Lo lắng của mình thành hiện thực sau 3
tháng. Giữa tháng 8, bên bán thông báo họ đang có người trả giá cao hơn rất
nhiều và muốn hủy cam kết, trả lại đặt cọc cho mình, nếu không thì mình phải
trả thêm họ 100,000 euro nữa.
Mình mất ăn mất ngủ từ đấy. Bao nhiêu kế
hoạch dự định đã đặt vào đấy, bỏ cả con ở nhà cho người làm để đi thì chứng tỏ
việc đó phải quan trọng lắm. Sau này còn phát hiện ra người làm bị dở người,
may con mình không sao. Thế mà bây giờ có nguy cơ đổ bể. Biết bao giờ mới có cơ
hội đi lần nữa để tìm được cái nhà ưng ý???
Thế là phải nghiến răng đồng ý. Giận lắm, 100,000
euro chứ có phải đùa đâu, làm được bao nhiêu việc với chừng đó tiền. Nhưng thế
vẫn chưa đủ, bọn kia lại ra điều kiện phải hoàn tất thủ tục mua bán và trả tiền
lập tức, với lý do là người mới hứa trả cao hơn và trả tất luôn bằng tiền mặt,
nhưng vì có cam kết với mình nên nó mới ưu tiên mình trước. Tử tế với nhau gớm.
Thế là đi kiện.
Mình nói thật, các bạn nếu tránh được kiện
tụng thì nên tránh. Thứ nhất, nó tốn kém cực kỳ. Thứ hai, nó hại não cực kỳ.
Thứ ba, tốn kém và hại não mà chắc gì đã thắng. Thứ tư, dẫu có thắng cũng đợi
mốc mép, cũng hại não luôn. Trong trường hợp của mình, sự hại não còn tăng gấp
mấy lần vì mình phải làm việc với luật sư bằng tiếng Ý và vì ông chồng không
nhờ vả được bất cứ chuyện gì. Hành động thì lờ đờ, lý luận thì cù nhầy, đầu óc
thì tản mạn. Dễ dàng ngon ăn thì thấy đời tươi lắm, luôn dạy khôn người khác là
phải biết vui sống, biết cám ơn đời, cứ làm như bản thân nghị lực lắm. Nhưng
động đến khó với khổ, cần kiên nhẫn, sắc sảo, cứng rắn một cái là ca cẩm, đòi
bỏ cuộc và phá đám. Mà toàn phá đám bằng những lời lẽ dọa dẫm trẻ trâu hăng
tiết vịt chỉ tổ làm mất thời gian của người khác đang cần phải tập trung để
giải quyết vấn đề một mình.
Lại trở lại chuyện cái thư, thư mình thảo
xong, tính toán từng nước đi rất cẩn thận với luật sư, chỉ cho nó thời hạn 4
ngày để trả lời, cơ hội hòa giải cuối cùng trước khi mình bảo luật sư chính
thức nộp đơn lên tòa án. Gửi cho chồng để chồng chỉ việc forward cho nó. Gửi
mấy tiếng sau không yên tâm phải nhắn tin hỏi anh đã forward chưa đấy. Nhắn
xong mấy phút thì thấy chồng mới gửi, việc quan trọng thế mà ông quên từ sáng
tới giờ. Mở email ra đọc lại, không tin nổi mắt mình khi thấy ông chồng quý hóa
đã thêm vào email một dòng đại loại là gia hạn cho nó thêm một tháng nữa, tức
là mình phải lùi vụ kiện của mình lại một tháng, tức là nếu nó muốn bán tháo
cái nhà đi thì nó thừa thời gian làm việc đó mà mình chỉ có đứng trơ mắt ếch ra
nhìn. Đi đón con ở trường, mình tức đến mức con hỏi cái gì đó mấy lần mà tai ù
không nghe được, phải bảo “tí nữa về nhà con nói lại với mẹ nhé, giờ mẹ nghe
không rõ”.
Nhớ hồi mua căn hộ
ở Rome, nó bảo không bán dưới 1tr2 thì ông trả nó 1tr280, thế là 80,000 euro đi
tong; chủ thầu xây dựng xin thêm tối đa là 2 tuần thì ông cho nó luôn một tháng
cho nó khỏi lèo nhèo, thế là cả nhà phải sống vất vưởng thêm một tháng nữa
trong căn hộ thuê không đồ đạc, không lò sưởi, không quần áo ấm, mùa đông thì
đến sớm. Đến lúc chịu hết nổi đành chuyển đại vào căn hộ vẫn đang làm dở, bụi
bặm, tanh bành, kìm búa cưa đinh ốc, con chui rúc lết quết trong đám bụi, cứ gò
lưng dọn hôm trước hôm sau thợ lại đến lại tanh bành tất cả ra. Đúng là ác
mộng.
Để cho tự làm thì làm như thế, mà mình dành
lấy làm thì ông còn tự ái bảo em cứ thích chỉ huy.
May mà chỉ có việc lớn mới phải thế này,
còn việc nho nhỏ thì kệ ông, hỏng cũng không sao. Chứ việc nào cũng phải như
này chắc mình chết sớm.
P.S đã bực sẵn
chuyện ông sáng tạo vớ vẩn trong cái email phải forward, lại nhớ thêm ra chuyện
có lần lâu lâu ông bảo mình đi siêu thị nhớ mua thật nhiều sữa tươi để ông
dưỡng ghế da trong mấy con xe cưng, vì dưỡng bằng sữa tươi nó mới mềm mượt, chứ
dưỡng bằng kem dưỡng da như ông đang làm thì không ăn thua, thế là mình nổi
điên lên, quát cho một trận ông cắp cái Ipad lỉnh mất.
chỉ đọc thôi mà em dã muốn lôi ông ra vặt chụi râu tóc, công nhựn là bái phục chị
ReplyDeleteVặt trụi râu tóc là còn nhẹ. Còn phải cho hai bạt tai nảy lửa trước khi cắm đuôi đuổi vào rừng thì mới xứng đáng với công trạng của ông :-)))
DeleteThương chị quá, lão nhà em thế này thì e cũng tức chết đi đc, mang tiếng thích chỉ huy cũng đc, chứ việc quan trọng thế này ko tin mấy ông đầu óc trên trời đc
ReplyDeleteNếu mà tự chị làm được là chị đi làm luôn cho rồi. Nhưng nhiều việc phải do ông ý đích thân làm, ví dụ vay ngân hàng, chứ mình thì không đứng tên vay được. Vì thế nên mình sốt ruột thì cứ giục, ông ý đủng đỉnh viện lý do bận nọ bận kia để không làm thì cũng đành chịu.
DeleteUi, kho than cau!
ReplyDeleteCau luc nao cung bi dinh vao toan nhung viec lien quan den " Cung no boc" voi nha cua nhi?
Cong nhan buc boi that!
Thoi, co gang len va het suc binh tinh " khac phuc hau qua" do Duc ong chong gay ra
To Q
Ừ, tớ toàn có nô bộc tồi và cứ đụng đến bất động sản là mất tiền. Thôi cứ an ủi là đã may những cái khác rồi, may nốt mấy cái này nữa thì lại thành may quá, cũng ko tốt :-))
Deletehuhu ba Lê quả thực làm hỏng hết công sức của chị
ReplyDeletee cũng có những cay đắng với các vụ kiện tụng rồi, thật rất mệt nhọc :(
mong mọi chuyện của chị sẽ tốt đẹp hơn
Không gì mệt mỏi bằng kiện tụng em ạ. Không biết ở nhà ra sao chứ ở bên này luật sư nó đi một bước là mình phải trả tiền nó một bước. Như ở Mỹ nhiều trường hợp phải thắng kiện mới chia chác với luật sư, ở bên Ý thì tiền cho luật sư phải trả luôn, thắng hay thua là việc của mình.
DeleteVN thì khổ sở với toà án chị ạ
Deleteluật là thế, mà quyền hiểu thế nào, xử thế nào là tùy thẩm phán :(
vụ của e 6 nam rồi chưa sao cả :(
Đúng rồi đấy em ạ. Luật là một chuyện, cách diễn giải luật thế nào lại là chuyện khác, mà quyết định thế nào lại tùy thẩm phán. Nhiều khi thẩm phán họ cũng không buồn xem đơn của mình kỹ đâu. Quan trọng nhất là phải kiếm luật sư thật giỏi và viết đơn kiện trình bày thật ngắn gọn sắc sảo, chứ không ngay cả khi mình đúng cũng chưa chắc đã làm gì bên kia được đâu
DeleteKhổ ghê, chúc chị với luật sư thắng vụ này, kể ra cái nhà bán nó cù nhầy chị ạ chứ cũng không phải tại ngài, ai bán nhà chẳng phải chấp nhận chờ mấy tháng cho người ta làm thủ tục vay mượn, đồng ý bán rồi còn dẫn người khác đến xem làm gì, chưa kể từ tháng 5 đến giờ xu hướng giá nhà tại 1 số nước châu âu có vẻ tăng, không biết ở Ý có thế không.
ReplyDeleteĐành rằng mình và nó ký cam kết và bọn kia sai rõ ràng vì phá cam kết. Nhưng nếu việc đó là rất quan trọng với mình thì mình phải nhanh chân lên làm cho xong, chứ cứ đủng đỉnh tin vào cam kết, rồi rủi nó không giữ lời thì mình chết. Trong trường hợp này đúng là nó không giữ lời và mình bị rơi vào thế bị động.
DeleteGiá nhà ở Ý nhiều nơi cũng tăng đấy em ạ, nhưng nhiều nơi lại giảm một cách thảm hại
Kể ra ngài nhà chị đúng là thật thà tin người làm ngoại giao thật, em để ý từ đầu năm đến giờ giá nhà 1 số nơi tăng đã đành, mà lãi ngân hàng cũng có xu hướng tăng, tất nhiên không đáng kể, 0.x%/năm thôi nhưng cũng là tăng, trong tình hình đấy vay chậm ngày nào lãi tăng ngày đấy mà ngài đủng đỉnh thì ta hay có câu là "người không biết buôn bán", thôi thiệt cái này an ủi sẽ được cái khác ạ.
DeleteMà khi nào vụ này hòm hòm chị chia sẻ kinh nghiệm kiện với ạ, chứ nó bảo nó trả cọc rồi nộp phạt thì mình còn biết kiện gì nữa ạ? Vừa rồi em có đứa bạn cũng mua nhà, vay tiền ngân hàng thông qua dịch vụ tư vấn tài chính để tìm ngân hàng rẻ nhất, ok hết rồi thì tự nhiên ngân hàng kia kêu nghi ngờ đóng tài khoản không lý do không cho vay nữa, hỏi tại sao không nói thế là ngậm ngùi đi vay chỗ khác mà ngân hàng sau còn to hơn ngân hàng trước, cũng tức lắm vì mất công lại sợ ảnh hưởng credit ratings nhưng cũng đành chịu chẳng biết kiện ai hay hỏi ai.
Nó và mình có hợp đồng mua bán, giờ nó muốn phá hợp đồng với chứng cứ rõ ràng. Mình có thể kiện nó performance, tức là kiện để nhờ tòa án buộc nó phải thực hiện hợp đồng.
DeleteVay tiền ngân hàng rất nhiều rủi ro, nhất là khi bạn em làm kinh doanh. Ngài nhà chị làm nhà nước nên ít rủi ro hơn. Kiểm tra trước trên mạng thì thấy mình thừa tiêu chuẩn vay tiền, nhưng vào thực tế nếu tự nhiên họ từ chối không lý do thì cũng đành chịu.
Đọc mà thấy thương chị quá!!
ReplyDeleteừ, chị có nhiều cái khổ mà chỉ ai ở vào hoàn cảnh tương tự mới thấm thía
DeleteỦa chị ơi, em không hiểu lắm. Vì mình đã làm cam kết sẽ thực hiện việc mua bán nhà trong vòng 6 tháng, thì nếu hết 6 tháng rồi mình chưa rục rịch mới bị nó chơi chiêu nâng giá, chứ đằng này đã đặt cọc rồi và mới qua có 3 tháng thôi thì sao bên kia làm thế được chị? Không bị vi phạm hợp đồng à?
ReplyDeleteChị mềm mỏng gentle quá ạ, gặp em thì em làm um lên rồi tới đâu thì tới :(
Nó không chơi chiêu nâng giá em ạ. Nó có người khác trả giá cao hơn rất nhiều nên nó muốn rút ra khỏi hợp đồng với mình để bán cái nhà cho người kia. Nó biết là nó vi phạm và nó sẵn sàng đền mình tiền. Nhưng mình thì muốn mua cái nhà đó chứ không cần tiền của nó.
DeleteChị vào loại cứng rắn, nhất là khi thương thảo, chứ ông chồng chị thì mới gọi là mềm mỏng gentle. Nhiều khi ông ấy mềm mỏng gentle quá mình chỉ muốn xúi chồng mình đi đánh nhau
em đọc xong em còn lên tăng xông tức xịt khói giúp chị nữa là chị. vô cùng thông cảm với những đức tính "quý báu" ko đúng chỗ của bác trai hic hic
ReplyDeleteNgài nhà chị toàn đức tính quý báu không đúng chỗ. Được một vài trường hợp đúng chỗ thì có lợi cho nhân loại chứ lại chẳng có lợi lộc gì cho vợ :-)))))
DeleteChồng bác đúng là một Pisces điển hình đấy, sweet, gentle but super dreamy. Thế nào mà trời se duyên lấy được vợ lại đảm quá :D
ReplyDeleteDính đến kiện tụng là mệt mỏi rồi, chia sẻ với bác. Như ở Đức, bộ máy hành pháp rất quy củ chính xác nên thủ tục giấy tờ dính đến toà án dù rất hầm bà lằng (người Đức vốn rất duy lý và thích quản lý công việc thông qua văn bản giấy tờ) song việc giải quyết lại khá nhanh gọn, minh bạch, công tâm. Chứ với tính cách của người Ý chắc chắn dính đến toà án sẽ phải cân não không ít.
Có khi ông thấy mình đúng là một nửa, à quên 3/4, ông ấy thiếu nên ông ấy quyết lấy mình cho bằng được cũng nên. Vì hồi đấy chị dứt khoát không chịu lấy ông ấy.
DeleteChị mà dính vào vụ kiện này thì không thể ngã ngũ trước 5 năm, thậm chí 10 năm em ạ
Chồng chị thuộc dạng "tốt bụng quá" chị nhỉ?
ReplyDeleteCảm giác đọc xong email, chắc muốn lên tăng xông ha chị.
Thì chị đã bảo chị tức đến mức đọc email từ nhà, đến trường đón con về là hơn 15 phút sau mà tai vẫn ù không thể nghe được con nói gì, mà lại
Delete:):)
ReplyDeleteGiời ơi 100kE, em vốn tên Trùm thị Sò đọc tới đấy thì lùng bùng đầu óc, giờ thì speechless luôn chị ạ!
ReplyDeleteTổng cộng thiệt hại nó gây cho mình thì hơn 100k nhiều em ạ. Từng đấy tiền con mình học lên đến tận đại học được. Thôi chả muốn nghĩ đến nữa
Deleteẹc, 100.000 euro. nhưng là do bên kia dở quẻ, trong vòng 6 tháng, mà 3 tháng họ nuốt lời. thật ra ko fải lỗi của chồng chị. thật ra em tưởng có agent lo hết deal với ngân hàng từ lúc thỏa thuận, mình chỉ việc ký giấy tờ thôi chứ.
ReplyDeleteAgent nó chỉ lo việc trung gian giữa người mua và người bán, đến lúc ký được thỏa thuận giữa hai bên là nó xong nghĩa vụ và mình phải trả nó tiền phí môi giới. Ngay cả khi trong trường hợp của chị, được 3 tháng người bán trở mặt, không bán cho mình nữa, thì mình cũng không lấy lại được tiền phí đã trả.
DeleteCòn việc liên hệ với ngân hàng xin vay tiền là việc của mình. Vấn đề không phải là quy cho lỗi của ai. Vấn đề là việc của mình, việc quan trọng với mình, giá lại hời, thì mình phải nhanh chân lên, nhất là khi mình thừa sức hoàn tất mọi thứ trong vòng 45 ngày. Làm được cái gì thì làm, nhanh hết mức có thể, chứ không thể đủng đỉnh đánh cược việc quan trọng của mình vào sự trung tín của người khác.
tại vc em cũng có mua 1 căn condo ở sing. thấy mọi việc đơn giản lắm. tất cả em đều thông qua agent. vc em cũng đâu có ra ngân hàng ngày nào đâu. agentblàm giấy tờ, yêu cầu giâý gì thì em đưa giấy đó. nhanh, gọn, lẹ. 30 ngày là xong hết, em chuyen vao. ở Ý thấy rắc rối: gì mà làm thủ tục 6tháng; chị còn fải deal với ngân hàng....
DeleteThế chắc em làm qua môi giới tài chính, chứ bọn chị chỉ làm qua môi giới nhà đất. Vấn đề phức tạp lắm em ạ. Vì người bán thì ở Mỹ, bất động sản thì ở Ý, người mua thì ở Dubai, bất động sản ở miền Nam Ý, ngân hàng mình định vay tiền thì lại ở miền Trung Ý, luật sư mình thì ở miền Bắc Ý. Nói chung là loạn xà ngầu hết cả lên.
DeleteChán chị ha. Lão nào cưới vợ xong cũng cái kiểu đó. Có điều chị quạu thì ông ko có quạu lại và lơ vợ. Lão nhà em bị em quạu là cúp phone ko thèm gọi lại vợ tiếng
ReplyDeleteÔng sai lè lè ra rồi làm sao dám quạu lại chị được. Nhất là mọi sự diễn ra đúng như chị đã cảnh báo mà ông không chịu nghe, còn bảo chị cứ bình tĩnh, relax, người đâu mà hay lo lắng.
DeleteChị chưa làm um lên là ông còn may chán.
Dung la khi yeu duong he.n ho thi cai gi cung lang man dep de tuyet voi, lay nhau xong nhieu chuyen buc boi khong chiu duoc. Ma bac trai co vo kheo thu xep nhu the nen cang ngay cang lo* dda~ng cha`y bu*`a :(
ReplyDeleteNeu da thich cai nha, di lai kho khan, ma dang nao cung phai tra tien, thi lo be'ng no ngay tu dau cho duoc viec , da^y du*a mai chi ruoc lo lang vao nguoi that.
Chả cứ phải lấy chồng đâu cậu ạ, chỉ cần sống chung với một người (thậm chí là sống cùng bạn gái chia đôi tiền nhà) là nhiều chuyện bực mình rồi. Nhất là mình lại thuộc thể loại hay lo lắng, có việc là xắn tay áo làm luôn cho xong, xong việc rồi ngồi chơi cũng chưa muộn. Còn người kia lại thuộc diện trưa không vội, tối không cần, đủng đỉnh đến tận phút cuối mới cuống đít lên, và bao giờ cũng phải nhờ người khác giúp đỡ mới kịp. Nhiều khi lúc mình lật đật chạy qua chạy lại làm việc của mình thì ông ngồi mê mải xem ô tô trên mạng. Mình làm xong việc của mình vừa đặt đít xuống ngồi thở thì lúc đấy ông mới xô ghế đứng dậy cuống quýt “ôi em ơi em giúp anh đi, anh muộn mất rồi, quần anh đâu áo anh đâu ví anh đâu chìa khóa xe anh đâu chìa khóa văn phòng anh đâu em có thấy quyển sổ công tác của anh ở đâu không vv và vv”. Không giúp ông thì ông bảo vợ không tử tế, mà giúp ông thì cả ngày mình cứ như con lật đật, đã gầy càng gầy, còn ông thì cứ đủng đỉnh nhàn nhã, đã béo càng béo.
DeleteXong ông ko cám ơn mình thì thôi ông lại dạy đời “em cứ bình tĩnh, relax, enjoy life”. Nghe có lộn ruột không?
comment này với comment trên của cậu ("Vấn đề không phải là quy cho lỗi của ai. Vấn đề là việc của mình, việc quan trọng với mình, giá lại hời, thì mình phải nhanh chân lên, nhất là khi mình thừa sức hoàn tất mọi thứ trong vòng 45 ngày. Làm được cái gì thì làm, nhanh hết mức có thể, chứ không thể đủng đỉnh đánh cược việc quan trọng của mình vào sự trung tín của người khác.") hoàn toàn đúng với phương châm sống của tớ. chả phải "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn" nhưng yếu tố thời cơ và thời gian rất quan trọng, phải đón đầu trước. Nhiều khi cũng chả cần lý lẽ ai đúng ai sai khi chuyện đã rồi, cả third party cũng không thể bằng mình nếu mình nỗ lực. Cũng giống như lái xe hơi, lúc nào cũng phải lanh tay lẹ mắt, cứ kè kè giở luật lệ sách vở ai đúng ai sai ra nói thì có khi 2 xe đã húc nhau ;)
DeleteViec lo*'n nhu mua nha ma ong khong lo, cu loay hoay mua sua tuoi duong da cho may con xe cu*ng...Grrrrrr.Dung la Bu.t ten toa cung phai nhay xuong.
ReplyDeleteKhông, chuyện mua sữa dưỡng xe xảy ra lâu rồi, hình như từ hồi còn ở Rome. Không hiểu ông học lỏm được từ thằng nào trên mạng, ông lý luận là sữa dưỡng da người đẹp thì chắc chắn là dưỡng da trâu da bò cũng đẹp.
DeleteHaha, tớ biết là hồi ở Rome mà. Ý tớ là bác giai hay để ý ghi nhớ tẩn mẩn tới mấy chuyện lăn tăn vui chơi vớ vẩn (vợ quên còn nhắc), còn chuyện nghiêm túc đại sự thì cứ mơ màng lãng quên ;)
DeleteNghe kể thôi mà em đã nóng ruột cho chị, huống chi là chị ở trong hoàn cảnh đó. Chắc chẳng khác gì ngồi trên đống lửa.
ReplyDeleteChị mất ngủ luôn từ gần 2 tháng nay chứ em tưởng.
Deletehaizz không hiểu là em thì em sống với ông được mấy ngày. em đã thiếu thực tế rồi nhưng gặp những người như ông thì chắc em tăng xông mà chết mất :(. nói như các cụ thì đúng là "nợ đồng lần"!
ReplyDeleteEm nói đúng đấy. Ông thì cũng là người tốt thôi, nhưng ông mà lấy vợ là người khác, thì không hiểu họ sẽ chịu đựng ông được mấy ngày.
DeleteLam nguoi che bac giai qua, em nhay vao benh mot cau. Noi rieng thi vu nay bac giai co loi. Nhung noi chung thi mot ong chong nhu bac giai la cung duoc A roi. Cong danh, su nghiep, tien bac, tinh cam, moi thu danh cho vo con deu tot. Con may bac A+, hoac la khong ton tai, hoac la vi dai qua nen da som yen nghi roi :D Moi nguoi vi tinh cam ca nhan voi bac gai ma cu xum vao noi bac giai, ai khong biet, nhin qua mieu ta lai tuong mot ong nuong ngo chay quan that. Ong na`y nuong ngo^ xe'm quan, nhung ma ngo^ nuong qua ngon, con quan moi chi xe'm, chu*a chay, mac tam van con tot.
ReplyDeleteÔng này nhìn chung thì cũng được, nhưng phải cái tội cả tin và nước đến chân mới nhảy, nên nhiều vụ chính ra là phải nhẹ nhàng tuần tự thì với ông lại thành quắn đít lên, stress nặng và nhiều khi là hỏng ăn.
DeleteVới cái tính này ông làm nhà nước thì được, chứ ông làm kinh doanh thì chỉ vài tháng là cả nhà bị gậy ra đường hết.
Thế bác chịu lép vế á? Bác kém thế:)) kakaka...j/k.
ReplyDeleteEm hỏi bác này, thế bộ người ý làm ăn cứ ẩm ẩm ẩm ương ương vậy hả bác? Mà tại sao bác làm việc không qua luật sư mà tự đứng lên làm á? Bên em dù có bán hay mua thì cả 2 bên đều qua luật sư hết bởi vì khi nhận cọc, chứng giấy tờ đều qua luật sư hết chứ 2 bên bán và mua không liên lạc trực tiếp với nhau. Một khi bên mua đặt cọc và bên bán đặt cọc thì coi như luật sư 2 bên đã ký - mà đã ký thì hợp đồng đã có hiệu lực, vậy thì nâng giá cái gì và nâng như thế nào đều là sai cả. Tất nhiên theo những gì em đọc ở đây thì chỉ là 1 phần, 1 là bác nói không hết, hai là cách làm khác nhau quá. Dù có thế nào mua hay bán, cho thuê hay thuê những việc lớn hơn mớ rau đều có luật sư đó để bảo vệ quyền lợi của cả 2 bên. Thế đến nay tình hình đã ra sao hả bác?
Lúc nào làm hợp đồng mua bán chuyển giao chính thức thì cả hai bên sẽ làm trước công chứng viên, bên nào không có mặt thì ủy quyền cho luật sư của mình. Đằng này bên bán và bên mua mới chỉ ký thỏa thuận ban đầu (offer) và đặt cọc nên chưa cần công chứng viên. Bác có mặt nên ký trực tiếp, bên bán ở Mỹ không có mặt thì ủy quyền cho luật sư của họ. Hợp đồng có hiệu lực, ràng buộc cả hai bên, và bên bán biết rất rõ điều đó.
DeleteVấn đề không phải là tranh cãi xem ai đúng ai sai, vì nó biết nó sai rõ ràng rồi nhưng vẫn cố tình làm thế. Mình thì biết mình đúng nhưng vì mục đích của mình là mua cái nhà đó thật nhanh, không muốn lằng nhằng rắc rối, nên mới chấp nhận mất thêm tiền. Chứ giờ lôi nhau đi kiện thì 5 năm, thậm chí 10 năm nữa mới ngã ngũ, mình cũng chết. Thế nên tránh được kiện tụng thì phải tránh. Tại mình không nhanh chân lên nên giờ phải chấp nhận thôi. Các cụ hay nói trâu chậm thì uống nước đục là như thế.
Nhưng giờ vấn đề là ngay cả khi mình đã chấp nhận trả thêm tiền nó vẫn ra yêu sách thêm. Thế mới mệt. Thế là đành đi kiện.
Giang ơi, thế bây giờ kiện thì cũng mất 5, 10 năm, cũng chả lấy được nhà (hoặc 5, 10 năm nữa thì mình cũng chả cần căn nhà ấy nữa), lại mất tiền và mệt đầu trong suốt khoảng thời gian ấy nữa... hay sao? Lúc mình ký hợp đồng thì điều kiện là bên vi phạm chỉ cần trả hoặc mất tiền cọc thôi, hay phải trả khoản penalty nữa?
DeleteLúc mình ký hợp đồng ban đầu với nó thì chỉ có điều khoản bên bán sẽ bán và bên mua sẽ mua cái nhà này với giá chừng này, đặt cọc chừng này và thời điểm này sẽ hoàn tất việc mua bán, chứ không đả động gì đến việc phá hợp đồng. Khi phá hợp đồng giữa chừng thế này, thông lệ là nếu là do bên bán phá thì bên bán sẽ phải trả lại gấp đôi tiền cọc, nếu là do bên mua phá thì bên mua sẽ bị mất tiền cọc. Nhưng đấy là khi hai bên đồng ý giải quyết sự việc theo hướng như vậy. Còn trong trường hợp của tớ, tớ không đồng ý phương án bồi thường vì tớ muốn mua cái nhà đấy. Thế nên tớ mới kiện nó performance, tức là kiện để tòa án buộc nó phải thực hiện hợp đồng đã ký, tức là bán cái nhà cho tớ.
DeleteNếu giờ vụ kiện chính thức có hiệu lực, thì trong suốt thời gian chờ tòa giải quyết, nó cũng không được bán cái nhà đó cho ai. Chưa kể đến lúc tòa ra phán quyết, nếu tòa xử theo đúng như mong đợi của tớ (khả năng lớn), thì nó sẽ phải bán cái nhà đó cho tớ theo đúng giá thỏa thuận ban đầu và phải hoàn lại cho tớ mọi phí tổn về luật sư, tòa án mà vì lỗi của nó tớ đã phải trả. Vì thế, chỉ cần nó biết nó bị kiện thôi là khả năng lớn nó sẽ phải tự tìm đến mình xin bán cái nhà cho mình để mình rút đơn kiện. Thế nên tớ hy vọng sẽ không phải đợi quá lâu. Là mình tính toán thế thôi chứ thực tế còn thêm những rủi ro nào thì phải đến đâu mới biết đến đó được.
À! Vậy hy vọng mọi việc suôn sẻ nhá!
DeleteÔi, đọc bài này của bác mà em cũng sốt ruột thay. Em rất đồng cảm với chị luôn í! Đức ông chồng nhà em cũng vây, dặn làm cái gì thì y như rằng tối thiểu phải nhắc thêm 3 lần nữa mới hành động. Nhiều lúc ức quá đành phải làm, kết quả tốt thông báo với chồng thì ông í chỉ đơn giản chốt một câu :" Số em may mắn thật!"
ReplyDelete