Xe tải đến thông bể phốt. Tiền. Thợ đến bảo
dưỡng bể bơi. Tiền. Madam ơi đồng phục cũ rồi phải may đồng phục mới.
Tiền. Chuông báo cháy trong nhà hết pin một loạt phải thay pin mới mà pin ở đây
đắt kinh. Tiền. Nhân viên đến thu phí đổ rác. Tiền. Bình gas hết rồi madam ơi.
Tiền. Nóng quá madam mua cho tôi cái quạt. Tiền. Madam mua cho tôi một cái thảm
để trong phòng. Tiền. Cuối tháng trả lương cho nhân viên. Tiền. Hệ thống điện
trong nhà phải đào tường làm lại. Tiền. Điều hòa hỏng. Tiền. Rồi xăng xe hết,
dầu ăn hết, mỳ hết, nước uống hết. Tiền.
Rồi con La phải đi sinh
nhật bạn. Lại tiền. Ông con trai được chọn vào đội tuyển đi thi bơi ở Lagos,
cuối tuần tới là đi. Mẹ năn nỉ “Con đừng đi. Đi đâu không đi, Nigeria báu gì mà
đi, rồi bọn Boko Haram chúng nó hâm lên chúng nó lại bắt đi thì mệt”. Ông vẫn nằng
nặc đòi đi bằng được. Lại tiền nốt. Visa đắt đỏ đã được miễn phí cho dân ngoại
giao nhưng vẫn phải sắm sửa quần áo theo yêu cầu của trường, tiền vé máy bay,
tiền quà cáp cho gia đình sẽ cho các ông ở nhờ. Vừa tốn tiền vừa ngồi lo ngay
ngáy đến tận lúc ông về. Còn con Na thì mới tuần trước tổ chức sinh nhật ở nhà,
mời gần 30 bạn ăn uống bơi lội suốt 4 tiếng đồng hồ. Bạn con về hết mẹ mệt quá
chân run không leo nổi cầu thang. À quên, sinh nhật thế cũng tiền nốt.
Suốt ngày madam ơi madam
hỡi, mẹ ơi mẹ hỡi, em ơi em hỡi, tiền ơi tiền hỡi.
Thêm khoản bạn. Đứa thì
rủ sang nhà nó uống cà phê sáng. Đứa thì rủ sang nhà nó uống trà chiều. Đứa thì
rủ sang nhà nó ăn trưa. Đứa thì rủ gà nhà tao mới đẻ mời mày sang xem gà con!!!
Thêm khoản trường lớp gì
mà họp hành suốt ngày. Họp thì phụ huynh hỏi nhâu nhâu, giáo viên trả lời quần
quật. Mình thấy mấy helicopter mums có mỗi chuyện áo đồng phục mà cà kê dê
ngỗng mãi, sốt ruột quá nên kiếm cớ chạy đi làm một việc, lúc chạy về thấy mấy mợ
vẫn chưa cà kê dê ngỗng chuyện áo đồng phục xong. Mệt. Mình nhiều việc, sợ nhất
những người cứ bé xé ra to, câu chuyện làm quà.
Lại còn thêm khoản events. Events nào kiểu
họ mời, mình đến thì họ vinh dự, không đến thì họ đành chịu, thì mình còn có
lựa chọn đến hay không đến. Chứ sợ nhất là những events mình không có lựa chọn
vì các quốc gia lớn nhỏ mạnh yếu trong cộng đồng ngoại giao đều ngang hàng,
events của họ mình không đến thì đến lúc mình làm events của mình họ cũng chả
đến. Thế cho nên sống chết cũng phải cố mà bò đến.
Rồi container đùng cái chở tới nơi. Hỏi mãi
bao giờ tới thì không trả lời, đùng cái gọi điện bảo chở tới luôn. Có mỗi 200
hộp mở ra sắp xếp cật lực mấy ngày rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu. Mà chừng này
mới là gần một nửa. Còn hai container nữa chở về Ý, một vẫn đang trên biển, một
đã tới nơi đang nằm đợi cái thân già này về xếp. Đời cực nhọc lắm chứ có sung
sướng gì đâu.
Đã thế cái đầu gối trái còn đau. Hôm nọ
ngồi lẩn thẩn thế nào lại nghĩ ra lọ dầu một ông Ấn độ ở Dubai cho mình, quảng
cáo đau gì bôi vào cũng khỏi. Ông này là đại đại gia, nhà như cung điện ở khu
Emirates Hills toàn đại gia của Dubai. Vừa bước chân vào sảnh là một con sư tử
nhồi rơm đứng hoành tráng. Trong phòng khách đếm sơ sơ đã có ít nhất 2 bức
tranh của Picasso trị giá nhiều triệu đô la. Ông này hơn 80 tuổi, ngày nào cũng
phải tập gym 2 tiếng. Một hôm nghe mình than đau cổ thì gửi cho mình lọ dầu
này. Thế là mình lấy ra bôi lên đầu gối trái. Ôi, bôi lên, ngay lập tức cơn đau
biến mất như có phép lạ. Mình ấn tượng các anh Ấn độ quá bèn giơ lọ dầu thần thánh lên để
xem còn nhiều không, bụng chỉ sợ nó sắp hết, người hay lo xa nó thế. Rồi, hết
khôn dồn ra dại, mình ngồi không chả biết làm gì bèn tặc lưỡi lấy dầu bôi nốt lên
đầu gối phải. Đầu gối phải lành lặn chả sao, nhưng nghĩ bụng dầu tốt thế bôi
vào chả mất gì của bọ. Ai ngờ chỉ mấy phút sau, tự nhiên cả hai đầu gối đều cảm
thấy rất mỏi và lỏng lẻo. Hai ngày sau đó mình đi đứng khụng khiệng, cảm giác
như sắp trật xương bong gân đến nơi. Và đến hôm nay là ngày thứ năm, mình đau
cả hai đầu gối, ngồi xuống là khỏi đứng lên được luôn. Thế mà việc cả núi thì
vẫn phải làm có trì hoãn được đâu.
Hức, có
mấy giọt dầu mà lợn lành thành lợn què. Công lý ở đâu hả trời???
Thương chị . Em mà 3 con chắc ko kham nổi việc ngoại giao :) vì tính em cứ thích lo hoàn toàn cho con cái lại thêm sức khoẻ, cứ phiêu bạt thế chắc em đổ bệnh. Nên chị siêu lắm í
ReplyDeleteỞ bên đấy có giúp việc người VN ko ạ ? Hay chị ko thích thuê người vn ?
mà container về Ý vì nhà mới ạ? Thế chị lại phải về Ý chứ bác giai bận bịu vị trí mới ko về đc roài.
Hugs
Chị nghĩ bên này cũng không có mấy người VN đâu. Cô trông trẻ của chị người bản xứ. Người bản xứ rất tốt bụng dễ thương em ạ.
Delete2 containers về Ý vì chị nhiều đồ quá mà tư dinh đại sứ ở đây cũng đầy ặc đồ đạc rồi, chả còn chỗ hở nào nữa. Chị đợi giáng sinh rồi về làm một thể luôn, hơn tháng nữa chứ mấy.
Mà em thấy chị hợp nhất với ngọc trai, tiếp theo là ngọc lục bảo á ch.
ReplyDeleteChị hợp ngọc trai nhưng là ngọc trai màu hơi hồng hồng, chứ ngọc trai đen chị cảm thấy chị đeo không đẹp. Ngay cả ngọc trai trắng hoặc hơi ngả vàng chị đeo cũng không thấy hợp.
DeleteChị cũng hợp màu xanh lục. Lục bảo hoặc thậm chí thủy tinh màu xanh đeo lên chị cũng thấy thích.
Thương chị Cún ghê, chúc chị nhanh khỏi đau chân nhé. Nhà em chuyển nhà mấy tháng rồi mà nhiều hộp vẫn nằm nguyên chưa mở chị ạ, không biết đến khi nào mới sắp xếp xong.
ReplyDeleteKhông mở tức là không cần mở, tức là đồ trong đó mình không cần dùng tới. Thế thì đừng mở làm gì cho mệt em ơi. Mỗi lần chuyển nhà là chị chết ngộp trong đống đồ tích trữ hầm bà lằng của cả nhà, nhất là ông nhà chị.
DeleteÔi, em bé và mẹ!
ReplyDeleteEm bé lớn tướng rồi mà cứ dính mẹ như cái đuôi. Nhiều lúc mệt muốn chết mà cứ cắt đuôi đi thì lại nhớ không chịu được. Quả là tiến thoái lưỡng nan với cô con gái út.
Deletemong chị mau khỏe ạ
ReplyDeleteCám ơn em. Chị thì cũng khá khỏe, mỗi tội hai cái đầu gối đang biểu tình làm giảm năng suất lao động của mình bao nhiêu.
DeleteHaizz, nghe mà ù hết cả tai. Về cái đầu gối, nếu tự dưng đau và mỏi, Giang gặp bác sĩ kiểm tra xem có phải do thiếu chất không. Đúng thời gian này năm ngoái, đầu gối tớ cũng đau và mỏi lắm, nhất là khi đi lại nhiều và đứng lâu. Tớ mua Glucosamin về uống, khoảng 2 tuần là hết. Sau đó vài tháng, hơi đau lại, tớ lại uống một đợt thì khỏi, giờ thỉnh thoảng đau nhức là uống bổ sung. Một em ở gần chỗ tớ, tự dưng cũng mỏi gối, đến nỗi không đi lên cầu thang được mà phải bò. Nói chuyện với tớ xong, em ý cũng uống Glucosamin, 1 tuần là đỡ, không phải bò lên gác nữa. Tớ nghĩ mình đến tuổi cần bổ sung dinh dưỡng từ thực phẩm chức năng rồi, ăn uống hàng ngày không đảm bảo hấp thụ được đủ chất, mà có tuổi thì cơ thể chuyển hóa cũng kém nữa.
ReplyDeleteP/S: Nói đến tuổi già tự dưng nhớ ra: Chiều nay, ông con trai lớn hỏi mẹ là sao mẹ lại quên (chuyện liên quan đến ông con trai bé), tớ trả lời là do mẹ già rồi nên mẹ quên. Ông ý ớ ra rồi bảo: "Con cũng già, vì con cũng quên chuyện đó". Nẫu ruột ghê.
Tớ thỉnh thoảng bị đau đầu gối là uống glucosamine đấy chứ. Mỗi tội sang đây đang lạ lẫm, muốn mua lại phải mày mò các thể loại hiệu thuốc, cũng mất của mình một buổi. Bảo đức ông chồng quý hóa mua từ Ý mang về cho mình mà ông ấy lại mua nhầm glucosamine dạng túi bột, uống chả ăn thua. Để tuần tới bớt bận một tý tớ lại bỏ một buổi ra hiệu thuốc vậy.
DeleteTrời ơi cuối cùng thì đầu gối đau là tại lọ dầu thần snake oil à?! Cậu đỡ chưa đấy? Tớ cũng có một dạo bị đau đầu gối (hix), giận quá mua một lọ glucosamine (dành cho ông già bà lão) về uống thế nào lại quên đau cho đến giờ. Mà nghe cậu tả đau ghê thế, có cần đi bác sĩ không cậu?
ReplyDeleteHaha, những người phụ nữ trung niên gặp nhau ở điểm chung là glucosamine. Tớ hồi trước có uống đấy chứ. Tuần sau đỡ bận hơn tớ lại phải đi tìm mua uống tiếp. Lọ dầu thần thánh đau gì bôi vào cũng khỏi kia tớ cho rằng có tác dụng làm mềm cơ, chữa được những cơn đau do căng cơ, co cơ. Mỗi tội gặp mình ngu lâu khó đào tạo bôi luôn lên đầu gối, chắc tác dụng làm mềm cơ mềm gân của nó làm đầu gối mình lỏng lẻo yếu xìu, đi đứng không gượng nhẹ chỉ sợ trật đầu gối. Tuần sau đi mua glucosamine về uống mà vẫn không khỏi chắc phải đi bác sĩ thật. Khổ quá, tuổi thì cao, sức khỏe thì suy giảm, mà stress nào stress nấy cứ y nguyên không giảm tí nào cho mình nhờ.
DeleteHôm nọ thấy bạn kia ca tụng glucosamine quá trời làm tui cũng cám cảnh phụ nữ trung niên :-)))). Bây giờ cứ phải phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi, người mình bây giờ đúng là có tí gì đó hỏng hóc là biết nhau ngay, cho nên tớ thấy chơi cái gì mà có liên quan đến tốc độ và có khả năng gãy nứt cao là tớ lẻn trốn ngay :-D, ai thích chơi gì thì cứ gọi bố mà chơi cùng, mẹ yêu đến đâu thì yêu chứ ko thể mạo hiểm được :-))))
DeleteNghe chị tả thôi mà em đã thấy ngộp tim thở không nổi, quá khâm phục ngưỡng mộ chị.
ReplyDeleteCông nhận bọn con nít chúng nó adapt nhanh ghê, mới đó mà em nào cũng bạn bè rồi hẹn hò tá lả rồi haha
Chúng nó hẹn từ lâu rồi em ơi. Mới đến được 2 tuần chúng nó đã mời bạn đến chật cả nhà. Bọn trẻ con nhà chị quen mời bạn đến chơi rồi. Con thì vui nhưng mẹ thì mệt muốn chết. Lại đúng giai đoạn này mình bao nhiêu là việc có khổ không chứ.
DeleteGiang ơi sao cái kết lại bất ngờ vậy trời?!
ReplyDeleteCâu kết logic không thể logic hơn của tui, sao lại bất ngờ vậy trời?
DeleteChị ơi Trâm thắng zồi :D
ReplyDelete