Thursday, October 2, 2025

2/10/2025

Mình càng ngày càng chán đi sự kiện. Chỉ còn những sự kiện mà bạn bè tổ chức thấy mình im im là nhắn tin nhắc, và những sự kiện buộc phải có mặt, là mình buộc phải khăn áo xuất hiện, còn lại là mình xin kiếu hết. Tầm này chỉ thích ăn tối sớm, 8h 8h30 là xong mọi việc, lăng quăng đà đận tí rồi trèo lên giường đi ngủ, TV phim ảnh cũng chả muốn xem. Có ai hợp cạ đi dạo tí thì còn may ra.

Hôm nọ đi dự một buổi tiếp tân. Suy nghĩ ngần ngại mãi cuối cùng quyết định nên có mặt thì hơn. Đến nơi, nhìn khách, kỳ lạ, chả hiểu khách được mời theo tiêu chí nào, lèo tèo vài mống, người lạ không ra người lạ, người nhà không ra người nhà. Buffet cũng kỳ lạ. Cái gì mà fennel nướng, cộng một loại pho mát gì đó, cộng thêm dưa chuột tươi ngâm nước muối, mãi sau mới thấy đầu bếp bưng ra pasta sốt cà chua. Dưa chuột tươi ngâm nước muối không hiểu theo công thức nào mà rất giòn và tươi. Ngon đấy. Nhưng mình đói vẫn hoàn đói. Cả ngày chạy chân không bén đất nên đã bỏ ăn trưa, đến tối lại ăn tối đúng một quả dưa chuột muối. Mình biết chị chủ nhà có vấn đề gì đó với hệ tiêu hóa nên đại loại không ăn được thịt lợn thịt bò thịt gà tóm lại không ăn được món gì hết. Nhưng không mời khách thì thôi chứ đã mời thì cũng nên làm menu trung lập tí, chứ ai lại bắt khách ăn theo đúng chế độ kham khổ kỳ lạ như mình.

Điều mình nhận thấy là rất nhiều người khi đã ở vị trí quyền lực lâu, quen với việc người khác phải uốn theo mình, nên nghiễm nhiên mang tư tưởng đó áp vào mọi nơi mọi lúc, như thể bản thân họ là trung tâm của thế giới và tất cả những người khác đều không tồn tại hoặc tồn tại chỉ để tạo điều kiện hoặc nói thẳng ra là phục vụ họ. Và nói một cách công bằng, nhiều khi họ làm điều đó hoàn toàn vô thức chứ cũng không phải cố tình kênh kiệu gì. Nhưng thật chứ mình nghĩ mình quan trọng nhưng chưa chắc người khác đã thấy mình quan trọng đến thế. Quan trọng trong văn phòng không có nghĩa ở ngoài đường hay ở chỗ khác cũng quan trọng luôn. Biết mình là ai thay vì đầu óc lửng lơ trên tầng trời thứ bao nhiêu, cũng là một loại trí huệ.

Đứng tán gẫu trời trăng mây gió với đám khách chả ra thân không ra sơ một hồi thì chán ốm, chuồn vào toilet soi gương. Toilet toàn gương là gương, bốn bề là gương, nhìn đâu cũng thấy gương. Khách nữ có mỗi đâu 3 mống nên mình mình độc chiếm cái toilet, tha hồ soi gương. Thích thặc.

Hôm nọ đi event của một con bạn. Gần nhà mà trời lại đẹp nên quyết định đi bộ. Mặc xong quần áo đi ra đến ngoài đường rồi mới nhận ra trang phục không phù hợp với việc đi bộ. Váy xòe thì còn xoạc cẳng đi cho nhanh, đây quên mất lại chọn cái váy không xoạc cẳng đi cho nhanh được. Thế là cả đoạn đường cứ phải đi lẫm chẫm vì giày cao váy bó. Ảnh bị chụp trộm trên phố. Moscow những ngày ấm áp đẹp trời khi dân tình thỏa sức mặc đẹp lượn phố là có rất nhiều thợ ảnh nghiệp dư đứng săn ảnh trên vỉa hè. Chụp trộm nên không kịp thót bụng, khổ thế. Mà ngay cả nếu kịp thót bụng thì cũng chả biết nó có phẳng hơn tí nào không nhẻ. Dạo này béo. Thắt lưng phải nới ra một nấc mà vẫn thấy chật căng. 

Friday, September 26, 2025

Đường trần quá dài nhưng hoa cỏ mùa thu tươi lắm thay

Thằng con nghỉ hè về nhà chơi. Từ bi điềm đạm trưởng thành được đúng mấy ngày đầu, rồi thình lình giở chứng. Thế là trong nhà thỉnh thoảng lại nghe tiếng hai con em ré lên vì lại bị thằng anh chòng ghẹo. Chắc nó ăn khỏe quá nên thừa năng lượng. Mình nó có thể đánh bay cả nồi cơm không, sau đó lại ăn hết cả chảo pasta như không có chuyện gì xảy ra. Mình nấu cơm là cứ phải lén lút, sợ nó nhìn thấy nó ăn sạch bách trước khi mình kịp làm thức ăn. Nhiều khi kho xong nồi thịt, quay ra thì nó đã ăn hết cả nồi cơm từ khi nào. Cả ngày cứ thỉnh thoảng lại phải nghe tiếng nó hát rống lên, vô duyên vãi đạn. Cái gì mà Figaro qua, figaro là. Nhưng thôi, dù sao thế vẫn còn hơn rap bẩn.

Nó quay về Mỹ học một cái là chỉ còn hai chị em gái nhí nháu với nhau. Con gái phức tạp, tâm sinh lý bất ổn chả biết đường nào mà lần. Vừa cười phe phé xong khóc tu tu ngay được. Phút này chị em ríu rít như bạn thân nhất trần đời, phút sau đã hét bắn nước bọt vào mặt nhau như thế không đội trời chung. Trường học lại vời mẹ già của chúng nó đến. Đã bận bỏ bu còn phải đến ngồi nghe chuyện tào lao, không tránh khỏi thở dài thườn thượt. Trường hỏi thế với Ale chị có phải vất vả gì không? Bảo chỉ vất vả mỗi chuyện nấu đủ cho nó ăn, vì mình nó ăn bằng 4 người, ngoài ăn ra nó chỉ học rồi ngủ, không gặp vấn đề gì hết. Trường cười hí hí bảo con gái chúng nó phức tạp hơn, chị nên cho con đi gặp bác sĩ tâm lý. Làu bàu tôi mới là người phải đi bác sĩ tâm lý. Bao nhiêu việc, sắp phát điên đến nơi roài. Con thì sướng quá hóa rồ. Sướng như chúng mài mà còn phải đi bác sĩ tâm lý thì thiên hạ nên đi bác sĩ tâm lý hết đi.

Nào thì cho các công chúa dẫm phải gai mồng tơi đi bác sĩ tâm lý, cho khỏi lèo nhèo nhức đầu. Con vào trong thổ lộ tâm tình với bác sĩ tâm lý, bắt mẹ già ngồi vêu mồm đợi ở ngoài. Bao người muốn liên lạc với mẹ già của chúng mài để kể chuyện và xin lời khuyên chả được. Còn chúng mài lại đi gặp người khác để kể lể và xin lời khuyên. Rõ là dao sắc không gọt được chuôi chửa.

Trong một diễn biến khác, vừa những ngày l’été indien ấm áp, nắng vàng lộng lẫy, gió reo, một buổi sáng thức dậy mùa thu nước Nga đã đến ngoài cửa sổ. Cây khô, lá vàng, ngày âm u. Chạy ra siêu thị gần nhà mua bánh bliny cho bọn trẻ con ăn sáng, thấy trời đã lạnh teo. Bliny là loại bánh tráng của Nga, giống kiểu crêpe của Pháp, nhưng không biết họ làm như nào mà xốp và rất mềm. Người Nga họ dùng bliny rất đa dạng, bliny có thể cuộn với mọi thứ, từ các loại kem sốt đồ ngọt đến thịt cá. Bọn La Na mới đầu chê ỏng eo không chịu ăn, xong mẹ làm cho ăn thử một lần thích quá lại đòi ăn tiếp. Thế nên mới có màn người mẹ già bận nhiều việc nên làm gì cũng phải tính toán kết hợp tối ưu thời gian, đã một công đi chợ là lúc về phải lặc lè tay xách nách mang, thế mà buổi sáng nay phải chạy ra siêu thị chỉ để vác mỗi mấy cái bliny nhẹ tênh về, cảm giác hoạt động dưới công suất, chân tay thừa thãi.

Bữa sáng đặc trưng của mùa thu nước Nga, bánh bliny phết ít bơ chảy, kem chua hoặc kem tươi, để lên trên một lớp trứng cá hồi non, và quả mọng. Trứng cá hồi non giàu dinh dưỡng hơn những loại trứng để quá già, ăn lại rất mềm và ngon, không bị lớp vỏ dày cứng. Trứng khi đã đóng hộp là đã dùng chất bảo quản để giữ được lâu, chứ nếu là trứng non vừa lấy từ bụng cá ra, không dùng chất bảo quả, thậm chí không trụng qua cả nước muối, thì còn ngon hơn nữa. Dâu tây, mâm xôi và việt quất thì đang vào mùa, thơm phức, ngọt lịm.

Còn hoa cỏ trong vườn của tui ở Salento thì đang lên bời bời. Hoa cỏ năm nay tự phát là chính. Muốn có mùa hoa hoành tráng vào giữa hè thì phải bắt đầu tưới nước và cho ăn từ cuối tháng 3. Nhưng cậu làm vườn cũ bướng, nói không chịu nghe cứ tự làm theo ý mình, nên mình nói mỏi mồm đến tận đầu tháng 5 cậu ý mới chịu bật hệ thống tưới. Có nước cây mới bắt đầu lên, nhưng tháng 6 thì trời đã nóng quá, cây chưa kịp lớn đã gặp nắng nóng nên còi cọc. Lớn còn không được, nói gì đến hoa. Mình về đầu tháng 7, chỉ kịp cứu mùa hoa hồng nở muộn, đành mất mùa thược dược. 
Được cái là tuy tự phát, như găng tím và topinambur hoa vàng, nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ. Mỗi tội mình nhớ ở nhà hoa găng tím có mùi vani thơm thơm, còn hoa găng của mình nhìn hoành tráng thế thôi chứ ngửi mãi chả thấy có mùi gì. 

Wednesday, September 17, 2025

L’été indien

Tin nhắn về các sự kiện phải tổ chức trong tháng 9 và tháng 11 mở ra nghe nhưng không có thời gian nghe hết. Chưa kể một đống email có liên quan còn chưa kịp mở ra. Không chỉ tiếp tân ở nhà mà còn phải tổ chức một sự kiện từ thiện ở ngoài. Lại phải dành vào đó hàng trăm giờ làm việc. Vô cùng mong ngóng được giải thoát khỏi trọng trách này, thế mà chưa kịp dùng kế ve sầu thoát xác thì lại chuẩn bị thay đại sứ. Thế là người phụ nữ bận bịu toan về già lại phải tiếp tục đảm nhiệm vị trí ai cũng chối đây đẩy vì sợ trách nhiệm. Nhiều người cứ cay cú vị trí phu nhân của tui chứ nói thật ai muốn tui tặng luôn. Tầm này chỉ muốn làm phó thường dân, đi đâu làm gì chả ai biết và cũng không ai đòi hỏi trông đợi gì ở mình, tự do như một cơn gió.

Khách hàng nhắn tin hỏi báo giá thuê phòng trong mùa đông. Lại phải kỳ cạch làm báo giá. Trăm sự vất vả cũng vì một chữ tiền.

Khách hàng là công ty nội thất thuê nhà để chụp ảnh quảng cáo cho catalogue mới của họ mấy hôm nữa cũng chuẩn bị vào. Mỗi lần chụp quảng cáo nội thất như này rất hại nhà, họ đi rồi là mình sửa ốm luôn. Vì họ di chuyển toàn bộ đồ đạc trong nhà để lấy chỗ bày đồ của họ, giường tủ bàn ghế thậm chí cả đèn trên tường cũng không ngoại lệ. Nhiều lúc thậm chí họ tháo cả rèm của mình để treo rèm của họ lên.

Trường học mới liên lạc để làm các thủ tục nhập học. Phải chuyển trường giữa chừng nên mọi thứ trở nên nhiêu khê mệt mỏi lên không biết bao nhiêu lần. Chưa kể lo hòm hòm chuyện trường lớp xong thì còn phải lo tiếp chuyện chuyển nhà. Cứ mỗi lần chuyển nhà, dặn lòng cố lên, lần này là khó nhất, từ lần sau là chỉ có dễ lên. Mà thực tế thì chả có lần sau nào dễ lên, mỗi lần đều khó khăn khổ sở hơn lần trước.

Còn phải tiếp tục công việc xây dựng đang dang dở ở Salento. Nhắn tin thúc đít thợ ông làm ơn gửi báo giá để tôi còn chuẩn bị thời gian và tiền bạc. Thúc từ tháng 7 mà tới giờ thợ cứ ậm ờ, trong khi cuối tháng 10 phải khởi công. Không có báo giá thỏa thuận trước, các ông cứ đến làm rồi hô giá trên trời vì biết tôi ở vào thế đã rồi thì có mà chết tôi.

Đang chưa biết phải bắt đầu từ đâu để gỡ nùi chỉ rối, thì lại nhận được email trường ở đây gửi vì tiểu thư vi phạm quy định trường học, thầy giáo đã bảo giờ đó không được dùng laptop thì tiểu thư cứ dùng, chưa kể lại còn ăn trong giờ. Lạ thật, nó vừa ăn sáng ở nhà xong chả hiểu sao đến trường đã lại ăn tiếp???

Các người muốn cái chết vạ gì ở tôi?

Nhiều việc mệt nên đêm đặt lưng xuống là ngủ ngay. Mỗi tội cứ ngủ được khoảng 4 tiếng là thức dậy. Thức dậy một cái, nghĩ đến những việc phải làm là tỉnh như sáo không ngủ lại được nữa, các ý nghĩ phi nước đại trong đầu. Stress quá. Chỉ muốn trốn mọe nó về quê sống cho yên, bỏ hết mọi thứ, quần áo cũng bỏ lại luôn. Con ơi con lớn nhanh cho mẹ nhờ. Mà ngày xưa tao có cần cái gì đâu mà vẫn khôn lớn, chí ít thì mưa cũng biết chạy vào nhà. Còn chúng mài giờ đòi hết thứ nọ đến thứ kia, nào du lịch, giải trí, làm đẹp, thể dục, mỹ phẩm, quần áo, bạn bè, trường lớp, rồi còn tâm sinh lý bất ổn, rồi quyền trẻ em và nữ quyền nọ kia, mà mưa chưa chắc đã biết chạy vào nhà.

Được cái dạo này ngoan đấy, gọi mẹ là bestie. Má vẫn vừa mọng vừa thơm còn tính tình chỉ hơi ố dề. Có bạn đẹp trai hâm mộ cứ khăng khăng đòi bay từ Ý sang Nga để an ủi mỗi lần nó lên cơn khóc lóc. Mẹ bảo em bé khóc lóc vì em bé cảm thấy mình là công chúa thôi chứ có vấn đề gì to tát đâu, em bé hành con trai người ta vừa thôi chứ không đứa khác nó lại hành con trai của mamma thì khổ thân con trai của mamma lắm...

PS: Moscou quê tôi tháng 8 đã chớm lạnh, bầu trời mùa thu toàn mây xám, ra đường đã phải mặc áo khoác và những hàng bạch dương bắt đầu ngả lá vàng. Thế mà giữa tháng 9 tự dưng lại có mấy ngày l'été indien, trời ấm hẳn lên, ngày nắng huy hoàng, trời xanh lác đác mây trắng. Đi dạo rồi ngồi uống nước với bạn, trong một buổi sáng phải tạm ngừng công việc vì phần của mình đã viết xong và đang đợi dịch ra tiếng Nga rồi mới làm tiếp được. Ừ thì mặc đẹp, ngồi ở một quán cà phê xinh đẹp trên quảng trường Đỏ xinh đẹp, ngửa mặt hứng nắng, thảnh thơi, trong một ngày thu đẹp trời, cũng có cái thú của nó. Mỗi tội cả năm may ra mình chỉ đi uống nước kiểu này được 2 lần, mà là người khác rủ và phải rủ mấy lần mình mới thu xếp đi được. Rảnh rỗi không làm gì được cho đời đã đành, mà bận rộn cũng thấy chả làm gì được cho đời. Vậy thì cứ rảnh rỗi cho xong, các cụ nhẻ.

On ira où tu voudras, quand tu voudras
Et on s'aimera encore, lorsque l'amour sera mort
Toute la vie sera pareille à ce matin
Aux couleurs de l'été indien…

Ảnh: mới ngày nào nó còn bé xíu mà giờ đã có người hâm mộ gửi hoa đến tận nhà như này. Lại làm mình nhớ ngày xưa ở chỗ làm có một chị rất đẹp, một anh khách hàng mê mệt chị ý, ngày nào cũng đặt hoa tặng. Lâu rồi mình không nhớ 100 hay 1000 bông hồng mỗi lần. 

Sunday, September 7, 2025

Chuyện ăn uống


Ở các vùng biển lạnh miền viễn Đông của Nga có một giống tôm rất quý, gọi là tôm botan. Người Nga o và a nhiều khi họ đọc lẫn nhau nên họ gọi là tôm batan.

Tom botan phải đánh bắt từ độ sâu 600 mét dưới mặt nước biển nên phải dùng dụng cụ đánh bắt đặc biệt. Lên một cái là tàu Nhật đợi sẵn thu mua hết ngay. Thế nên ngoài thị trường không bao giờ có bán botan. Chủ công ty đánh bắt chỉ dùng botan làm quà biếu một vài quan chức chính phủ và bạn bè.

Tôm botan đỏ, vác bụng trứng xanh lơ. Tôm to nên mỗi hộp chỉ để được dưới chục con. Tôm cực ngon. Thịt dẻo quánh, ngọt lịm, không tanh, không có chỉ lưng đen. Ăn sống kiểu sashimi chấm chút xì dầu wasabi cũng ngon. Mà ăn kiểu dân Ý hay ăn, lạng mỏng, muối, tiêu, chanh và dầu oliu hảo hạng, cũng cực ngon. Bọn La Na mỗi lần thấy mẹ lôi botan ra loay hoay bóc là mừng quýnh cả lên.

Con bạn bảo người Nga bọn tao bảo trên đầu tôm có gan tôm, ăn gan tôm là bệnh gì cũng khỏi, thế nên mày đừng vứt đầu đi. Chả cần nó bảo, đầu tôm vỏ tôm đuôi tôm, botan hay tôm gì cũng thế, mình tập hợp lại, cho vào máy xay sinh tố xay nhuyễn rồi lọc bỏ bã, đun sôi lên, ra một loại nước cốt ngọt lừ, gạch nổi như thật. Lần đầu không có kinh nghiệm, lọc bã không kỹ, ăn hơi bị giáp xác của nó. Nhưng giờ thì ngon roài. Nước cốt này mình dùng để nấu canh rong biển hoặc canh cải gì đó. Hoặc làm pasta hải sản. Mỳ pasta thay vì luộc trong nước thường đến khi đủ độ chín thì mình chỉ luộc vài ba phút, sau đó cho vào chảo nấu nốt trong nước cốt tôm cùng cà chua Uzbekistan và ngò tây, cho vị ngọt của tôm ngấm vào sợi mỳ. Hai con kia bảo nước cốt tôm thì không đụng tới, nhưng nấu mỳ kiểu này thì cắm mặt vừa ăn vừa khen ngon.

Uzbekistan có giống cà chua cực ngon. Ở Ý muốn ăn cà chua ngọt lịm thì phải mua các loại cà chua bi, ngọt nhưng ít thịt nhiều nước. Cà chua Uzbekistan to quả, đặc thịt và ngọt lịm. Mình đang bảo con Lila sang năm đi thi tốt nghiệp ở Tashkent nhớ tìm mua hạt cà chua giống cho mẹ mang về Ý trồng. Nó gật gù, có vẻ rất tâm đắc với ước nguyện của mẹ già nó.

Không cứ với tôm, ngay cả cá mình cũng áp dụng biện pháp tương tự. Cá sau khi ăn xong phần thịt fillet, còn đầu đuôi xương da thay vì vứt đi thì gói lại để trong ngăn đá. Tập hợp được khoảng 4 bộ xương da đầu cá như thế là cho vào nồi áp suất đổ nước xâm xấp hầm chục phút là mềm rục. Nước hầm cá để trong tủ lạnh là hôm sau đông xắn lại, dùng để nấu canh, cần gì phải tốn tiền mua collagen và omega 3 ở đâu. Loài người sống ở đô thị bận rộn nên cứ mua fillet cá về dùng cho tiện chứ thực ra con cá ngon nhất ở phần đầu. Ai ăn đầu cá rồi sẽ biết, đằng sau mắt cá là mỡ cá cực ngon, omega 3 ở đấy chứ đâu. Cậu mình quen, cũng là chủ công ty đánh bắt hải sản, kể rằng chỉ cần một con hải cẩu lọt vào lưới đánh cá, trong vòng hai tiếng nó có thể tàn sát tới 2 tấn cá, vì nó chỉ cắn đầu cá ăn xong rồi quăng bỏ xác. Động vật bao giờ cũng là giống khôn nhất. Đầu cá ngon nhất thì nó chỉ ăn đầu cá. Quả nào trên cành bị chim rỉa, kiến ăn, thì cũng là quả ngọt nhất. Lũ gấu còn đứng trên thượng nguồn đợi cá hồi vượt thác lên đẻ trứng, cá nhảy lên là gấu thò tay bắt, dùng vuốt rạch bụng cá để ăn đúng phần trứng, quăng bỏ xác.

Đợt đi Sakhalin vừa rồi, công ty du lịch bố trí một ngày cho đám khách du lịch ra biển bắt hàu. Hàu trong nhà hàng hiếm có đắt đỏ giá cứ 5 euro một con chứ ở đây nhiều vô kể. Công nhận sản vật nước Nga không đùa được. Khách khua khoắng ở vùng nước nông chưa tới đầu gối mà cũng đã bắt được ối hàu. Nhưng bắt vài giỏ cho vui chứ công ty họ đã bố trí thợ lặn, ngụp lặn ngoài vùng nước sâu hơn một tý tầm nửa tiếng là mang hàu chất thành từng đống trên mấy cái bàn họ đã dựng sẵn giữa biển cùng chanh và rượu champagne. Thợ lặn dùng dao nạy hàu cho khách ăn. Hàu rất to và béo. Nạy ra phải dùng kéo cắt thành vài phần mới ăn được. Ngon toẹt vời. Mà không chỉ hàu. Đám khách du lịch háu ăn bắt được con gì là đem ra ăn sống hết. Từ nhím biển đến hải sâm và các loại nghêu sò ốc hến, biển quá sạch nên ăn thử hết chả sợ gì. Ăn xong say ngất ngư ra về, bá vai bá cổ hát hò vang lừng, không biết say hàu hay say rượu…

Ở Nga mình còn phát hiện ra món mới, món bụng cá hồi, hay còn gọi là lườn cá hồi. Mua mấy cái lườn cá hồi về, cạo vẩy, rửa sạch, cắt khúc, ướp mắm muối tiêu và một ít đường, xào săn trên chảo nóng cho ra bớt mỡ, rồi cho vào lọ thủy tinh dùng dần. Collagen từ da cá và Omega 3 từ mỡ cá, ăn với cơm nóng ngon toẹt vời. Từ ngày con Na phát hiện món lườn cá hồi của mẹ nó, nó cứ đi học về là mò vào tủ lạnh lấy cái lọ ra ăn ngấu nghiến vài miếng. Tranh thủ đang ở Nga tha hồ ăn cá hồi đánh bắt tự nhiên, chứ đi chỗ khác toàn phải ăn cá hồi Na uy, để trên cái đĩa một hồi thấy chảy nước màu cam nhìn hãi hãi là, thi thoảng lắm mới thấy cá hồi đánh bắt tự nhiên của Scotland.

Wednesday, September 3, 2025

Muốn làm một con mèo

Cậu làm vườn nhắn, hàng xóm của chị sáng nay chạy sang điệu bộ vô cùng tức giận vì thấy cành cây lá cây tôi cắt rơi sang phía ruộng của anh ta.

Cùng lúc đó là thấy các cuộc gọi nhỡ của hàng xóm. Mình đang ở ngoài đảo, ngồi trong khách sạn thì còn có sóng chứ đi vào rừng hay lên núi là điện thoại mất liên lạc. Suốt 2 ngày, cứ chiều tối quay về phòng là thấy hiện lên chi chít các cuộc gọi nhỡ của hàng xóm. Tôi bận đi chơi, vả lại cũng muốn cho ông thời gian để hạ hỏa. Mà hóa ra hỏa lại không hạ.

Đã thế thì không cần khách khí. Phang lại luôn cho một tin nhắn rõ dài. Bảo thường xuân dại mọc từ đất nhà ông. Chính ra ông là người phải cắt bỏ để không lan sang phía nhà tôi. Đây hàng năm trời ông để hoang không cắt, cuối cùng tôi đã phải trả tiền thuê người cắt hộ ông, dọn hộ ông, chỉ còn vài cành rơi sang phía nhà ông dọn đi mất công gì mà ông còn kêu la. Mà tôi nói ông biết, thường xuân ông không cắt để thành gốc to, bám vào tường làm hỏng tường, tường mà đổ là ông phải chi nửa tiền xây lại. Hai năm trước tường đổ tôi phải xây lại, ông vẫn còn nợ tôi một nửa. Tôi chưa đòi thì thôi ông đừng có lèo nhèo.

Thế là hàng xóm im thin thít và lặn mất tăm. Mấy gốc thường xuân dại, bỏ hoang nhiều năm thân to tướng, mọc sang bên mình thành tán um tùm, để cắt được mình phải đi mua cưa máy và trả công cho người làm vườn của mình cắt cả buổi mới xong. Biết là nếu liên lạc hàng xóm bảo đó là trách nhiệm của chú ta thì chú ta sẽ lờ đi nên thôi mình tự giải quyết cho xong, đã biết là vô ích rồi thì cũng chẳng nên làm mất tình hàng xóm. Nhưng đã thế thì im đi cho người khác làm việc, lại còn đến cổng nhà mình làm loạn lên. Mấy anh trai làng thấy đàn bà một thân một mình thân cô thế cô nên rất hay tỏ vẻ nguy hiểm.

Cũng như ông cụ làm vườn nhiều năm trước, đã sai lè bị nói còn hét toáng lên. Dám to tiếng với mình ngay trước mặt đám nhân viên trồng cây, mà mình đã nhịn từ rất lâu rồi mới nói. Đã thích hét tôi hét cho ông nghe. Mình hét lại lần thứ nhất, làm vườn hét lại to hơn. Mình tiếp tục hét lại còn to hơn nữa. Làm vườn thấy tình hình không thắng nổi bèn vẫn cố hét nhưng giọng đã nghe ngập ngừng nho nhỏ. Nhưng mình không hạ giọng. Mình tiếp tục hét. Thích thị uy hả, tôi hét cho đến người trong phố cũng nghe thấy tiếng tôi luôn. Lúc này thì giọng làm vườn đã yếu xìu xuống, thôi giờ cô muốn tôi làm gì tôi làm nấy. Mình, vẫn tiếp tục hét, “tôi éo muốn ông làm gì cả, ông và trợ lý của ông đi đi cho tôi nhờ”. Mình hét to đến mức có người đang ngủ giấc ngủ ngàn thu trong nhà cũng phải lật đật chạy ra xem có chuyện giề.

Cũng như cậu nhân viên vừa bị cho thôi việc mùa hè vừa rồi. Làm vài việc đơn giản đã tưởng bản thân chúa thằn lằn, nói không chịu nghe, cái gì cũng bảo biết rồi, huênh hoang tự tiện không hỏi ý kiến ai. Sáng tác ra cách treo cái cục Starlink như thời tiển sử thế kia mà tự hào lắm, nói liên thiên không dứt. Mình bảo trong nhà tôi đã làm là phải làm tử tế, chứ sáng tác cái kiểu chắp vá như thế không được đâu, thì tự ái đùng đùng bảo bà gọi ai đến thì gọi. Thế là mình vừa phải trả tiền cho công cậu ta buộc vào, lại phải gọi người khác đến trả tiền cho công họ gỡ ra, đồng thời làm một cái giá đỡ nhỏ để để nó lên cho tử tế.

Thế gian hầu như chỉ toàn những người muốn tranh đoạt, muốn giành phần hơn về phía mình. Gặp người có khả năng giành được phần hơn cũng không giành, có thể xài xể khi dễ được người khác cũng không làm, người thông minh sẽ biết quý trọng. Chỉ có kẻ ngu mới tưởng mình ngon.

Nhất là khi cái người có khả năng cao tay hơn đó họ chỉ muốn làm một con mèo…

Ảnh 1: ủa cái gì vậy ta, trông như hai con mắt???

Ảnh 2: mở tủ ngó vào, à thì ra...

Wednesday, August 13, 2025

14/8/2025

Chuyện 1: Bữa ăn tối gồm 6 người. Đại gia có cuộc họp khẩn cấp trên mạng với nhân viên nên nửa tiếng sau hai vợ chồng mới dắt tay nhau đến. Ngồi ăn tối nói chuyện kinh doanh thời sự mà đại gia bắt vợ kéo ghế ngồi sát sạt để còn ôm, và đang nói chuyện lại xin lỗi khách hôm nay cả ngày tôi bận đến giờ mới gặp vợ, đoạn quay sang ôm hôn vợ ngấu nghiến. Vợ đại gia bẽn lèn cười bảo anh ý đi làm thì thôi chứ ở nhà là cứ bám dính như thế.

Đại gia hơn 60 tuổi, thừa cân, thuộc diện người Nga có nhiều tiền đến mức từ hồi Nga xâm lược Ukraine là phải sống lưu vong vì sợ quay về Nga là bị phương tây cho vào danh sách cấm vận. Vợ đại gia mới ngoài 20, là hoa hậu Nga một năm gần đây. Nhìn đại gia đắm đuối với cô vợ trẻ đẹp, tự nhiên mình hiểu đàn ông mà có tiền ở một mức độ nào đó cuối cùng đều chỉ muốn đàn bà trẻ đẹp và ngoan. Những ông mà chưa thấy ly dị vợ già xấu, thì chẳng qua là bị vợ nắm tài sản và chi phối kinh doanh, tách ra là toi. Còn những thứ như tình nghĩa vợ chồng, cá tính, thông minh, đẹp nết, tốt gỗ, tâm hồn nọ kia, thì may ra chỉ có tác dụng cho người thường chúng ta mà thôi. Con bạn đi cùng mình cũng bảo Giang ơi, đàn ông có tiền cuối cùng đều đổi vợ hết. Mình người ngoài cứ nghĩ chênh lệch tuổi tác như thế thì hạnh phúc làm sao, nhưng mình gặp nhiều cặp đôi, chỉ cần người vợ trẻ không có vấn đề gì với tuổi tác của người chồng, thì họ vẫn hạnh phúc như thường. Các đại gia lại càng hạnh phúc hỉ hả, tiền có, tình có, cái gì cũng có đời chả thiếu thứ gì.

Trừ một người bạn của một anh bạn mình ở Salento, giàu có, cặp với một cô kém 30 tuổi, chăm chỉ vui vẻ tự nguyện cung phụng chu cấp cho bồ trẻ đẹp. Nhưng tự nhiên một ngày, cô bồ nóng bỏng tuyên bố muốn quay trở về hẹn hò với những người cùng tuổi, rồi tút luôn cùng một cậu trẻ đẹp… Anh bạn mình kể nó yêu thật nên đau khổ quá, mất ngủ và cứ đến 5h sáng là gọi điện đánh thức anh dậy bán than cả tiếng đồng hồ, ngày nào cũng như ngày nào em ạ. Hihi.

Mà mình chẳng hiểu các cô hoa hậu nhìn bên ngoài nói chung ra sao, chứ cô vợ đại gia mình gặp, cao và có gương mặt rất đẹp, nhưng thân hình thì ốm o, ngực chả thấy đâu, chiều ngang lưng chắc đo được hơn gang tay. Lên hình có khi còn được chứ ở ngoài nhìn còm nhom hơi bị chán của nó.

Chuyện 2: Bữa ăn trưa gồm 4 người. 3 người đến đúng giờ. Người thứ tư, cũng là người mời, đến muộn vì bận một cuộc họp khẩn cấp.

Gần tiếng sau thì cụ tới. Đến một cái cụ chọn chỗ ngồi ngay cạnh mình, nhìn chằm chằm, hỏi cô người nước nào, ôi hồi trước tôi có bạn gái người Pháp lai Việt, cô đẹp quá. Ăn trưa công việc mà luôn mồm cô đẹp quá. Mình lại phải hỏi về công việc để chuyển chủ đề. Cụ có một công ty xây dựng chuyên thi công những phần khó nhất của một dự án, doanh thu thuộc hàng tỷ ơ. Ví dụ, cả một dự án đường sắt trên cao, công ty của cụ sẽ đảm trách những đoạn đường sắt dốc lên, phần còn lại là do các thầu phụ khác làm.

Không biết có phải thuộc hàng đại gia hay không mà cụ tự tin đầy mình. Khi biết tháng 7 mình sẽ ở Salento, cụ bảo tôi sẽ ghé qua mời cô lên du thuyền đi nghỉ ở Hy lạp vài ngày. Mình bảo tôi rất tiếc nhưng tôi không thích du thuyền, tôi bị say sóng. Cụ cứ bảo không sao đâu, tôi đảm bảo. Bảo xin lỗi cụ tôi cũng không thích nước, không thích du lịch trên biển, tôi chỉ thích ở trên đất liền. Vậy thì tôi lên đất liền thăm cô. Haiza.

Một lúc sau lại “Tôi có vài dự án kinh doanh ở VN, nhưng nhân viên của tôi đến chứ tôi chưa thân chinh đến bao giờ. Nếu bây giờ tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người nào như cô không?”. Trả lời “cái đó cụ phải hỏi chồng tôi chứ tôi không biết trả lời cụ sao”. Tưởng nói thế là cụ thôi, ai dè cụ vươn người qua cái bàn rộng “Nếu bây giờ tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người như cô ấy không? Có nhiều người trông giống cô ấy không?”. Ngài bảo không. Thật sự chứ chẳng nhẽ lại bảo ôi đi đầy đường.

Lúc ăn xong, đang chia tay chia chân, cụ lại nhắc lại “ngày …tháng.. tôi sẽ ghé qua Salento thăm cô…

Cụ thuộc về một thế giới nơi sự chịu chi là thước đo nam tính và ai chịu chi hơn thì sẽ giành được trái tim đàn bà, nơi chỉ cần đàn ông phong độ và nặng túi tỏ ý muốn gặp lại là đàn bà còn chờ gì nữa mà không cho số…

Kệ xác cụ. 

Ảnh: phá thôi rồi. Mèo gì mà phá hơn cả chó. 

Saturday, August 9, 2025

9/8/2025

Cụ violin. Cụ violin chuyên dọn cỏ bằng tay trên các luống hoa. Một hôm cụ bảo mình cô ạ, hồi tôi còn trẻ tôi quen mấy chị em nhà kia, tầm 17, 18 tuổi, lai đen, chúng tôi gọi là mulata. Mấy chị em nhà đó đẹp lắm, thân hình và màu da y như cô. Dạ cụ. Thân hình như cô chúng tôi gọi là một chiếc đàn violin đấy cô ạ. Dạ cụ. Hôm qua cô mặc áo ngắn, tôi nhìn thấy lưng cô có đường cong chữ S và sống lưng lõm vào, super violin chứ không phải mỗi violin đâu cô ạ. Ơ kìa cụ. Cụ vội đính chính cụ kể thế để cho mình biết giờ trông cụ thế này thôi chứ hồi trẻ cụ cũng hoành tráng. Thôi cụ hoành tráng hay ọp ẹp thế nào kệ cụ, miễn cụ nhổ cỏ dại chứ đừng nhổ nhầm hoa của tôi là được dồi. Được cái cụ nhổ cỏ dại giỏi phết. Cụ đến có dăm lần mà vườn hoa của mình trông quang quẻ hẳn, nhưng những cây hoa bướm con con mới mọc thì còn nguyên. Quả đúng như lời anh bạn của mình quẳng cáo, R nhổ cỏ dại số 1, còn tất cả những cái khác thì là số 0!

Cụ không răng. Cụ không răng là người chuyên coi sóc bể bơi và tưới các chậu hoa. Cụ trông phong trần, tóc dài buộc túm đằng sau, phanh ngực lái xe phân khối lớn kêu inh ỏi chốn đồng quê yên ả, mỗi tội lúc cười chả thấy cái răng nào. Mình thuê căn hộ tầng trên nhà cụ, sáng đi tối về, nếu không nhiều việc quá thì còn về nghỉ trưa. Thấy cụ vui vẻ xởi lởi và nằm nhà chả có việc làm ngoài tưới mấy cây rau húng nên mình bảo cụ sang giúp mình. Ngày đầu tiên cụ đến, cái ống nước tự dưng lại tuột ra và thế là cụ loay hoay đi qua đi lại không có cách nào buộc lại được. Mình bảo cụ đến làm việc ít nhất cũng phải mang theo một số đồ nghề cơ bản, để nếu có sự cố như này thì còn khắc phục luôn, chứ chả nhẽ lại về tay không. Cụ rất hợp tác, bị nhắc hôm trước hôm sau đeo ngay theo cái túi con con đựng kìm và tuốc nơ vít. Mỗi tội chả hiểu sao cụ cứ bảo cô vừa đẹp vừa giỏi quá, mà cô làm việc nhiều quá, để tôi chở cô đi chơi. Cụ rủ đi tắm biển. Thật chứ ban ngày mình phải làm việc, lấy đâu thời gian ra biển vầy nước và tắm nắng. Cụ lại bảo thế tối tôi xem có lễ hội ăn uống nhảy nhót ở đâu đó tôi chở cô đi. Bảo tôi làm việc suốt ngày mệt, tối ăn xong là đi ngủ, làm gì còn sức đi nhảy nữa hử cụ. Mời mãi không được nhưng có vẻ cụ vẫn chưa đầu hàng.

Cậu thân hình cái chai. Cậu này nghe tin mình cần tuyển làm vườn nên tự lên mạng nhắn tin cho mình. Mình đồng ý cho đến thử việc. Vừa làm đến buổi thứ 2 đã xin dùng bể bơi. Mình từ chối vì có khách. Sau mấy hôm cậu ta lại nhắn tin xin nữa. Mình chưa kịp trả lời, đang lúi húi sau một bụi hoa hồng thì nghe có tiếng gọi. Ngẩng lên, hoảng hồn thấy cậu ta cởi trần trùng trục người toàn lông đi hiên ngang như một con gấu trên bãi cỏ, tung tăng theo sau là bà vợ mỡ núng nính mặc bikini vác trên vai một cái phao bơi màu hồng. Hoảng hơn nữa là đến lúc ấy mình mới nhìn thấy khách của mình dậy sớm và đang nâng tạ gần đó từ lúc nào mà mình mải tỉa hoa hồng nên không biết. Vội xin lỗi khách và lôi monsieur làm vườn và bà vợ nhí nhảnh ra một góc chỉnh đốn. Kể thêm là chưa thấy ai có thân hình như thế, không hiểu sao cứ gợi nhớ tới một cái chai. Tuy nhiên chai lọ gì mặc kệ, miễn làm việc giỏi là tui ưng. Chỉ trong vòng 10 tiếng dùng máy xén cỏ, khăn rằn ri buộc quanh đầu, kính đen và điếu thuốc ngậm lệch bên mép nhìn vô cùng nguy hiểm, vườn của mình sạch đẹp chưa từng thấy, sạch cỏ dại cả quanh từng gốc olive. Mình bật hệ thống tưới lên kiểm tra, hoàn toàn nguyên vẹn, cậu ta không hề cắt vào bất kỳ đường ống lộ thiên nào. Thiện nghệ đấy. Nhiều khi chỉ cần một đường ống lộ thiên bị cắt là cả một dãy cây ăn quả chết khô, nên cần phải rất cẩn thận khi dùng máy xén cỏ cầm tay dọn quanh các gốc cây. Mình ký hợp đồng ngay lập tức, dạy cậu ta cả cách lái máy cắt cỏ. Cậu ta nhìn ước chừng hơn một tạ, trèo lên ngồi cái ruỳnh và nổ máy e dè lái đi. Mình nhìn theo hồi hồi hộp hộp và vỡ òa vì vui mừng khi thấy con Stiga của mình tuy kêu ằng ặc nhưng vẫn lê lết chở được cậu ta ngồi hiên ngang lên khỏi dốc. Không thì lại phải tìm thêm người nữa nhẹ cân hơn chuyên lái máy cắt cỏ thì cũng nguy to. Mình còn ưng cậu ta đến mức đi mua hẳn một chiếc cưa máy khá xịn cho cậu ta dùng cưa cây khi mình cần. Giá thỏa thuận đi kèm điều kiện cậu ta phải có dụng cụ và tự chi trả xăng dầu nguyên liệu. Còn trên thực tế mình cung cấp máy móc của mình, ứng cho cậu ta cả tiền mua xăng chạy máy mà cũng không kèo nhèo mặc cả xuống giá. Không hiểu có phải cậu ta vui quá hay không mà làm việc rất nhiệt tình. Mỗi tội, à mà thôi.

Còn một chị giúp việc, làm việc cả mùa hè chỉ với mục đích mua một đôi giày Louboutin giá đâu như 4000e. Mình nghe chị ý trải lòng thú thật suýt ngã ra đất, sau khi bình tĩnh lại thì nghiêm trang bảo “chị yên tâm, chị sẽ thừa sức mua được đôi giày đó”.

Các người vừa phải cho tui sống với có được không???

Mùa hè vừa rồi tui vừa phát hiện một niềm vui vô cùng giản dị, cắt lá lô hội rửa sạch, lọc lấy phần thịt trong, xắt miếng vuông, rửa sạch cho khỏi nhớt rồi cho vào nồi luộc sôi lên. Sau đó cho cả nước cả cái vào tủ lạnh. Lúc nào muốn ăn thì cho thêm mật ong vào. Làm việc ngoài nắng về, nhiều khi chả muốn ăn, chỉ muốn một cốc lô hội mật ong mát lạnh rồi khoan khoái đi ngủ, kệ mọe sự đời phức tạp.