Có lần, mẹ đang ngồi ngoài
vườn, con gái chạy ra điệu bộ cuống quýt mếu máo nói cái gì cứ the thé mà mẹ
không hiểu. Gặng hỏi mãi mới vỡ lẽ ra rằng cả lũ trẻ con chơi cùng nhau trong
phòng chơi. Lắp đường ray để đua ô tô hay sao đó. Chơi xong chẳng đứa nào muốn
dọn. Ông anh trai thì bảo ông không chơi nên lẽ dĩ nhiên ông không dọn. Cô em
gái thì chơi nhưng “Na không dọn” và cắp đít bỏ đi. Ông hàng xóm có chơi nhưng
nghe nói phải dọn một cái đã tót về nhà mất. Hai ông ở cùng nhà chơi nhiệt tình
nhưng cũng không muốn dọn. Con gái bảo phải dọn nếu không mamma phạt, thì các
ông ấy bảo “I go to my room, mẹ mày không phạt được”. Thế là còn mỗi con gái
trơ khấc, nhìn bãi chiến trường đồ chơi thì hoảng quá, lại nghĩ tới viễn cảnh
bị mẹ phạt nên càng hoảng hơn. Thế nên mới có màn chạy đi tìm mẹ vừa khóc nghẹn
ngào vừa cố giải thích là cả hội cùng chơi chứ không phải mỗi La chơi nhưng giờ
không đứa nào muốn dọn.
Mẹ bảo “Con gái
đừng lo. Ai chơi sẽ phải dọn, con sẽ không phải dọn một mình. Nếu chúng nó
không dọn, lần sau chúng nó sẽ không được chơi nữa”. Nghe mẹ nói, con gái có vẻ
yên lòng, xin mẹ “La nằm đọc shách
với mamma”, rồi chạy vào nhà lấy quyển sách ra chân mẹ nằm đọc. Được hơn chục
phút đã ngủ tít mất, sách úp lên mặt. Đúng là đồ trẻ con. Mẹ thương đứa con gái
giỏi giang, dịu dàng, đảm đang, trách nhiệm, của mẹ. Mẹ không biết đời sẽ đối
xử với con sao, nhưng trong phạm vi mẹ chi phối được, thì con sẽ không bao giờ
phải là nạn nhân của sự xuất sắc của con. Lũ Lê Na kia lười thì sẽ phải chăm
lên, vô trách nhiệm thì sẽ buộc phải học tính có trách nhiệm, ích kỷ thì sẽ
phải học cách nghĩ cho người khác. Vớ vẩn mẹ tét đít.
Hồi mình còn bé,
mình rất hay bị bảo G, mày biết làm, mày đi quét nhà lau nhà đi. Mày rửa bát sạch,
mày đi rửa bát đi. Mày học giỏi rồi không cần học nữa, mày đi trông bà đi cho
chị ấy học. Mày đi thái rau cho gà đi, chị ấy hậu đậu, đụng tới dao là đứt tay.
Mày đi nấu cơm đi, để đứa khác nấu toàn không khê thì nhão. Có lần, mình thấy lũ trẻ con trong xóm chơi đuổi bắt ngoài sân
vui quá. Hồi đó xóm mình vẫn còn khoảng sân khá rộng, trẻ con chiều nào cũng ra
chơi. Sau mỗi nhà lấn một tí, nhà này lấn thì nhà kia cũng lấn vì sợ thiệt, nên
chỉ còn lại một cái ngõ bé tí hai xe đạp đi ngược chiều còn vướng.
Lại quay lại chuyện
mình thấy mọi người đang chơi đuổi bắt vui quá, thì quả cũng thèm. Bèn quét 3
nhát xong cái sân để ù té chạy ra chơi cùng. Đang chơi thì bị bác mình gọi về
tát cho một cái cháy má, cái tội quét sân không sạch. Từ đó mình sợ, bọn bạn
chơi vui đến mấy, thèm thuồng mấy mình cũng phải làm tử tế cho xong mọi việc
rồi mới dám ra chơi. Mỗi tội làm xong mọi việc te tái chạy ra thì thường đã hết
giờ chơi rồi còn đâu.
Và vv và vv.
Chính vì thế, ở
entry trước, mình mới có cái tư tưởng có vẻ như cực đoan khi nói về chuyện thuế
má và phúc lợi. Nhưng cái cốt lõi trong quan niệm ấy của mình là con người ta
nếu “xuất sắc” thì phải được khuyến khích, khen ngợi, chứ không thể nghiễm
nhiên trở thành nạn nhân của sự xuất sắc của chính họ. Chính sách xã hội mà xây
dựng theo hướng “trừng phạt” những người “xuất sắc”, thì chả khác nào bảo họ
đừng xuất sắc nữa. Ngoài ra mình hoàn toàn ủng hộ việc trợ giúp những người gặp
khó khăn hoạn nạn. Trên đời này ai chẳng có lúc này lúc nọ, ai cũng có lúc cần
tới sự giúp đỡ của người khác.
Thôi, mình phải đi
nghỉ hè. Mấy tháng vừa rồi bận kinh hoàng. Mình đi về góc vườn, ngồi ngắm con
bọ sừng cứ có tiếng chân người đến gần là lăn quay ra giả chết.
Mình để ảnh mình để
các bạn đừng quên mặt mình nhóe ;-P. Hello,
summer, here I come.
Bees they buzz. Kids’ll blow dandelion fuzz.
And I’ll be doing whatever snow does in summer.
A drink in my hand, my snow up against the burning sand
Probably getting gorgeously tanned in summer….
(Olaf)
PS: chào các chú mèo, ta đi rồi các chú có còn đợi ta mỗi chiều ngoài cổng không đới?
PS: chào các chú mèo, ta đi rồi các chú có còn đợi ta mỗi chiều ngoài cổng không đới?
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDeleteCám ơn bạn đã quý mến mình. Comment của bạn làm mình cảm động quá. Nhưng hồi đó trẻ con đứa nào chả thiếu thốn và phải làm việc, không ít thì nhiều. Hoàn cảnh của mình chỉ đặc biệt một tý là mình không ở cùng gia đình thôi. Mình add bạn bên fb rồi đấy. Mình không phiền nếu mọi người có quan điểm khác mình. Quan điểm của mình cũng chỉ là quan điểm của một cá nhân. Blog mình có bạn đọc ở rất nhiều nước trên thế giới. Mỗi người sống ở một nước khác nhau sẽ có những kinh nghiệm và do đó quan điểm khác nhau, chia sẻ cho nhau mới thú vị chứ. Thế nên bạn đừng ngại nêu quan điểm của bạn ra nhé. Chúc bạn một ngày vui.
DeleteChi Giang tre the.
ReplyDeleteGioi qua cung kho chi oi, lam nhieu thi bi. sai, bi la mang nhieu :)
Nhưng giỏi vẫn hơn chứ. Vất vả tí, nhưng lo được cho cuộc sống của mình chu đáo hơn.
DeleteGiang cười mỉm chi, nhìn duyên dáng ghê nơi!
ReplyDelete"...Người ơi, gặp gỡ làm chi
Gặp rồi là không muốn đi..." :)
Chúc gia đình nhỏ Giang vui hưởng một kỳ nghỉ hè lý thú, có gì hay hay kể chuyện nghe nha! cào cào, châu chấu, chuồn chuồn,ve sầu hay dế mèn gì cũng được, con nào tẩm bột chiên ăn cũng béo. :P
Một kỳ nghỉ hè mất mật. Tui bận đến mức chả có thời gian ra vườn ngồi chờ bọ sừng. Nhưng tui có tìm được một con bọ ngựa. Hôm nào tui up ảnh cho người xem.
DeleteLại vắng những bài viết của chị 1 tháng dồi.
ReplyDeleteChúc gia đình chị 1 mùa hè vui!
Ảnh chả liên quan đến entry gì cả :p
ReplyDeleteEm chúc femme fatale nghỉ hè vui vẻ :)
Femme fatale của em dạo này đang nhìn như tranh đả kích đây :-(
DeleteChúc nhà chị Cún đi nghỉ hè vui vẻ ạ 😄
ReplyDeleteĐồng ý với Giang, hồi nhỏ bọn mình cũng hay bảo đứa nào giỏi đứa đó làm chết thôi!
ReplyDeleteDo người lớn không nhạy cảm và do vậy không điều tiết được, bạn nhỉ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hồi đó người lớn có quá nhiều thứ để lo. Riêng lo làm sao đủ gạo ăn cả tháng mà không phải độn sắn đã đủ đứt hơi rồi. Lúc đó thì chỉ muốn việc nhà làm xong nhanh nhanh lên, ai biết làm thì làm nhanh đi, chứ còn sức nào mà nghĩ đến những vấn đề trừu tượng kiểu như tâm lý, tình cảm, tổn thương, bình đẳng, vv khác nữa. Tóm lại, mình lớn lên trong giai đoạn như thế thì phải chịu vậy thôi, cũng không trách ai được.
DeleteQuên, chúc Giang nghỉ hè vui vẻ. Trông cho Giang mau về và viết nữa nhé.
ReplyDeleteChuc chi Cun va gia dinh co mot ky nghi he tuyet voi. Anh nay chi that dep nay. Em o day mong ngay chi ve de "nghe" chi ke chuyen tiep. xoxo
ReplyDeleteKhồng, làm sao em quên mặt chị được :)) Em vẫn đọc entries của chị đều đều, chỉ comment ít đi thôi.
ReplyDeleteĐang hoạt động đều đều tự dưng biến mất, là sao là sao?
DeleteTại "nhớn" hơn rồi, không thích bô lô ba la nhiều nữa, thích lắng nghe hơn chị ạ :))
DeleteVới cả cuộc sống của em dạo này cũng gặp nhiều thử thách nên em đang cố gắng tập trung giải quyết cho ổn thoả. Sống ở nước ngoài thật sự rất vất vả chị ạ. Thi thoảng em cũng hay nghĩ đến những gì chị viết, thấy chị là một người giàu nghị lực, lạc quan và luôn biết vượt qua khó khăn trong mọi hoàn cảnh. Những cái chị có được ngày hôm nay cũng là rất xứng đáng thôi.
Ừ, sống ở nước ngoài nhất là nếu phải tự lo tài chính thì vất vả lắm. Chị cũng vất vả nhưng so với em thì sao bằng được. Thôi cố lên. Chỉ cần mình liên tục trau dồi kiến thức chuyên môn và học hỏi các quy tắc xã hội, tốt bụng, trung thực, ngoại ngữ thật tốt để nếu cần thì bật lại (một cách lịch sự), thì nhất định mình sẽ ổn.
Delete:-), tớ có viết y chang ý này thành một đoạn dài trong comment trước, nhưng thấy dài dòng quá nên cắt bớt đi. Đúng rồi, tớ nghĩ khi nói đến một chủ đề nào đó thì thường là nói đến cái chung và đa số, chứ mổ xẻ ra thì ko sao nói cho hết quan điểm được. Bản thân mình ngày xưa đã từng nghèo, từng khổ gần chết, chỉ cần được giúp một chút thôi là đời có lẽ đã bước sang bước ngoặt hoàn toàn khác. Nên mình ủng hộ việc trợ giúp người nghèo, khó khăn thật sự, và ko ủng hộ việc nhắm mắt trợ cấp vô tội vạ vì lý do chính trị và vô tình khuyến khích người nghèo ỷ lại và đồng thời làm chùn bước người giỏi, người có chí làm giàu.
ReplyDeleteMà người đẹp ơi, người có bí quyết gì chăng, trong ảnh người trẻ và xinh hẳn ra, là shao là shao? Hôm nào người thử son cam đất cho tớ ngắm với :-). Nghỉ hè vui nhé. Mà vui gì cho mình, toàn phải hầu chồng con đúng ko.
Bí quyết là chụp trong ánh sáng mờ ảo, nhóe.
DeleteSon cam đất hả,tớ chưa thử bao giờ nhưng nghe chữ "đất" là đã thấy hợp với mình rồi. Cậu thông cảm, da tớ đen nên cái gì cứ dính đến đất đá là hợp tất ;-P
Chi oi neu chi feel comfortable thi cho em biet chi xai phan/ foundation hieu gi duoc ko? Nhin chi dep qua di :) Em di lam ko makeup gi nhung cung muon minh thiet dep luc di party, dam cuoi. Ma tai em ko makeup nen chang co kinh nghiem makeup gi ca. Moi lan di dam cuoi to tret thay ghe luon :(
ReplyDeleteChị không dùng phấn nhưng dùng foundation của Chanel em ạ.
DeleteChi noi that qua dung :) Minh lam tot, ma toan tro thanh "nan nhan" cua chinh cai tot do :(
ReplyDeleteBây giờ thì chị nghĩ rằng mỗi người sinh ra có một tính cách và khả năng khác nhau, do đó sẽ có số phận khác nhau. Nhiều khi số phận bắt ai đó vác nặng hơn người thường, nhưng thành quả họ thu về cũng sẽ phải nhiều hơn người thường chứ không bao giờ là bằng nhau cả.
DeleteCHị Giang viết về nạn nhân của sự xuất sắc của chính họ - hay quá!
ReplyDeleteCái tư duy này đưa vào trong công ty là quá tuyệt vời, vì rất nhiều công ty bị dính vào lỗi này: Làm tốt quá, thì làm nữa đi, và cứ như thế...
Chúc chị và gia đình đi nghỉ vui vẻ nhé
Nếu nhân viên có năng lực nên theo thời gian bị sếp dí cho càng ngày càng nhiều việc, nhưng thêm trách nhiệm thì thêm lương thưởng cất nhắc, thì chị nghĩ vẫn không sao. Tệ nhất là những ông sếp không biết điều tiết phân xử, để người giỏi làm bục mặt, người dốt ngồi chơi, lương hưởng như nhau. Làm sếp kiểu đấy thì mất nhân viên giỏi, hoặc nhân viên giỏi cũng giả vờ không giỏi để đỡ phải làm.
DeleteNgày em đi làm, em nói với sếp việc nhiều quá, sếp toàn bảo tao tin mày nên tao mới toàn giao việc lớn cho mày.. nhưng không hiểu em vác được 7-8 thôi không được 9-10 , tuy sếp tốt nhưng rốt cuộc em vẫn nghỉ việc vì không thể tiếp tục.. Thấy tốt hơn nhiều, đem cái khả năng của mình ra làm riêng, tự mình điều tiết khối lượng công việc.. Còn ở nhà em là con út trong gia đình 6 anh chị em, nhưng vì em làm việc giỏi, thành công, còn độc thân nên các chị bảo phải có trách nhiệm lo cho gia đình, nhiều khi em bị áp lực, sự thành công tất cả đều là cố gắng của em chứ không phải do may mắn mà có nhưng mọi người chỉ nghĩ là do em may mắn hơn .. nên đọc bài này của chị đồng cảm quá..^^thanks chị, em click vào trang rất nhiều lần để xem chị có viết bài mới không mà em không thấy hihi..
Delete@ Le Minh Nga: Chị cũng bị như em một lần, tức là sếp thấy mình làm được thì càng ngày càng thảy lên bàn mình nhiều việc, làm từ sáng tới tối mịt không xong. Thế mà lúc xét lên lương lại còn chèn ép chắc lép bắt nạt mình. Thế là chị bỏ luôn, sếp làm đủ trò nhưng chị dứt khoát không đổi ý. Có không giữ, mất đừng tìm hehe.
DeleteCòn vụ vác nặng, trời sẽ không bắt em vác nặng nếu không cho em sức mạnh để vác được. Khi nào thực sự quá sức thì em sẽ tự khắc biết bỏ bớt xuống. Mọi người giờ không hiểu thì về sau sẽ hiểu, 1 năm không hiểu thì 10 năm sẽ hiểu. Mình chả việc gì phải vội vàng chứng tỏ gì với ai, em ạ.
Dì tôi và mẹ tôi là sinh đôi. Trong khi mẹ tôi biết làm mọi việc thì Dì chả biết làm gì. Hậu quả là mẹ tôi bị bà tôi sai làm tất thảy còn Dì thì không. Kết luận của Dì là nếu có biết làm thì cũng bảo là không biết vì như thế chả ai take risk để sai mình làm gì cả. :)
ReplyDeleteDì của bạn không biết có khéo chân khéo tay không nhưng riêng khả năng lý luận thì có thể đạt tới mức triết gia :-D
DeleteChị Giang cho em xin hướng dẫn cách trang điểm như chị trong hình với ạ hihi. Em không biết cách TD nên giờ đang học ạ. Thích cách TD nhẹ nhàng thôi ạ ^^
ReplyDeleteChị chỉ tô viền mắt đen đậm thôi, còn lại cả kem nền và son chị đều dùng rất ít. Kem nền mỗi lần dùng chỉ lấy một lượng như hạt đỗ xanh thôi.
DeleteBạn ơi, bạn nhìn xuống sắc và già nhanh quá. Mắt bạn bắt đầu sụp. Da khô, sần sùi chứ không mịn màng như xưa. Thời gian quả là nghiệt ngã với nhan sắc phụ nữ. Tiếc thay!
ReplyDeleteGiang đây ư, mắt đã bắt đầu sụp, mũi to và thô ra, trán sần ráp. Đâu rồi hoa hậu của lòng tôi?
ReplyDeleteVậy thì tôi xin từ chức hoa hậu bất đắc dĩ, để bạn đi tìm hoa hậu khác đôn lên :-)
DeleteNghỉ hè về chưa chị ơi.
ReplyDeleteChi Giang oi, em nho chi va nho nhung bai viet cua chi lam! Khi nao chi lai co thoi gian viet day? Chuc chi va gia dinh suc khoe va luon vui ve! Em May.
ReplyDeleteChị nghỉ hè vui nhé! Đợt vừa rồi em bị chặn blogspot. Hnay phải đọc bù đây :)
ReplyDeleteEm ngắm hình này của chị mãi ko chán. Thích kiểu trang điểm nhẹ này quá, đúng kiểu subtle elegance. Chị chia sẻ cách make-up đi :)
ReplyDeleteSáp kẻ mắt chị dùng Urban Decay, dùng cọ vẽ theo dáng mắt thôi. Còn kem nền cho da thì dùng của Chanel, dòng Vitalumière, shade Naturel. Môi thì dùng màu son thật nhạt. Em cứ dùng ít mỹ phẩm thôi, vừa đỡ tốn tiền mỹ phẩm vừa trông tự nhiên.
DeleteỦa nàng không định quay lại sao nàng ơi :S
ReplyDeleteChị chưa về rồi. Nhớ ghê
ReplyDelete@ Mọi người: Đây, mình trở lại rồi đây. Cám ơn mọi người đã comment. Đợi mình mấy hôm mình thu xếp mọi việc rồi sẽ lại viết blog phục vụ các bạn :-)
ReplyDeleteVâng, nhớ quá rồi đấy ạ ^^
DeleteĐộng đất ở Amatrice thảm khốc quá, xin chia buồn cùng quê chồng cậu :-(
ReplyDeleteCám ơn cậu. Cứ vài năm lại bị một lần, chả có cách nào tránh được.
DeleteTự dưng hôm nọ tớ nhớ mình có nói về việc nước Ý được thiên nhiên ưu đãi như thế nào vì những làng mạc đẹp như tranh vẽ, thì hôm nay suy ngẫm lại thấy quả đúng trên đời không có thành công nào mà không có cái giá của nó ... Mấy ngày nay chắc nhà cậu lại bận rộn gây quỹ giúp đỡ nạn nhân động đất phải không?
Delete