Hồi bé tôi hay nhìn
một cây phượng vĩ và khao khát. Hồi đó làm gì có đồ chơi như bây giờ, phượng vĩ
là kho báu vô tận của bọn trẻ con chúng tôi. Lá phượng tuốt ra rắc lên đầu nhau,
bỏ lén vào quần áo nhau. Cánh hoa phượng
chua dôn dốt ăn được. Nụ phượng bóc ra lấy những cái nụ phấn bên trong ra chơi
thi ngoặc đầu vào nhau xem nụ nào đứt đầu trước, như chọi cỏ gà. Quả phượng hái
xuống, lấy đá ghè ra, móc hạt bên trong ra ăn rất ngon. Quan trọng hơn cả, cây
phượng vĩ rất nhiều bọ ngựa.
Summer has come and passed
The innocent can never last
Wake me up when September ends...
Vì những ích lợi
quý báu, tất cả những cây phượng vĩ đều bị chúng tôi khai thác tối đa, chỉ trừ
một cây. Cây phượng vĩ đứng bên bờ sông xanh rì, mùa hè nào cũng nở hoa đỏ chói
đơn độc, cánh hoa rụng hồng cả những bậc thang dẫn xuống bờ sông phía dưới.
Chúng tôi chỉ có thể đứng từ xa ngó một cách thèm thuồng. Cây phượng đứng trong
sân một xí nghiệp, muốn vào phải đi qua cổng. Cổng có ông bảo vệ rất khó tính,
thấy bọn trẻ con lảng vảng là đuổi quầy quậy. Thế là đành cứ đứng từ xa mà
tưởng tượng. Cây thì to, tán thì dày, hẳn có nhiều bọ ngựa lắm nhề.
Lũ bọ ngựa là một
đồ chơi thú vị. Bọ ngựa đực gầy nhẳng hiếu chiến. Bọ ngựa cái lặc lè, thỉnh
thoảng lại thấy vồ bọ ngựa đực ăn thịt tem tẻm. Bắt bọ ngựa về bỏ lên cành cây
trong vườn, khoảnh vườn bé hơn chiếc chiếu. Lại bắt con cào cào nhỏ để trước
mặt. Con bọ ngựa nghiêng ngó, giơ kiếm vồ một cái trúng phóc.
Không có con mồi nào thì chúng choảng lẫn nhau, và thậm chí hung hăng vồ cả vào
ngón tay của đứa trẻ con nào sơ ý thò ra. Đêm ngủ không yên tâm sợ bọ ngựa trốn
sang vườn nhà hàng xóm mất nên lôi bọ ngựa vào thả lên đình màn.
Và cả những cỗ xe
ngựa bằng bao diêm, công chúa búp bê len ngồi vắt vẻo, ngựa kéo là những con
châu chấu voi bắt về từ đồng cỏ.
Đến bây giờ, tôi
vẫn còn nguyên cảm giác náo nức khi ngước nhìn lên tán phượng. Vẫn còn tưởng
nếu chịu khó đứng chăm chú một lúc, sẽ nhìn thấy cái bụng vằn vằn vểnh lên và
cái kiếm sắc sắc đang co lại trong tư thế chuẩn bị vồ mồi của một con bọ ngựa nào
đó. Vẫn thỉnh thoảng nhớ đến cây phượng vĩ đứng đỏ chói đơn độc bên bờ sông
xanh rì, cánh hoa rụng hồng cả những bậc cầu thang phía dưới.
Có lần, nhìn thấy dưới đất một con gì đó màu xanh, tim
tôi thót lên, tưởng là một con bọ ngựa từ vườn lạc vào. Nhưng không, đó chỉ là
một thằng người hình thù gân guốc kỳ dị bằng một loại nhựa xanh bốc mùi made in
China, nhân vật giả tưởng trong một bộ phim hoạt hình đánh đấm nào đó. Bọn trẻ
con bây giờ lớn lên khó nhọc hơn nhiều.
Thôi, chào các bạn.
Nhà cún béo đi nghỉ hè. Căn nhà ở miền Nam đã khởi công cách đây hơn một tháng
nên phải xuống xem tình hình thi công. Cún béo sẽ rất bận nên không mang theo
máy tính để viết blog. Có bao giờ hết bận được không nhỉ, cứ năm sau lại bận
hơn năm trước. Anyway, have a great summer!!!
The innocent can never last
Wake me up when September ends...
Em Na càng lớn càng xinh. Lớn lên em vượt chị La cho xem :)
ReplyDeleteCảm ơn chị, đọc bài này cả ký ức tuổi thơ lại hiện về:)
ReplyDeleteChúc nhà Puppy fat một mùa hè vui vẻ nhé :) có từ miền nam nước Ý sang Pazi hoa lệ thì gọi em nhá nhá :x
ReplyDeleteEnjoy summer chị nhé! Bài viết hay quá :)
ReplyDeleteÔi, một thời tuổi thơ! Chúc gia đình chị Cunbeo đi nghỉ vui nhé!
ReplyDeleteChúc chị và cả nhà nghỉ hè vui. Em nhớ chị và ngòi dziết của chị quá. :)))
ReplyDeleteChúc cả nhà chị nghỉ hè vui vẻ!
ReplyDeleteBác ơi, đi chơi về chưa? Chờ mái, chờ mái mà chưa thấy bài mới...:)
ReplyDeleteChị ơi, hơn tháng rồi mà em tưởng như lâu lắm. Chắc Ale đã như một chàng trai còn Lila và Anna thì đã thành 2 thiếu nữ. Chị và anh thì .... :))). Em ngóng blog mới của chị vá :(((((
ReplyDelete@ Mọi người; cám ơn mọi người, nhà cún béo đi nghỉ về rồi. Từ giờ lại chăm chỉ viết blog phục vụ độc giả ;-P
ReplyDelete