Wednesday, August 13, 2025

14/8/2025

Chuyện 1: Bữa ăn tối gồm 6 người. Đại gia có cuộc họp khẩn cấp trên mạng với nhân viên nên nửa tiếng sau hai vợ chồng mới dắt tay nhau đến. Ngồi ăn tối nói chuyện kinh doanh thời sự mà đại gia bắt vợ kéo ghế ngồi sát sạt để còn ôm, và đang nói chuyện lại xin lỗi khách hôm nay cả ngày tôi bận đến giờ mới gặp vợ, đoạn quay sang ôm hôn vợ ngấu nghiến. Vợ đại gia bẽn lèn cười bảo anh ý đi làm thì thôi chứ ở nhà là cứ bám dính như thế.

Đại gia hơn 60 tuổi, thừa cân, thuộc diện người Nga có nhiều tiền đến mức từ hồi Nga xâm lược Ukraine là phải sống lưu vong vì sợ quay về Nga là bị phương tây cho vào danh sách cấm vận. Vợ đại gia mới ngoài 20, là hoa hậu Nga một năm gần đây. Nhìn đại gia đắm đuối với cô vợ trẻ đẹp, tự nhiên mình hiểu đàn ông mà có tiền ở một mức độ nào đó cuối cùng đều chỉ muốn đàn bà trẻ đẹp và ngoan. Những ông mà chưa thấy ly dị vợ già xấu, thì chẳng qua là bị vợ nắm tài sản và chi phối kinh doanh, tách ra là toi. Còn những thứ như tình nghĩa vợ chồng, cá tính, thông minh, đẹp nết, tốt gỗ, tâm hồn nọ kia, thì may ra chỉ có tác dụng cho người thường chúng ta mà thôi. Con bạn đi cùng mình cũng bảo Giang ơi, đàn ông có tiền cuối cùng đều đổi vợ hết. Mình người ngoài cứ nghĩ chênh lệch tuổi tác như thế thì hạnh phúc làm sao, nhưng mình gặp nhiều cặp đôi, chỉ cần người vợ trẻ không có vấn đề gì với tuổi tác của người chồng, thì họ vẫn hạnh phúc như thường. Các đại gia lại càng hạnh phúc hỉ hả, tiền có, tình có, cái gì cũng có đời chả thiếu thứ gì.

Trừ một người bạn của một anh bạn mình ở Salento, giàu có, cặp với một cô kém 30 tuổi, chăm chỉ vui vẻ tự nguyện cung phụng chu cấp cho bồ trẻ đẹp. Nhưng tự nhiên một ngày, cô bồ nóng bỏng tuyên bố muốn quay trở về hẹn hò với những người cùng tuổi, rồi tút luôn cùng một cậu trẻ đẹp… Anh bạn mình kể nó yêu thật nên đau khổ quá, mất ngủ và cứ đến 5h sáng là gọi điện đánh thức anh dậy bán than cả tiếng đồng hồ, ngày nào cũng như ngày nào em ạ. Hihi.

Mà mình chẳng hiểu các cô hoa hậu nhìn bên ngoài nói chung ra sao, chứ cô vợ đại gia mình gặp, cao và có gương mặt rất đẹp, nhưng thân hình thì ốm o, ngực chả thấy đâu, chiều ngang lưng chắc đo được hơn gang tay. Lên hình có khi còn được chứ ở ngoài nhìn còm nhom hơi bị chán của nó.

Chuyện 2: Bữa ăn trưa gồm 4 người. 3 người đến đúng giờ. Người thứ tư, cũng là người mời, đến muộn vì bận một cuộc họp khẩn cấp.

Gần tiếng sau thì cụ tới. Đến một cái cụ chọn chỗ ngồi ngay cạnh mình, nhìn chằm chằm, hỏi cô người nước nào, ôi hồi trước tôi có bạn gái người Pháp lai Việt, cô đẹp quá. Ăn trưa công việc mà luôn mồm cô đẹp quá. Mình lại phải hỏi về công việc để chuyển chủ đề. Cụ có một công ty xây dựng chuyên thi công những phần khó nhất của một dự án, doanh thu thuộc hàng tỷ ơ. Ví dụ, cả một dự án đường sắt trên cao, công ty của cụ sẽ đảm trách những đoạn đường sắt dốc lên, phần còn lại là do các thầu phụ khác làm.

Không biết có phải thuộc hàng đại gia hay không mà cụ tự tin đầy mình. Khi biết tháng 7 mình sẽ ở Salento, cụ bảo tôi sẽ ghé qua mời cô lên du thuyền đi nghỉ ở Hy lạp vài ngày. Mình bảo tôi rất tiếc nhưng tôi không thích du thuyền, tôi bị say sóng. Cụ cứ bảo không sao đâu, tôi đảm bảo. Bảo xin lỗi cụ tôi cũng không thích nước, không thích du lịch trên biển, tôi chỉ thích ở trên đất liền. Vậy thì tôi lên đất liền thăm cô. Haiza.

Một lúc sau lại “Tôi có vài dự án kinh doanh ở VN, nhưng nhân viên của tôi đến chứ tôi chưa thân chinh đến bao giờ. Nếu bây giờ tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người nào như cô không?”. Trả lời “cái đó cụ phải hỏi chồng tôi chứ tôi không biết trả lời cụ sao”. Tưởng nói thế là cụ thôi, ai dè cụ vươn người qua cái bàn rộng “Nếu bây giờ tôi đến VN, tôi sẽ tìm được người như cô ấy không? Có nhiều người trông giống cô ấy không?”. Ngài bảo không. Thật sự chứ chẳng nhẽ lại bảo ôi đi đầy đường.

Lúc ăn xong, đang chia tay chia chân, cụ lại nhắc lại “ngày …tháng.. tôi sẽ ghé qua Salento thăm cô…

Cụ thuộc về một thế giới nơi sự chịu chi là thước đo nam tính và ai chịu chi hơn thì sẽ giành được trái tim đàn bà, nơi chỉ cần đàn ông phong độ và nặng túi tỏ ý muốn gặp lại là đàn bà còn chờ gì nữa mà không cho số…

Kệ xác cụ. 

Ảnh: phá thôi rồi. Mèo gì mà phá hơn cả chó. 

Saturday, August 9, 2025

9/8/2025

Cụ violin. Cụ violin chuyên dọn cỏ bằng tay trên các luống hoa. Một hôm cụ bảo mình cô ạ, hồi tôi còn trẻ tôi quen mấy chị em nhà kia, tầm 17, 18 tuổi, lai đen, chúng tôi gọi là mulata. Mấy chị em nhà đó đẹp lắm, thân hình và màu da y như cô. Dạ cụ. Thân hình như cô chúng tôi gọi là một chiếc đàn violin đấy cô ạ. Dạ cụ. Hôm qua cô mặc áo ngắn, tôi nhìn thấy lưng cô có đường cong chữ S và sống lưng lõm vào, super violin chứ không phải mỗi violin đâu cô ạ. Ơ kìa cụ. Cụ vội đính chính cụ kể thế để cho mình biết giờ trông cụ thế này thôi chứ hồi trẻ cụ cũng hoành tráng. Thôi cụ hoành tráng hay ọp ẹp thế nào kệ cụ, miễn cụ nhổ cỏ dại chứ đừng nhổ nhầm hoa của tôi là được dồi. Được cái cụ nhổ cỏ dại giỏi phết. Cụ đến có dăm lần mà vườn hoa của mình trông quang quẻ hẳn, nhưng những cây hoa bướm con con mới mọc thì còn nguyên. Quả đúng như lời anh bạn của mình quẳng cáo, R nhổ cỏ dại số 1, còn tất cả những cái khác thì là số 0!

Cụ không răng. Cụ không răng là người chuyên coi sóc bể bơi và tưới các chậu hoa. Cụ trông phong trần, tóc dài buộc túm đằng sau, phanh ngực lái xe phân khối lớn kêu inh ỏi chốn đồng quê yên ả, mỗi tội lúc cười chả thấy cái răng nào. Mình thuê căn hộ tầng trên nhà cụ, sáng đi tối về, nếu không nhiều việc quá thì còn về nghỉ trưa. Thấy cụ vui vẻ xởi lởi và nằm nhà chả có việc làm ngoài tưới mấy cây rau húng nên mình bảo cụ sang giúp mình. Ngày đầu tiên cụ đến, cái ống nước tự dưng lại tuột ra và thế là cụ loay hoay đi qua đi lại không có cách nào buộc lại được. Mình bảo cụ đến làm việc ít nhất cũng phải mang theo một số đồ nghề cơ bản, để nếu có sự cố như này thì còn khắc phục luôn, chứ chả nhẽ lại về tay không. Cụ rất hợp tác, bị nhắc hôm trước hôm sau đeo ngay theo cái túi con con đựng kìm và tuốc nơ vít. Mỗi tội chả hiểu sao cụ cứ bảo cô vừa đẹp vừa giỏi quá, mà cô làm việc nhiều quá, để tôi chở cô đi chơi. Cụ rủ đi tắm biển. Thật chứ ban ngày mình phải làm việc, lấy đâu thời gian ra biển vầy nước và tắm nắng. Cụ lại bảo thế tối tôi xem có lễ hội ăn uống nhảy nhót ở đâu đó tôi chở cô đi. Bảo tôi làm việc suốt ngày mệt, tối ăn xong là đi ngủ, làm gì còn sức đi nhảy nữa hử cụ. Mời mãi không được nhưng có vẻ cụ vẫn chưa đầu hàng.

Cậu thân hình cái chai. Cậu này nghe tin mình cần tuyển làm vườn nên tự lên mạng nhắn tin cho mình. Mình đồng ý cho đến thử việc. Vừa làm đến buổi thứ 2 đã xin dùng bể bơi. Mình từ chối vì có khách. Sau mấy hôm cậu ta lại nhắn tin xin nữa. Mình chưa kịp trả lời, đang lúi húi sau một bụi hoa hồng thì nghe có tiếng gọi. Ngẩng lên, hoảng hồn thấy cậu ta cởi trần trùng trục người toàn lông đi hiên ngang như một con gấu trên bãi cỏ, tung tăng theo sau là bà vợ mỡ núng nính mặc bikini vác trên vai một cái phao bơi màu hồng. Hoảng hơn nữa là đến lúc ấy mình mới nhìn thấy khách của mình dậy sớm và đang nâng tạ gần đó từ lúc nào mà mình mải tỉa hoa hồng nên không biết. Vội xin lỗi khách và lôi monsieur làm vườn và bà vợ nhí nhảnh ra một góc chỉnh đốn. Kể thêm là chưa thấy ai có thân hình như thế, không hiểu sao cứ gợi nhớ tới một cái chai. Tuy nhiên chai lọ gì mặc kệ, miễn làm việc giỏi là tui ưng. Chỉ trong vòng 10 tiếng dùng máy xén cỏ, khăn rằn ri buộc quanh đầu, kính đen và điếu thuốc ngậm lệch bên mép nhìn vô cùng nguy hiểm, vườn của mình sạch đẹp chưa từng thấy, sạch cỏ dại cả quanh từng gốc olive. Mình bật hệ thống tưới lên kiểm tra, hoàn toàn nguyên vẹn, cậu ta không hề cắt vào bất kỳ đường ống lộ thiên nào. Thiện nghệ đấy. Nhiều khi chỉ cần một đường ống lộ thiên bị cắt là cả một dãy cây ăn quả chết khô, nên cần phải rất cẩn thận khi dùng máy xén cỏ cầm tay dọn quanh các gốc cây. Mình ký hợp đồng ngay lập tức, dạy cậu ta cả cách lái máy cắt cỏ. Cậu ta nhìn ước chừng hơn một tạ, trèo lên ngồi cái ruỳnh và nổ máy e dè lái đi. Mình nhìn theo hồi hồi hộp hộp và vỡ òa vì vui mừng khi thấy con Stiga của mình tuy kêu ằng ặc nhưng vẫn lê lết chở được cậu ta ngồi hiên ngang lên khỏi dốc. Không thì lại phải tìm thêm người nữa nhẹ cân hơn chuyên lái máy cắt cỏ thì cũng nguy to. Mình còn ưng cậu ta đến mức đi mua hẳn một chiếc cưa máy khá xịn cho cậu ta dùng cưa cây khi mình cần. Giá thỏa thuận đi kèm điều kiện cậu ta phải có dụng cụ và tự chi trả xăng dầu nguyên liệu. Còn trên thực tế mình cung cấp máy móc của mình, ứng cho cậu ta cả tiền mua xăng chạy máy mà cũng không kèo nhèo mặc cả xuống giá. Không hiểu có phải cậu ta vui quá hay không mà làm việc rất nhiệt tình. Mỗi tội, à mà thôi.

Còn một chị giúp việc, làm việc cả mùa hè chỉ với mục đích mua một đôi giày Louboutin giá đâu như 4000e. Mình nghe chị ý trải lòng thú thật suýt ngã ra đất, sau khi bình tĩnh lại thì nghiêm trang bảo “chị yên tâm, chị sẽ thừa sức mua được đôi giày đó”.

Các người vừa phải cho tui sống với có được không???

Mùa hè vừa rồi tui vừa phát hiện một niềm vui vô cùng giản dị, cắt lá lô hội rửa sạch, lọc lấy phần thịt trong, xắt miếng vuông, rửa sạch cho khỏi nhớt rồi cho vào nồi luộc sôi lên. Sau đó cho cả nước cả cái vào tủ lạnh. Lúc nào muốn ăn thì cho thêm mật ong vào. Làm việc ngoài nắng về, nhiều khi chả muốn ăn, chỉ muốn một cốc lô hội mật ong mát lạnh rồi khoan khoái đi ngủ, kệ mọe sự đời phức tạp.

Wednesday, August 6, 2025

6/8/2025

Tháng tư. Đâu tầm 8h sáng, làm vườn đến mang theo đồ đệ. Nhìn đã thấy điềm không lành. Như người ta thì một mười một tịt, đây nhìn qua đã thấy có vẻ cả hai đều tịt. Y như rằng, mục đích đến là để hỏi hôm nay cần phải làm những việc gì. Mình bảo cần làm những việc gì thì tôi đã dặn từ hôm qua, hôm nay đến không mang dụng cụ làm luôn mà lại còn hỏi lại. Gãi đầu gãi tai giờ còn phải về nhà ăn sáng, ăn sáng xong đợi trời ấm lên một chút và ngưng gió thì chúng tôi mới làm việc. Đoạn cặp thầy trò kéo nhau đi.

Chả hiểu họ nghĩ sao chứ với mình, lạnh thì mặc áo, gió thì đội mũ, chứ đợi trời ấm lên nhất là ngưng gió thì đợi đến bao giờ. Không ngưng gió thì nhẽ cả ngày ngồi chơi không? Chưa kể muốn hỏi thì nhắn cái tin hỏi là xong, chứ thầy trò rồng rắn từ nhà sang đây để hỏi nhõn một câu xong lại quay về nhà ăn sáng, bảo tỷ phú thời gian thì lại tự ái.

Đến đâu tầm 11h, hai thầy trò kéo nhau quay lại. Trò bắt đầu dùng máy xén cỏ cầm tay xén cỏ quanh các gốc cây ăn quả. Còn thầy tút mất.

Được đâu chục phút thấy trò đứng như ba ngơ giữa vườn. Hỏi có chuyện gì. Bảo giờ cần phải thay dây cắt cho máy xén cỏ nhưng lại không mang túi dây cắt theo. Thế là lại phải đợi thầy đang chạy việc ở đâu đó quay lại chở trò về nhà lấy đồ thay. Thầy quay lại bảo thôi giờ về nhà ăn trưa, sau giờ ăn trưa thì quay lại. Cả buổi sáng làm việc được có hơn chục phút 😡

Tháng bẩy. Làm vườn sáng thì bận ngủ nên không làm vườn được. Trưa thì nóng quá cũng không làm vườn được. Gần 7h tối mới mò đến. Hỏi sao không mang máy xén cỏ mình đã dặn từ sáng, trong vườn có nhiều chỗ ngập cỏ dại nhắc dọn mấy tuần nay mà làm vườn vẫn chưa chịu dọn. Trả lời hôm nay tôi không đủ khỏe để dùng máy xén cỏ. Mình biết lý do lý trấu để tỏ ra bất tuân lệnh thế thôi, vì không đủ khỏe để dùng máy xén cỏ, nhưng lại mang theo cuốc ra cuốc vườn. Mang theo cuốc là còn khá, chứ mọi khi chỉ mang mỗi tấm thân ngọc ngà đến, lái con vespa veo véo. Mình bảo cậu đến làm vườn thì phải mang theo dụng cụ làm vườn, chứ đi vespa đến tay không thì cậu nên đi tắm biển chứ đừng đến đây, thế thì nay mới chịu mang cái cuốc. Mình đã điên lắm rồi. Vẫn chưa kịp nói gì thì làm vườn cuốc được ba nhát lại bỏ cuốc và chạy đi hớt lá bể bơi. Mình đi ra bảo “bể bơi buổi sáng mới phải hớt lá và vệ sinh thật sạch sẽ cho khách dùng, còn tối thì chỉ cần thả robot dọn bể là được rồi. Cậu đang làm một việc vô ích trong khi tôi cần cậu ưu tiên thời gian dọn cỏ trong vườn cho tôi”. Nghe xong làm vườn gân cổ “tôi không muốn làm theo những mệnh lệnh vớ vẩn của chị”.

Đã mấy tuần nay mình biết tỏng làm vườn làm thì ít mà khai thời gian nhiều. Việc nhà mình mình từng tự tay làm nên làm việc nào mất bao nhiêu thời gian mình đều biết rõ. Mỗi ngày chỉ cần 1 tiếng dọn, nhất là dùng máy móc, thì vườn của mình phải gọn ghẽ hơn nhiều chứ không có chuyện cỏ ngập đầu như kia. Biết nhưng vẫn cố nhịn vì trót đâm lao thì phải theo lao. Nhiều người có cái tính mới đến làm thì ôi chao tốt ơi là tốt, gọi lúc nào đến lúc ấy, việc gì cũng biết làm, cho những người khác thôi hết chỉ cần họ là đủ rồi. Đến lúc chắc chân độc quyền rồi mới giở quẻ. Làm vườn cũng vậy. Từ lúc mình tin tưởng giao cho nhiều việc thì bắt đầu cành cao lá dài suốt ngày kêu bận và kêu mình trả ít. Lại còn bảo tôi đi lắp điều hòa họ trả tôi 40e mỗi lần. Bảo thế thì cậu đi lắp điều hòa cho ai thì lắp, chứ ở đây tôi chỉ cần người dọn vườn và rửa bể bơi, tiền công theo giờ như thế là đã rất cao so với chỗ khác, mà cậu đến xin việc tôi chứ tôi không chủ động nhờ cậu.

Lại quay lại câu cãi gân cổ của làm vườn, mình lạnh lẽo “Tôi đuổi việc cậu”. Làm vườn sững lại rồi đáp lại vẻ cứng cỏi “chị mà chấm dứt hợp đồng với tôi thì tôi sẽ biến mất”. Ý là ngay cả nếu đột xuất hỏng hóc cái gì cũng sẽ không đến sửa cho mình. Đây là một lời đe dọa khá nghiêm trọng với mình. Vì ngoài làm vườn, coi sóc bể bơi, cậu ta còn đến sửa những hỏng hóc lặt vặt trong nhà. Đang mùa cao điểm khách vào, tự nhiên bị mất đi nhân lực như thế kể ra mình cũng nguy. Nhưng chập mạch hay sao mà đi làm thuê lại dám dọa chủ. Mình lạnh lẽo “Sparisci!”.

Mất 2 tuần để tìm được người thay thế. Một người dọn vườn bằng các loại máy móc và một người coi sóc bể bơi, lại thêm cả một người chỉ nhổ cỏ bằng tay trên các luống hoa. Tiền công của làm vườn cũ đủ để trả cho 3 người mới. Chỉ trong 2 ngày vườn của mình đã sạch đẹp long lanh, mình chỉ việc nhởn nhơ chỉ tay 5 ngón và cầm theo cái kéo thấy hoa nào héo thì rút kéo cắt toách một cái. Tìm thêm được cả một chú thợ chuyên sửa chữa những hỏng hóc lặt vặt, giá hạt dẻ. Thực ra cũng không phải rẻ, mà là họ lấy mình đúng giá chứ không phải vì nhìn thấy nhà to nên hét giá cao. Nhất là mình yêu cầu gì làm nấy và làm ngay tắp lự không bàn cãi cù nhằng.

Ảnh: trong lúc tìm người thay thế thì tui làm tất. Vài ba cái việc bọ mà cứ to chuyện. Vừa làm vườn vừa nghe nhạc, cảm thấy thật nhẹ nhõm sung sướng. Ngẫm ra, đời mình cứ vất vả vì mình tử tế kiên nhẫn quá mà thôi. Tui không thích tử tế, cũng chả thích hiểu chuyện nữa, thì các người làm gì tui. 

Thursday, July 10, 2025

Nazareth

Sau lần cả nhà mình đi nghỉ trên đảo Sao Tomé, mình cứ nhớ mãi Nazareth. Nazareth là người làm của ông chủ nhà, đến trông coi vườn tược và giúp khách thuê nếu cần. Lúc nhà mình chuẩn bị trả lại nhà, thấy Nazareth cứ thập thà thập thò chỉ để xin mấy chai nước 5 lít mình mua ở siêu thị. Nước đã uống hết. Nazareth muốn xin vỏ chai để đi kín nước ở suối.

Đi khỏi Rome 8 năm, năm 2020 quay về thấy dãy thùng rác dưới nhà, ngoài thủy tinh, nhựa, giấy, kim loại, đồ ăn thừa và rác thải không tái chế được, như thường lệ, thì đã thêm một thùng rác mới to cao hơn tất cả những thùng rác còn lại, dùng cho đồ quần áo giày dép thậm chí cả túi xách cũ. Chỉ trong vòng mấy năm, fast fashion đã thay đổi mọi thứ. Các tủ quần áo đầy ặc lên toàn đồ rẻ mua không kịp mặc đã lỗi mốt. Những tấm áo manh quần nhìn long lanh trong cửa hàng mà giặt được hai lần nhìn đã như giẻ rách. Những cái quần còn mới nguyên nhưng lại lủng một lỗ, mà tầm này hiếm ai bỏ công ngồi mạng lại. Giới trung niên thì mải kiếm tiền, giới trẻ thì mải hưởng thụ. Thế là hê hết ra thùng rác.

Nếu để ý thì sẽ thấy bi quan với sự tùy tiện lãng phí của những xã hội tạm gọi là giàu có.

Có lần nhà mình đến ăn tối ở nhà một cặp vợ chồng. Đứa bé con họ làm vỡ một cái cốc thủy tinh trên bàn. Chị ấy tức tốc chạy lấy cuộn giấy bếp và bắt đầu xé phủ lên mấy mảnh vỡ, chắc để cầm vào cho khỏi đứt tay. Thì cũng là bình thường nếu không vì đống giấy bếp lồng phồng đã cao ngất lên rồi mà chị ý vẫn tiếp tục xé thêm. Hết đúng nửa cuộn giấy bếp. Cuộn giấy bếp thì rẻ thôi, nhưng mỗi thứ lãng phí một tí thì lại cũng thành nhiều tí, chưa kể cả một ôm giấy to tướng bọc mấy mảnh cốc vỡ, nhét vào thùng rác một cái là đầy ặc lên, lại phải buộc túi rác (nhựa) mang đi vứt. Từng ấy thứ vứt vào môi trường chỉ vì mấy mảnh cốc vỡ, trong khi khéo léo dùng tay nhặt mảnh vỡ cho thẳng vào thùng rác thì có mất công gì.

Cũng nhà chị kia, đi nghỉ cùng nhà mình, chất đồ vào máy rửa bát, cả cái chảo to tướng cũng cho vào máy rửa bát, chiếm trọn một tầng. Nhiều khi đợi mãi máy rửa bát mới rửa xong, thấy tít tít xong một cái là vội mở ra ngay để còn rửa đợt tiếp theo. Hăm hở mở máy ra một cái, chưng hửng, tầng trên là một chảo, tầng dưới là hai cái bát tô. Những món to cồng kềnh, linh hoạt rửa ở ngoài một tí mất gì mà cũng phải quẳng vào máy rửa bát cho đúng quy trình.         

Có lần có khách thuê nhà mình để tổ chức sinh nhật 40 tuổi gì đó. Họ đi rồi, mình vào kiểm tra mà phải choáng vì cái sự lãng phí của họ. Đồ ăn đồ uống thừa mứa kinh khủng khiếp đã đành, mà đĩa nhựa cốc nhựa dao dĩa nhựa khăn giấy, mua nhiều quá dùng không hết, mới nguyên mà họ vứt thành đống dưới sàn.

Mà đó là những lãng phí có thể tránh được, còn những lãng phí không thể tránh được thì không biết cải thiện cách nào.

Như mình, nấu có bữa ăn 5 người mà phải vứt ra một đống vỏ hộp. Khúc cá hồi đựng trong hộp nhựa. Salad rong biển đựng trong hai hộp nhựa. Cá ngừ trong hộp thiếc, vứt vào thùng rác 4 hộp thiếc. Gạo đựng trong cái túi nhựa. Hai quả bơ cũng trong cái vỉ nhựa. Mớ rau thì buộc chun cao su và đựng trong túi nhựa. Tóm lại, bữa cơm ăn xong vài giờ là trôi cống hết, trong khi đống rác thải ra thì không biết bao năm mới phân hủy được. Cứ nói mang tái chế nhưng thực ra nếu đồ nhựa và đồ thiếc mà không tráng cho sạch thì cũng không tái chế được.

Còn cả chuyện quà cáp được tặng, đựng trong những chiếc hộp rất đẹp có thể dùng cả đời không hỏng. Nhưng nhà nào đủ to để chứa hộp không. Thế là hộp nhựa, hộp bìa cứng, hộp gỗ, hộp thiếc, đẹp đến mấy, nhìn bền đến mấy, cũng phải một bước là ra hết thùng rác.

Thế, mỗi lần nhìn thấy lãng phí, thấy những thứ hê vào thùng rác thực ra vẫn có thể dùng tiếp rất tốt mà buộc phải vứt đi vì không có cơ hội dùng, mình lại nhớ tới Nazareth. Hồi mình đến thì Sao Tomé vừa cắt quan hệ ngoại giao với Đài Loan để bắt đầu đón người tàu vào. Đài Loan họ giúp cho quốc đảo ấy bao nhiêu thứ, nhất là nhờ họ mà bài trừ được nạn sốt rét, thế mà chỉ vì ham những lời hứa hẹn đầu tư của tàu khựa mà cắt quan hệ với họ. Gần chục năm đã trôi qua, chắc hòn đảo xinh đẹp đó giờ đã ngập rác hàng tàu. Nazareth chắc không cần phải đi xin vỏ chai nhựa như trước…

 

Friday, June 13, 2025

Ăn ăn uống uống

Có lần hồi còn ở châu Phi, một hôm đi ăn cùng một anh người Lebanon tại một nhà hàng Pháp. Anh ý tự hào gọi món khoe là đặc sản nổi tiếng hiếm có khó tìm vô cùng. Là con chim gì bé bé anh ý nói tên mà mình quên, nhìn tròn căng rán bơ vàng giòn, sắp đều tăm tắp trên đĩa. Vốn không mê ẩm thực Pháp béo ngậy và các thể loại đặc sản kỳ quặc vùng miền, mình lắc đầu. Anh ý cứ khăng khăng gắp một con để lên đĩa của mình, lại còn nhã ý vặn một cái cho cái đầu chim gẫy rời ra, chắc để cho mình dễ ăn. Nhìn cái đầu chim lăn lóc chỏng gọng trên đĩa, mặt mình xây xẩm tim đập thình thịch. Nhưng anh ấy vẫn không tha, lại vặn ra cái đùi chim bé tí tẹo giúi vào tay mình bắt ăn. Mình nể quá đành nín thở mút nhẹ một cái. Ối mẹ ơi, nó tanh ngoéo. Mình bỏ của chạy lấy người lập tức.

Lại nhớ tới con bạn thân ở Dubai. Có lần nó và mình ngồi ngẩn ra trước một món gì đó của người Ả rập. Sau khi chủ nhà tự hào bỏ công giới thiệu món ăn đặc sản chế biến kỳ công mà thực khách vẫn ù ù cạc cạc, nó ghé sang mình thì thầm « mày biết món này ăn cách nào tốt nhất không ? ». Mình ngơ ngẩn « không, cách nào? ». Nó bảo « là ném mọe nó ra ngoài cửa sổ chứ còn cách nào » :-)))))

Giờ đây sang Nga, nhiều món gặp quả thực cũng muốn ném mọe nó ra ngoài cửa sổ, tỉ như pate gan tuần lộc. Giời ơi, gan gà, gan lợn là được rồi, sao lại phải gan tuần lộc mới chịu. Chắc lại quà ai tặng. Bình thường thịt thà mình ăn ít và cũng chỉ ăn thịt gà, thịt lợn, thịt bò, cùng lắm là thịt bê. Vịt, ngan, dê, thỏ, cừu, ngựa, vv và vv, là mình cũng không đụng tới vì thấy mùi hơi nặng. Nhưng lại tặc lưỡi, ăn cho đỡ đói lại khỏi phải bỏ đi phí. Thế nên pate gan tuần lộc, ừ thì ăn. Đồ ăn cho các du hành vũ trụ một thùng to tướng, không biết ai tặng, để mấy tháng cả nhà không ai đụng tới mình cũng lại ừ thì ăn cho khỏi phí, lại đỡ công nấu nướng. Mấy khi được trải nghiệm ăn đồ ăn của các nhà du hành vũ trụ. Thế nên lại kiên nhẫn ngồi ăn. Ăn riết toàn đồ cả nhà chả ai thèm ăn, nhiều lúc cảm tưởng mình hơi giống thùng nước gạo. Nhưng cũng có lúc mình hết chịu nổi với các thể loại ẩm thực sáng tạo. Cái gì mà sốt thịt rừng với quả mâm xôi??? Thịt rừng là thịt con gì, lại gây phát ốm lên. Tệ hơn nữa, có một lọ ghi sốt quả mọng với tỏi! Giời ơi, các người muốn gì ở tôi???

Nói vui thế chứ nước Nga nhiều sản vật, nhiều món ngon vô cùng. Mình nhớ hồi ở châu Phi, mình chuyên mua cá hồi đưa từ Na-Uy đến, kiểu xe lạnh chờ sẵn, máy bay đáp xuống là chuyển cá về cửa hàng ngay. Đắt cắt cổ chứ rẻ gì đâu, thế mà có lần để khúc cá lên đĩa thấy lúc sau chảy ra nước màu cam, nhìn mất cả hứng. Nhưng ở Nga thì khác, cá hồi đánh bắt trong tự nhiên rất ngon. Bọn La Na suốt ngày đòi ăn cá hồi sống. Nhiều cá hồi đến nỗi cứ đến mùa cá lên thượng nguồn đẻ trứng là lũ gấu ranh ma sẽ đứng đợi sẵn, tóm từng con cá nhảy lên, dùng vuốt rọc bụng cá để móc trứng ăn rồi quăng xác cá sang một bên, rất sang chảnh. Nói chuyện gấu, hồi lâu lâu có anh người quen của ngài rủ đi ăn món tay gấu, mình phải dọa em sẽ ngất anh ý mới thôi. 

Chị bạn mình thỉnh thoảng lại mang cho một hộp tôm Sakhalin. Tôm đỏ, vác bụng trứng xanh lơ. Chị ý bảo tôm này đánh bắt từ độ sâu 600m, đưa lên là xuất thẳng sang thị trường Nhật bản nên không thể tìm được trên thị trường nội địa. Tôm bóc ra ăn sống chấm với xì dầu kiểu Nhật, ngon tuyệt vời. Hay lạng đôi dọc thân cho mỏng, rắc tí muối tiêu, vắt tí chanh và rưới ít dầu olive, thậm chí còn ngon hơn. Thịt tôm dẻo quánh, ngọt lịm, hòa trộn cùng vị chua chua của chanh, hạt tiêu thơm và dầu olive extra virgin ngon nhức nhối.

Chị bạn mình còn bảo trên đầu con tôm có một bộ phận gọi là gan tôm, theo người Nga thì vô cùng bổ dưỡng, họ quan niệm ăn gan tôm chữa được rất nhiều bệnh, thế nên đừng vứt đầu tôm đi. Dĩ nhiên mình con nhà nghèo có vứt đi cái gì. Chẳng cần chị ý bảo mình đã cho phần vỏ và đầu tôm vào máy xay nhuyễn, lọc bã, đun lên, thế là có ngay nước cốt ngọt lừ, gạch tôm nổi như thật. Nấu canh, nấu mỳ hải sản ăn liền hay làm pasta hải sản đều ngon. Mỗi tội lần đầu làm mình dùng lưới lọc hơi to, gạch tôm ăn nghe chừng hơi bị giáp xác một tí. Lần sau mình rút kinh nghiệm dùng lưới lọc nhỏ, ôi chao mịn màng ngọt ngon.

Hải sản Nga đánh bắt từ biển lạnh Kamchatka cực ngon khi ăn sống. Hàu tươi để trên mâm đá, lúc ăn chỉ vắt thật nhiều chanh. Vị béo mát lạnh của hàu được trung hòa bằng vị chua của chanh. Ăn đi ăn lại không chán. Nhím biển, hay còn gọi là nhum biển hoặc cầu gai, chỉ ăn được con cái vì có trứng. Người Nga dùng xì dầu đập thêm lòng đỏ trứng cút sống vào để ăn cùng nhím biển. Ngon cực kỳ, không hề có vị tanh. Hay cua biển Kamchatka thịt ngọt lừ và chân dài cả mét.

Mấy tuần chăm chỉ ăn uống để lấy lại số cân đã mất. Vẫn còn thiếu 1kg so với trước. Nhưng đang tự hỏi có khi mùa hè cứ để gầy gầy lại hay, bao giờ mùa đông thì lên lại cũng chưa muộn, các cụ nhỉ ?

Ảnh 1 : đồ ăn của các nhà du hành vũ trụ

Ảnh 2 : một anh bạn đang bảo năm sau em đi cùng anh đến dự dạ hội mùa xuân chỗ anh tổ chức. Ball à, hay đấy nhỉ. Mặc váy thuở 25 tuổi được không?

Sunday, May 25, 2025

25/5/2025

Gần đến ngày event thì mình lăn ra ốm. Thời tiết lạ lùng, tháng 4 thì nhiệt độ lên hơn 20 độ, nóng chảy mỡ. Đến tháng 5 thì nhiệt độ tự nhiên lại tụt gần 20 độ, còn có 3, 4 độ mỗi ngày, lạnh teo.

Con bạn ngày nào cũng hỏi han mày ốm thế nào, mày khỏe chưa, nếu ốm quá thì thôi ở nhà, bọn tao tự lo được. Mình cứ tưởng nó quan tâm nên cảm động rưng rức, bảo tao sẽ cố khỏe lại chứ tổ chức event mà đến event lại vắng mặt để hết cho chúng mài làm thì kỳ quá. Một hôm trước event, mình hí hửng nhắn cho nó “Hôm nay tao khá hơn rồi. Ngày mai tao sẽ có mặt”. Đang tưởng nó mừng, ai dè nó bảo “ok thế thì chúng ta phải đứng xa nhau vì ngày hôm sau tao bay đi London, tao không muốn lây ốm của mày”. Bạn với chả bè.

Vì người vẫn đang yếu, không hiểu mình ăn phải cái gì ở event, hoặc có thể chỉ là nước uống không hợp, về đến nhà mình lại lăn ra ốm thêm cả tuần vì ngộ độc thực phẩm.

Vẫn nằm liệt giường thì lại tiếp tục nhận email tin nhắn thúc giục về sự kiện phải tổ chức tiếp theo. Cộng thêm các lời mời đi thăm đây đó. Thật sự chán chả buồn trả lời.

Ai thèm thì thèm vị trí ông này bà nọ hay coi đó là biểu hiện của sự thành đạt và cuộc sống đáng mong ước chứ mình thì chỉ mong sớm thoát được nó. Mình vốn không thích cuộc sống vua biết mặt chúa biết tên, chỉ muốn vô danh cho thoải mái. Sự kiện này nọ được mời mình đi vì nghĩa vụ chứ chẳng mấy khi hào hứng. Lại thêm nhiệm vụ phải tổ chức sự kiện, lúc nào cũng ở vị trí đứng mũi chịu sào, làm mình cảm thấy rất mệt mỏi. Đời thì lại đã đến giai đoạn không muốn liên đới với ai.

Sống ở đây cũng phức tạp. Lệnh cấm vận làm đời mình khổ sở lên không biết bao nhiêu lần. Thứ nhất là con không thi tốt nghiệp ở đây được mà phải ra nước ngoài thi. Phải làm các thủ tục pháp lý công chứng cho con lên máy bay không có bố mẹ đi kèm. Đi đi về về 3, 4 bận trong vòng hơn 1 tháng. Rồi bảo hiểm y tế cũng từ chối giao dịch với nước bị cấm vận. Thế là thay vì đi khám chữa bệnh xong cắp đít ra về, để bệnh viện đòi tiền trực tiếp với bảo hiểm, thì lại phải tự trả tiền, tự điền claim và đợi bảo hiểm trả tiền mình. Khốn nỗi tiền phải trả ở Nga, nhưng bảo hiểm lại hoàn tiền cho mình ở Ý. Ngân hàng thì đang bị cấm vận, việc duy trì một lượng lớn tiền mặt để có khả năng chi trả cho các chi phí y tế cũng là một vấn đề không đơn giản. Thế là mỗi lần về Ý lại phải lích kích mang tiền mặt trở lại Nga. Mà ở Ý, cứ rút tiền mặt nhiều nhiều một chút là phải chuẩn bị tinh thần giải trình lên giải trình xuống.

Việc đi lại cũng mệt mỏi, nhất là nhà mình cả người lớn lẫn trẻ con đều phải lên máy bay liên tục. Thay vì một chuyến bay 3 tiếng là về tới Ý thì thành một chuyến đi mười mấy tiếng phải chuyển máy bay, vì nếu không muốn bị chậm chuyến thì tốt nhất là phải đến sân bay trung chuyển thật sớm rồi chấp nhận ngồi đợi cả đêm. Các sân bay Nga thỉnh thoảng lại đặt trong tình trạng báo động do bị drone tấn công, sân bay đóng cửa, việc máy bay có cất cánh được không hoàn toàn là do hên xui.

Muốn tiêm phòng cho mèo không thôi cũng khó khăn vì cấm vận làm vaccine khan hiếm.

Ra hiệu thuốc thì cậu dược sĩ bảo cấm vận nên nhiều thuốc giả lắm, chị cố đợi về Ý hãy mua.

Youtube, facebook và rất nhiều trang web đều không truy cập được, trừ khi dùng vpn để vượt. Nhưng vpn nhiều khi cũng không hoạt động. Gặp đúng lúc cần tra cứu thông tin hoặc phải sử dụng apps nào đó là đành bất lực.

Trong khu vực nhà mình ở, để ngăn drone tấn công, chính quyền lắp các thiết bị phá sóng. Điều đó có nghĩa là dùng google map đi rạc cẳng chả tới nơi, taxi cũng lạc đường vì không có định vị, gọi xong rồi chờ mỏi cổ không tới.

Mình sống quen với đủ thứ trục trặc phức tạp và nhiều thay đổi đến nỗi giờ đời mà thông đồng bén giọt giản đơn định cái gì làm được cái đấy là mình rất ngạc nhiên.

Hôm nọ, người vẫn mệt mà vẫn phải cố dự một buổi ăn tối quan trọng, một buổi ăn tối mà một số thực khách sẽ mang place card và menu về nhà giữ làm kỷ niệm. Tranh thủ người đang lả lướt bèn lôi quần lụa ra mặc cho tăng phần kịch tính. Khách khoảng hơn 30 người ngồi quanh bàn tiệc được trang trí lộng lẫy bằng mẫu đơn và tử đinh hương, hai loài hoa tháng 5. Từ ngoài sảnh vào đến tận phòng ăn cũng được trang trí bằng mẫu đơn và tử đinh hương. Đồ ăn và phục vụ là do một nhà hàng nổi tiếng đảm nhận, nhà hàng có chú đầu bếp người Ý mắt xanh biếc. Mình ăn vài miếng rồi thôi, ngồi ngắm hoa. Ở đây mình mới gặp loại mẫu đơn cánh đơn, to hơn cái bát, có thể chuyển màu từ hồng sang màu cá hồi và màu kem, cực đẹp, ngắm mãi không chán. 

Khi bạn xuất hiện tại một nơi nào đó, mà đám nhân viên phục vụ nhìn bạn chòng chọc và cứ tiếp tục mang đồ ăn và đồ uống mời dù bạn liên tục từ chối, khách nam thì bảo cô đẹp quá, chồng cô thật may mắn, và khách nữ thì hỏi bạn tập môn thể thao gì, ăn uống và dưỡng da như thế nào, thì bạn biết là bạn vẫn còn đẹp, bất kể hai trận ốm liên tiếp làm bạn sụt thẳng gần 3kg và tâm trạng tụt kéo mãi chả lên.

Thôi, còn đẹp là được. Những cái khác tính sau. 

Ảnh: mình thì phải đi chợ mà nó thì cứ thế này.

Monday, April 28, 2025

Bánh rán vừng


Cô con gái cưng đòi ăn rau lá. Người mẹ đành vượt lười nhảy metro xuống chợ Liublino. Đến nơi, việc đầu tiên là mò đến hàng chè. Mấy hôm nay Moskva đang nóng kỷ lục. Cứ nghĩ đến cốc chè mát lạnh có nước dừa vừa béo vừa bùi là chân tay nhấp nhổm.

Sau đó là đi mua nước mắm. Nước mắm ngon chỉ bán ở chợ người Việt chứ gần nhà mình các siêu thị toàn bán loại nước mắm AD gì đó của Thái, mặn chát ăn chả ra sao. Mua một chai Thuận Phát và một chai Vị Xưa, 40 độ đạm. Còn nước mắm Hạnh Phúc 60 độ đạm chị bán hàng bảo ngon đấy nhưng em ăn không quen sẽ hơi mặn nên chưa dám thử. Chưa thử nhưng tính tò mò nên lần sau sẽ thử, mặn thì pha loãng được không các cụ nhể? Chị bán hàng đang bọc hai chai nước mắm cho mình thì tự dưng bảo “Người em đẹp thế. Gầy nhưng đường cong đâu ra đấy. Chị có tuổi rồi nên thấy ai giữ được thân hình đẹp là chị ngưỡng mộ lắm”. Mình mới hỏi chị ý bao tuổi. Chị ý bảo chị 61 em ạ. Ôi mẹ ơi, chị ý bảo chị ý 50 chắc mình cũng tin sái cổ, mặc đồ đen áo bỏ quần, tóc búi cao, vai và cổ trắng nuột nà, chân dài, cả thân hình nhìn vẫn rất cân đối, có cái bụng không thon lắm chắc do tính chất công việc ngồi nhiều nhưng nhìn tổng thể vẫn rất ổn. Bảo chị 61 như này là quá đẹp rồi ạ. Chỉ có phụ nữ châu Á mới giữ được vóc dáng như chị ý ở tuổi 61, vừa gọn ghẽ thon thả vừa mềm mại đàn bà, chứ bọn tây mềm mại đàn bà thì sẽ thừa cân, mà mảnh mai thon thả thì lại sắt seo khô khỏng như đàn ông.

Mua nước mắm xong thì mình lê ra hàng tạp hóa. Nhìn bánh rán thèm quá đi mà mua cả hộp thì hơi nhiều. Cuối cùng tặc lưỡi bảo em bán hàng gói cho một cái bánh rán vừng. Trên đường về, kéo cái túi đựng đủ thứ lỉnh kỉnh nặng muốn đứt hơi, trời thì nắng nóng. Niềm an ủi duy nhất là về tới nhà sẽ ăn một bát phở thật to, sau đó nhâm nhi bánh rán vừng và tráng miệng bằng một cốc chè khoai môn mát lạnh, sau đó đi ngủ.

Đúng như kế hoạch, ăn xong bát phở Nam Định ngon toẹt vời, niềm tự hào của chị bán phở, mình lôi bánh rán vừng ra chén. Ôi các cụ ơi, nó ngon. Lần trước mình mua một hộp bánh rán đường về ăn thấy ngọt quá, phải bóc hết đường ngoài vỏ bánh đi rồi mới ăn được. Nhưng bánh rán vừng là ở đẳng cấp khác, nếp dẻo, đậu xanh thơm, vừng bùi, ôi chao bùi béo ngậy ngon đủ cả. Biết thế mua cả hộp, đây mua mỗi một cái ăn vèo cái là hết, chả bõ dính răng, chua cả mồm.

Thể theo lời yêu cầu ăn rau của cô con gái, bữa tối mình lôi hẳn một cân rau muống ra nhặt rồi xào, để vào một cái bát rõ to. Trước con mắt kinh ngạc của mình, con Lila ăn nhoằng một phát gần hết, vừa ăn vừa ca tụng rau muống xào là món ăn ngon nhất thế giới. Chỗ còn thừa lại, chỉ vừa ngoảnh đi một cái 2 con mèo kẻ cướp đã vục mồm vào ăn vụng. Con mèo Kotik từ dáng điệu kiêu sa quý tộc giờ đã thành kẻ cướp không kém con Lola. Mình quay lại vẫn còn kịp nhìn thấy nó đang vội vàng kéo rau muống từ cái bát ra để đánh chén. Còn con kia thì đang chổng mông vục mồm nhồm nhoàm thiếu điều ngã cắm đầu vào cái bát. Quát thì chúng nó chạy, chui tọt vào gầm giường trốn là mình chỉ có đứng ngoài ngó vào chửi rủa suông. Gọi con Lila mài ra mà xử lý mèo của mài thì bị nó gào lên từ trong phòng nó “Bà đi mà tự xử lý”.

Đã qua mấy ngày mà vẫn thèm bánh rán vừng. Bèn nhảy metro xuống Liublino lần nữa. Haiz, 3 tiếng cả đi lẫn về, chỉ để mua bánh rán vừng. Mua hẳn một hộp 8 cái. Ăn đến cái thứ tư thì đã thấy đời MỆT MỎI VÌ BÁNH RÁN VỪNG.

Video: đứng hát có tí mà vẫn nghe tiếng cái gì đó đổ ầm ầm. Lại hai con mèo đã vật ngã một món gì đó. Mèo gì mà như khủng bố con. Cho ăn thì nghịch phá, không cho ăn thì quấy. Mình để hộp bánh rán vừng trên bàn bếp, trước khi đi ra đã cảnh cáo con Lola đang đứng xớ rớ khả nghi gần đó “mài mà đụng vào đây thì tao tát chết”. Thế mà lúc quay lại hộp bánh rán đã bị nó dũi cho ra tận mép bàn.