghe mình kể lể, bà ấy ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi điện tới lui, trình bày trường hợp của mình. Sau đó lại giúp mình làm lại hồ sơ và gửi đi.

Sau một thời gian chờ đợi, hộ chiếu của em bé má béo Lila đã được gửi đến nhà, kèm một bức thư xin lỗi vì đã ra quyết định sai, bé đủ tiêu chuẩn là công dân Mỹ, và đó là quyết định cuối cùng không thể đảo ngược.

Mình vui quá lại chạy ra bưu điện. Mình muốn gửi thư cảm ơn lên tận sếp của bà nhân viên, nhưng bà ấy bảo tôi chả cần, tôi chỉ còn 2 tuần nữa là về hưu rồi. Bảo vậy tôi phải làm cách nào để cảm ơn bà. Ok vậy chị mua sô cô la cho tôi đi. Thế là mình chạy lên Upper East side, mua Godiva kèm một bó hoa hồng đỏ vác đến tặng. Bà nhân viên cười tít...

Thấm thoắt thế mà mười mấy năm đã qua. Mười mấy năm muốn viết về bà nhân viên bưu điện tốt bụng ấy, mà giờ mới viết. Mười mấy năm vẫn thấy biết ơn, vẫn tự hỏi giờ ân nhân đang ở đâu, làm gì, cuộc sống có tốt không. Bà ấy không có nghĩa vụ gì phải giúp mình, có từ chối giúp thì mình cũng đành chịu, nhất là bưu điện Grand Central lúc nào cũng đông, khách xếp thành hàng dài đợi tới lượt. Thế mà, bất kể đông khách, bất kể khi chỉ còn một thời gian ngắn nữa là về hưu, bà ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ ngoài phận sự, gọi những cuộc điện thoại cho một người bà ấy quen, yêu cầu ông ý để tâm đến trường hợp của con mình, trường hợp mà bà ấy nghi là họ đã nhầm lẫn. 

Bà ý trong mắt mình là một người Mỹ da trắng bình thường điển hình, thừa cân, ăn mặc có phần lúi xùi, nhưng hào sảng, giản dị, thấy sai là lên tiếng, và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.  

Mình mà sắp tuổi hưu chưa chắc đã có sức giúp người khác ngoài bổn phận như vậy.

Ảnh: hạt gieo từ độ cuối đông.

Ta về, cúi mái đầu sương điểm

Nghe nặng từ tâm lượng đất trời

Cảm ơn hoa đã vì ta nở

Thế giới vui từ mỗi lẻ loi.

Thursday, October 2, 2025

2/10/2025

Mình càng ngày càng chán đi sự kiện. Chỉ còn những sự kiện mà bạn bè tổ chức thấy mình im im là nhắn tin nhắc, và những sự kiện buộc phải có mặt, là mình buộc phải khăn áo xuất hiện, còn lại là mình xin kiếu hết. Tầm này chỉ thích ăn tối sớm, 8h 8h30 là xong mọi việc, lăng quăng đà đận tí rồi trèo lên giường đi ngủ, TV phim ảnh cũng chả muốn xem. Có ai hợp cạ đi dạo tí thì còn may ra.

Hôm nọ đi dự một buổi tiếp tân. Suy nghĩ ngần ngại mãi cuối cùng quyết định nên có mặt thì hơn. Đến nơi, nhìn khách, kỳ lạ, chả hiểu khách được mời theo tiêu chí nào, lèo tèo vài mống, người lạ không ra người lạ, người nhà không ra người nhà. Buffet cũng kỳ lạ. Cái gì mà fennel nướng, cộng một loại pho mát gì đó, cộng thêm dưa chuột tươi ngâm nước muối, mãi sau mới thấy đầu bếp bưng ra pasta sốt cà chua. Dưa chuột tươi ngâm nước muối không hiểu theo công thức nào mà rất giòn và tươi. Ngon đấy. Nhưng mình đói vẫn hoàn đói. Cả ngày chạy chân không bén đất nên đã bỏ ăn trưa, đến tối lại ăn tối đúng một quả dưa chuột muối. Mình biết chị chủ nhà có vấn đề gì đó với hệ tiêu hóa nên đại loại không ăn được thịt lợn thịt bò thịt gà tóm lại không ăn được món gì hết. Nhưng không mời khách thì thôi chứ đã mời thì cũng nên làm menu trung lập tí, chứ ai lại bắt khách ăn theo đúng chế độ kham khổ kỳ lạ như mình.

Điều mình nhận thấy là rất nhiều người khi đã ở vị trí quyền lực lâu, quen với việc người khác phải uốn theo mình, nên nghiễm nhiên mang tư tưởng đó áp vào mọi nơi mọi lúc, như thể bản thân họ là trung tâm của thế giới và tất cả những người khác đều không tồn tại hoặc tồn tại chỉ để tạo điều kiện hoặc nói thẳng ra là phục vụ họ. Và nói một cách công bằng, nhiều khi họ làm điều đó hoàn toàn vô thức chứ cũng không phải cố tình kênh kiệu gì. Nhưng thật chứ mình nghĩ mình quan trọng nhưng chưa chắc người khác đã thấy mình quan trọng đến thế. Quan trọng trong văn phòng không có nghĩa ở ngoài đường hay ở chỗ khác cũng quan trọng luôn. Biết mình là ai thay vì đầu óc lửng lơ trên tầng trời thứ bao nhiêu, cũng là một loại trí huệ.

Đứng tán gẫu trời trăng mây gió với đám khách chả ra thân không ra sơ một hồi thì chán ốm, chuồn vào toilet soi gương. Toilet toàn gương là gương, bốn bề là gương, nhìn đâu cũng thấy gương. Khách nữ có mỗi đâu 3 mống nên mình mình độc chiếm cái toilet, tha hồ soi gương. Thích thặc.

Hôm nọ đi event của một con bạn. Gần nhà mà trời lại đẹp nên quyết định đi bộ. Mặc xong quần áo đi ra đến ngoài đường rồi mới nhận ra trang phục không phù hợp với việc đi bộ. Váy xòe thì còn xoạc cẳng đi cho nhanh, đây quên mất lại chọn cái váy không xoạc cẳng đi cho nhanh được. Thế là cả đoạn đường cứ phải đi lẫm chẫm vì giày cao váy bó. Ảnh bị chụp trộm trên phố. Moscow những ngày ấm áp đẹp trời khi dân tình thỏa sức mặc đẹp lượn phố là có rất nhiều thợ ảnh nghiệp dư đứng săn ảnh trên vỉa hè. Chụp trộm nên không kịp thót bụng, khổ thế. Mà ngay cả nếu kịp thót bụng thì cũng chả biết nó có phẳng hơn tí nào không nhẻ. Dạo này béo. Thắt lưng phải nới ra một nấc mà vẫn thấy chật căng.