Tôi nhớ hồi sinh
viên năm mấy, đi học bằng chiếc mini tàu cọc cạch nay hỏng chỗ này mai hỏng chỗ
khác. Bố bạn tôi chắc thương con bé nhà nghèo nhưng chăm chỉ ngoan ngoãn, một
hôm dẫn tôi ra cái chợ gì ở gần Văn Miếu, giới thiệu với một ông sửa xe đạp quen
tên Sơn. Bố bạn tôi bảo “nó sinh viên nghèo, ông sửa cẩn thận đừng lấy đắt của
nó”.
Có lời dặn dò của
bố bạn tôi, ông Sơn loay hoay với cái xe cà tàng cả mấy tiếng mà chỉ lấy tiền
gọi là. Mini tàu của tôi từ cửa hàng ông Sơn ra chạy êm hẳn. Từ đó tôi tín
nhiệm ông Sơn, cứ thỉnh thoảng lại mang xe ra cho ông sửa.
Một hôm, tui quyết
định dành tiền dạy thêm tân trang lại toàn bộ cái xe cà tàng. Tui ngồi bó gối
cả buổi chiều ngắm ông Sơn. Ông Sơn cân vành, thay bi, thay líp, tra dầu mỡ,
sửa xích, chỉnh phanh. Xe đạp của tui sau khi được tân trang chạy cứ gọi là,
vừa êm vừa nhẹ, không kém mini Nhật. Đời tui chưa đi cái xe nào nhẹ như vại. Tui
vui lắm.
Thế mà chỉ sáng hôm
sau, ngủ dậy, mở cửa, xe đạp dựng ngoài sân đã bị mất trộm. Là một trong những
lần rất hiếm hoi trong đời con người lạc quan là tôi muốn chối bỏ thực tế, quay
lại giường ngủ tiếp, để lúc thức dậy thấy cái sân trống hoác đó chỉ là một cơn
ác mộng đã qua.
Nhưng đó rất tiếc
lại không phải là ác mộng. Từ đó, tôi bắt đầu cuốc bộ đến trường. Buổi sáng
không sao, buổi trưa về hơi nắng nhưng cũng không sao. Nhà tôi ở Láng Hạ, đi bộ
ra trường Ngoại Thương cũng gần. Trên đường còn đi qua một khu nhà giàu, toàn
3, 4 tầng, tầng trệt là cửa sắt xếp lúc nào cũng đóng im ỉm, nghển cổ nhìn cũng
thích. Còn có cả một ngôi nhà có cây hoàng lan và một nhà khác có cây ngọc lan,
vào mùa trổ hoa rất thơm, tha hồ ngước lên mà mơ mộng.
Bạn hay bảo tôi
“sao mà ấy sướng thế, sao lúc nào ấy cũng vui vẻ”. Bạn đi một chiếc xe máy cáu
cạnh đắt tiền chạy êm ru, tôi cuốc bộ. Bạn ngủ trong một cái phòng lúc đó với
tôi như phòng của công chúa. Tôi ngủ chen chúc cùng mẹ và em trong một cái nhà
10m2 mưa và nắng đều hắt vào tới quá nửa. Bạn ăn toàn món ngon, 6, 7 món một
bữa. Tôi với 7000đ (và sau tăng lên 8000đ) đi chợ hàng ngày mẹ đưa, tần ngần
cầm cái rổ đứng mãi ngoài chợ vì chẳng biết mua gì cho cả nhà gồm 2 thằng em
đang tuổi ăn tuổi lớn. Tôi cho chúng nó ăn trường kỳ đậu rán và củ cải xào. Hôm
nào đổi món thì được hai lạng thịt riềm thăn ăn cả ngày, nhưng nếu mua thịt rồi
thì chỉ còn đủ tiền mua rau muống. Tôi nói thật tôi cũng không thấy tôi khổ. Nhưng
bạn như thế mà bảo tôi sướng thì có cái gì cứ sai sai ở đây.
Tôi cũng biết một
người từng luôn ghen tỵ bảo tôi may mắn còn họ thì không. Tôi cũng nghĩ mình
may mắn. Nhưng họ cả ngày lên mạng chát chít, mua bán quần áo giày túi và chơi games, để nhà
cửa bừa bộn, mùi đồ ăn nồng nặc, giường chiếu cháo lòng và lộn đô lộn đáo, mà
lại đổ những thứ tôi có được là do tôi may mắn thì hình như cũng có cái gì sai
sai ở đây.
PS: chị đẹp và trẻ
so với tuổi, đã ly dị chồng. Lúc nào nói chuyện chị cũng tự hào bảo có nhiều
anh theo chị. Chụp ảnh, chị chỉ giữ lại những cái chị đẹp nhất hội. Chị ngoài
40, uống rượu dô dô cụng ly chan chát cùng cánh đàn ông, miệng hay đùa và mắt
hay liếc. Không ít bà vợ lộn ruột. Tôi biết tính chị vui vui thế, và thích thể
hiện tí quyền lực với đàn ông thế, chứ thực ra không phải người kém đứng đắn
hay định tranh cướp gì của ai. Có lần, chị đứng nhìn mấy cô gái trẻ rất chăm
chú, thấy tôi đến gần, chị bảo “nghe nói chúng nó đẹp lắm mà nhìn một hồi thấy
chả có gì đặc biệt. Không son phấn thì chả đẹp bằng mình”. Tôi bảo “Đẹp hay
không thì liên quan gì đến bà, bà hơn 40 tính cạnh tranh với gái 20 hay sao?”.
Nghe câu nói nửa đùa nửa thật của tôi, chị cười hì hì. Tôi quý chị nhưng chả đủ
thân thiết để nói ra cái sự thật mất lòng rằng với hình thức như chị, tu thân,
đi đúng đường, làm gì chả kiếm được thằng tử tế, làm gì phải đánh đu hết thằng
này đến thằng khác trong các quán bar nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, hoặc tự rẻ
rúng mình hưởng ứng các trò đùa nhiều khi khả ố bậy bạ của cánh đàn ông, chỉ
với mục đích chọc tức những bà vợ đã già xấu lại còn hay ghen bóng gió, và ve
vuốt niềm kiêu hãnh rằng mình độc thân xinh đẹp vẫn còn được đàn ông theo đuổi.
Tán tỉnh theo đuổi vớ vẩn là một chuyện, nghiêm túc lại là chuyện khác. Mấy năm
rồi chị có kiếm được ai nghiêm túc đâu.
Người chị chê xấu,
người chị chê nghèo, người chị chê hâm, người chị chê ky, người chị chê béo,
người chị chê già. Khốn nỗi, những thằng có những thứ chị muốn, hình như nó lại
chê chị. Thế nên chị bảo nhiều thằng theo lắm, mà mãi chả đậu thằng nào. Thỉnh
thoảng lại bất giác thở dài, nói vài lời cay đắng.
À, chị cũng hay bảo
tôi may mắn.
Tôi thì nghĩ ở đời,
trừ những tai ương khủng khiếp bất khả kháng, ngoài ra “may mắn” và “bất hạnh”
là những khái niệm tương đối và xảy ra với tất cả mọi người. Người không có tư
chất, cơ hội may mắn đến thì cũng để tuột mất. Người giỏi giang biến tất cả mọi thứ xung quanh mình
thành cơ hội. Người mạnh mẽ, bất hạnh giáng xuống họ loạng choạng rồi lại đứng
dậy ngay. Người nhu nhược, bất hạnh giáng xuống là ngã lăn, từ đó muốn dậy là phải có
người khiêng. Người đứng thẳng được là người ngã và biết đứng dậy chứ không
phải chưa bao giờ ngã.
PS1: Ngoài câu “sao bạn/mày/chị/em may mắn thế” thì còn
có một câu khác mà người đời rất hay nói với tôi, đó là câu “Where are you from?”.
Ngày nào cũng bị hỏi. Đi đâu cũng
bị hỏi. Câu “may mắn” thì tui trả lời “Vầng, may mắn”. Còn câu “Where are you
from?” này thì tui trả lời “I am from Heaven”.
PS2: Tôi thích hoàng lan và ngọc lan, bao giờ có
dịp nhất định phải về Hà nội quắp sang trồng. Rồi có ngày có khi các bạn sẽ
thấy bà già cún béo ngồi viết blog cạnh khung cửa sổ có cây ngọc lan.
Hi chị G, cách đây mấy tháng em tình cờ đọc được blog của chị, ban đầu chỉ đọc lướt qua thôi mà càng đọc các bài viết của chị lại càng thấy rất vui vẻ và hài ước. Thế nên em đã follow chị được một thời gian rồi đấy. Em đã cất công đọc cả những bài chị viết cách đây mấy năm cơ. Em thấy chị thật là xinh đẹp không chỉ vì vẻ ngoài mà còn là cái tâm rất trong sáng nữa. Mọi lần em không comment gì, nhưng hôm nay em muốn nói với chị rằng em cũng là một người rất yêu quý chị qua những trang viết. Em cầu chúc chị và gia đình luôn mạnh khỏe và bình an nhé. Em Thảo
ReplyDeleteChào Thảo. Chị chỉ đính chính là hình thức chị bình thường thôi. Những cái ảnh mà chị post lên là những cái ổn nhất, và nhất là cái nào cũng trang điểm hết, chứ nếu để mặt mộc thì nhìn chán đời phết đấy em ạ. Cám ơn em nhiều và welcome to my blog.
DeleteNhà em, ai cũng thích hoa ngọc lan, hái bỏ trong túi áo nó thơm lừng. Hoàng lan thì em chỉ biết đến nó trong truyện ngắn Dưới bóng hoàng lan của Thạch Lam, chứ chưa thấy mặt mũi nó ngoài đời.
ReplyDeleteNói tới may mắn thì em thấy ngài nhà chị mới ở đỉnh cao của may mắn đó chứ.
Hoàng lan chị thấy ở nhà có người còn gọi là hoa duối, nhiều khi chị thấy bán như hoa cúng. Tên tiếng Anh là ylang ylang, nguyên liệu để chế nhiều loại nước hoa.
DeleteChị thì nói chung cũng thấy mình may mắn, nhưng công nhận gặp ngài thì mất điện. Số ngài xuân đủ đường, xuân đến mức người nói chung may mắn như chị đặt cạnh ngài thì lại thành người vô cùng bất hạnh.
Hoa duối là hoa duối, mầu đỏ, ngọc lan là bông hoa trắng muốt, cánh sếp nhiều lớp, hoàng lan cánh đơn màu vàng bà già cún béo iu quái của tui :-) , khéo bà trồng nhầm là không có chỗ mà ngồi viết blog lúc tuổi cao đâu, mà nếu bà trồng bụi duối rồi đợi nó cao lên tầng hai là tui chít :-P
DeleteYlang ylang thì em có biết, nhưng trước giờ em cứ nghĩ nó ở đâu đó bên châu lục khác, không biết có phải cùng loại với hoàng lan nhà mình không ah?
DeleteEm nhớ bài đầu tiên em đọc trong blog chị, có hình ngài mặc quần đỏ, ngã chổng vó trên cát, chị thì đang quấn khăn đứng kế bên tính túm lại, nhưng có vẻ bất lực. Em mắc cười gần chớt! Chắc đó là một trong số ít lần không may của ngài. Lần đó em tính mua shea butter để dưỡng tóc, tìm hiểu trên mạng một hồi thì tìm ra blog chị. Sau khi đọc bài của chị, em quyết định không mua. Giờ, em mới cám ơn chị đã giúp em không mua cái shea butter đó về nhà.
@ Sấu Chua: cụ Sấu đang nói hoa chuối. Còn đây em đang bảo hoàng lan là tên trữ tình mình hay gọi, chứ có hồi em thấy bà bán hoa cúng gọi nó là hoa duối. Em cũng định trồng bụi chuối cụ ạ. Hoa chuối rừng đỏ rực rỡ cắm lâu không hỏng em thích lắm.
Delete@ Nhung: eo ôi tui đã gần như quên hẳn vụ shea butter thảm họa đó thì nó lại nhắc cho tui nhớ :-)))
Deletebà trồng chuối đê, chuối dễ trồng lắm. Duối là duối , chuối là chuối . bà Cún beo cứ nhầm nhọt từ chăn nuôi sang trồng chọt nà nàm thao? :-))))))))
DeleteBà già cún béo ơi, khi cây hoàng lan có thể rủ vào cửa sổ chỗ bà ngồi thì nó phải lớn chừng 30 năm, vì thế bà trồng hoàng lan sớm sớm một tí nhóe :-P
ReplyDeleteThế nếu tui ngồi viết blog ở tầng trệt, cạnh một cái cửa sổ thấp tầm 1 mét, thì cụ tính sao hả cụ Sấu Chua?
DeleteNếu bà kê cái bàn ra giữa vườn ngồi, thì cái cây hoàng lan của bà chỉ cần vài cái lá, chỉ sợ nắng quá bà không viết được giề :-P
DeleteĐấy tính tui đơn giản, nó chỉ cần cao 3 mét bẻ đôi, èo uột vài cái lá, và cố gắng nở cho tui một bông hoa, là tui mãn nguyện với sự nghiệp trồng trọt của tui lắm rồi cụ Sấu ạ :-D
DeleteĐọc entry này của chị Giang đúng ngày trời mưa lạnh, em đang lên cơn chán đời không phải vì baby blues mà vì lo đang thất nghiệp ở nhà trông con thì nên tìm việc ở đâu và như thế nào. Pháp đang khủng hoảng quá, tìm việc mệt mỏi chứ không búng tay ra việc như ở nhà chị ạ.
ReplyDeleteNhà em cũng có giai đoạn gần chục năm khó khăn như nhà chị. Bố mẹ em cũng từng có của ăn của để, sau làm kinh doanh quản lý không tốt nên bị lừa tiền rồi từ từ mất hết. Em nhớ hồi bé cứ đến hè là cả nhà lại lục tục đóng đồ chuyển nhà đi chỗ khác rẻ hơn, vì chủ nhà cứ sau 1 năm lại tăng tiền nhà. Ngày nào nhà em cũng ăn đậu phụ, vì nó rẻ, cái hồi mà 500đ mua được 2 bìa đậu to ấy chị. Mẹ em khéo lắm nên dù nhà ít tiền con cái vẫn không có cảm giác ăn đói, vì bữa cơm nào cũng có đậu rán khi thì tẩm hành, khi thì kho, khi thì sốt cà chua, ăn với rau muống luộc chấm mắm tỏi ớt, thêm ít tóp mỡ chưng giả làm sườn xào chua ngọt và một ít cá cơm kho cay.
Có người nói những người hay cười ở tuổi trung niên là những người đã khóc nhiều lúc thanh niên, không biết có đúng vậy không :p
P/s: Không liên quan nhưng em cũng hay nói "I am from heaven" lúc mọi người hỏi em từ đâu đến (chắc tại da đen quá trông không giống VN, toàn bị nhầm là Thái hoặc Phhilipines, nẫu thế @_@). Thực ra không phải tự sướng, mà vì tên của em là Thùy Tiên, dịch hoa mỹ là Thiên đường trên măt đất =))
Úi, với tình hình kinh tế này mà tìm việc ở Pháp, Ý, Tây Ban Nha thì chắc khó ngang lên trời. Chị không biết luật lao động ở Pháp ra sao chứ ở Ý các cơ quan doanh nghiệp không thể sa thải lao động cũ nên cũng không thể tuyển lao động mới. Thế nên rất nhiều người trẻ không thể gia nhập vào thị trường lao động.
DeleteChị rất thích con gái có tên đệm là Thùy. Thùy Tiên, Thùy Mai, Thùy Giang, Thùy Hương, nghe rất dịu dàng. Em có dịu dàng không hả em?
Thực ra việc làm luôn có sẵn cho người muốn lao động (kiểu cashier siêu thị, hay madam pipi, hay làm lò mổ ý ạ), cơ mà em muốn làm việc đúng ngành và phát triển lâu dài nên tìm không dễ. Bên này luật lao động cũng dở hơi như ở Ý đấy ạ, lao động mà có hợp đồng vô thời hạn thì sướng như vua, làm ăn chầy bửa mà chả chủ nào dám sa thải. Luật lao động quá đề cao quyền của người lao động nên hệ thống mất đi tính đào thải vốn có và khiến các doanh nghiệp Pháp không có khả năng cạnh tranh với doanh nghiệp nước ngoài. Em định self-employed thôi ạ nhưng mà project còn đang lờ mờ lắm.
DeleteCon gái tên đệm là Thùy, hụ hụ, em dịu dàng có điều kiện chị ạ :) Hồi bé đi học do cái tên này mà em bị trêu suốt, vì nghe Thùy Tiên người ta cứ tưởng tượng một cô bé nhỏ nhắn, trắng trẻo, xinh xinh hiền hiền, kiểu cô La nhà chị ấy, mà em thì tròn tròn, da ngăm, mặt rất bướng và nghịch. Nhiều đoạn chị tả em Na mà em cứ cảm giác như đang xem lại mình hồi bé, chị cứ tưởng tượng thế là biết em dịu dàng hay không :D
Thế thì đích thị là giống Na đấy. Lúc nào nó nhảy xếch lên, tay xỉa xói, mồm tru tréo, thì trông mới đanh đá. Còn bình thường nó mà thích thì nó dịu dàng chết người luôn.
DeleteCon em thay minh may man vi tinh co duoc biet chi qua blog cua chi. How wonderful that you are in this world chi oi. xoxo
ReplyDeleteGiời ơi sao lại nói thế :-D
DeleteChi dung cuoi em nha, chi la em dang muon bay to tinh cam em la fan ham mo chi hihi.
DeleteEm thích cây ngọc lan lắm, hồi trước ở trong sân có 1 cây, cứ tối là hương thơm ngào ngạt thích lắm. Tuy nhiên, sau này nó cao quá, em không hái bông của nó được. Chớ lúc nó lùn lùn, em hái hoa rồi bỏ vào giỏ đi học đó chị! Có khi bỏ cả vào tủ quần áo.
ReplyDeleteLâu lâu, tối tối khoảng tầm 9-10h, đi ngang qua nhà nào mà trồng ngọc lan, ôi thôi là thơm, chỉ muốn dừng xe lại hít hà mùi hương của nó thôi.
Vại là kinh nghiệm nên trồng cây ngọc lan cạnh cửa sổ, để tầng này không với tới được nó thì ta chạy lên tầng trên :-D
DeleteCòn câu “Where are you from?” này thì tui trả lời “I am from Heaven”.
ReplyDeletevà làm cho người đối diện cứ nghệt hết cả mặt :-)))))
DeleteEm tìm đến blog của chị vì được một người bạn giới thiệu. Bạn ấy bảo :"Đọc đi, để thấy rằng đời còn nhiều cái đáng yêu hơn là những thứ mình đang ghét". Em đã đọc hết các bài blog của chị. Và thấy suy nghĩ của mình cũng tích cực hơn, rất nhiều. :D. Cảm ơn chị, người đời thấy chị may mắn, còn em thấy mình may mắn vì gặp được blog của chị.
ReplyDeleteComment của em làm chị cảm động quá. Chị viết blog đơn giản vì thích viết ra những điều mình suy nghĩ và những điều mình nhìn thấy, chứ không định tuyên truyền hô khẩu hiệu gì. Chị rất vui vì em thích nó, miễn đừng bắt blog chị lúc nào cũng phải đáng yêu, vì nhiều entry cũng đáng ghét lắm, tùy thuộc vào tâm trạng của chị hoặc chủ đề chị viết :-)
DeleteNày nhé! bút sa gà chết, hổng được đổi ý đâu à nha! Loan sẽ kiên trì đọc blog bà già Cún béo cho đến khi nào L cũng mắt mờ chân run. Giang biết không, L cũng có sở thích ngồi bên cửa sổ thêu thùa hoặc gảy đàn tranh thả hồn trên mây nhưng đó là thời còn chưa lập gia đình. Nhiều năm trôi qua sở thích đó đã bị xếp xó, bây giờ người chồng sau thì hết lòng khuyến khích nên L bắt đầu lần mò tìm lại những gì mình đã lãng quên bấy lâu vì sự nghiệp làm vợ làm mẹ cao cả. :)
ReplyDeleteĐọc blog Giang, tui thấy phảng phất một chút gì đó vừa cổ kính vừa hiện đại, đại khái G duy trì những giá trị cốt lõi văn hóa Việt (tam giáo đồng nguyên) nhưng đồng thời tiếp thu tư duy phương Tây và chọn lọc những tinh hoa của họ, hầu nâng cao đời sống trên cả hai phương diện tinh thần và vật chất, trong cũng như ngoài xã hội. Cũng may G là phụ nữ, chứ không tui lại ốm tương tư thì chắc tui chết ngắc ngoải. :)))
Nước Nhật hùng cường như ngày nay, có lẽ cũng do sớm nhận thức những điều tui vừa nghĩ trên, Giang thấy tui có quá lời không?
Trời sao người lại bảo blog tui cổ kính :-P. Tui cũng không suy nghĩ nhiều hay ép mình về vấn đề truyền thống hay hiện đại. Thế nào cũng được, miễn mình thấy vui. Truyền thống mà chồng có càn quấy thế nào cũng phải nghiến răng chịu đựng, và hiện đại tức là cái gì cũng đòi bình đẳng với đàn ông, thì tui thấy đều không ổn.
DeleteNgười có tài thêu thùa và gảy đàn, xin người đừng làm nó mai một. Tui cũng định bao giờ mọi việc ổn ổn tui sẽ đi học guitar. Rồi tui trèo lên một khung cửa sổ thấp, ngồi đánh đàn và hát một bản tình ca nào đó, thay vì vừa hát vừa rửa bát kém nho nhã như hiện nay.
Về nước Nhật, tui nghĩ người đúng, họ hùng cường vì họ biết chọn bạn mà chơi, chọn bạn mà học, và đề cao vai trò của trí thức. Nước mình trong lịch sử cũng có những chí sĩ muốn đưa dân tộc theo hướng đó, rất tiếc họ lại không thành công. Một thứ lực lượng căm ghét trí thức, chọn những thành phần ma cô bất hảo nghèo hèn nhất làm cốt cán, giải quyết mọi vấn đề bằng cách đi cướp, thì có gì ngạc nhiên đâu nếu lực lượng đó lên nắm chính quyền, sau vài chục năm nước mình ra tình trạng như hiện nay.
Em cũng hay được mọi người kêu là may mắn. Mà giờ lười đến mức chả muốn giải thích. Ví dụ như mọi người kêu may mắn có chỗ làm tốt, nhưng có ai nhìn thấy những ngày ở văn phòng 12 tiếng, điện thoại cũng chán chả muốn cầm lên, tối về chỉ kịp lăn ra ngủ.
ReplyDeleteHoặc ví dụ như ai cũng kêu sướng không phải lo gì. Cái khái niệm không phải lo gì thì lại chỉ nói cho có thế thôi, chứ không liệt kê cụ tỉ ra để mà so sánh với mình xem có gì mình không phải lo mà họ phải lo.
Có mỗi mẹ em thỉnh thoảng lại than, số mày vất vả.
Thôi, người thương yêu mình hiểu là được, chị nhỉ :)
Khi một người bảo mình may mắn, thì có 2 trường hợp. Một là họ chân thành và thầm ao ước được như mình. Trường hợp này thì không sao, nó như một lời khen ngợi. Hai là họ không chân thành, họ vu cho mình may mắn chẳng qua chỉ để lý giải cho thất bại của chính họ, rằng mình thành công vì mình may mắn, họ thất bại vì không may mắn chứ thực ra mình chả có vị gì hơn họ. Gặp trường hợp này thì mình cứ xin kiếu thôi em, người đã không muốn hiểu mình có bỏ công nói họ cũng vẫn không hiểu.
DeleteHi chị, em "tàu ngầm" blog chị từ lâu và rất thích kiểu nói thẳng trắng đen rõ ràng của chị và chưa comment bao giờ. Nhưng đúng là bài này chị viết đúng lắm, nên em phải comment ủng hộ. :). Em ghét nhất mấy cái người mở mồm ra là người này người kia may mắn, còn mình thì bất hạnh. Nghe chị kể thời thơ ấu của chị cũng giống của em, giờ em (nói trộm vía) hơn nhiều người đã từng coi thường, rẻ rúng gđ em. Nhưng giờ gặp lại, họ sẽ nói là 'may mắn' mà không biết gđ em đã phải nỗ lực đến như thế nào. Bullshit lắm, nhưng chỉ cười bảo, "Vâng, nhờ Trời Phật". Vậy đó. Chúc chị và gđ mạnh khỏe, hạnh phúc, vui vẻ.
ReplyDeleteChào em. Chị sợ nhất những người lúc mình kém họ thì họ miệt thị khinh rẻ mình, còn lúc mình hơn họ thì họ bảo mình "may mắn". Với chị, những người này là loser toàn tập.
DeleteĐừng bao giờ mất công thanh minh chứng tỏ này nọ với những người như vậy, mình cứ biết sống tốt phần mình thôi. Chị tin rằng một khi mình sống tốt thì số phận mình không thể hẩm hiu được.
Đọc bài này của chị thấm quá. Chỉ trong chăn mới biết chăn có rận, chớ ai cũng nhìn cái hoa văn rực rỡ bên ngoài rồi phán luôn sướng, may vì chăn ấm quá thì...
ReplyDeleteEm cũng hay được kêu sướng, may vì khi em còn trẻ, em không phải lo những cái lo thường nhật của các bạn đồng trang lứa, nhưng lại có những nỗi sợ hãi, chịu áp lực từ những cái sướng đó mang lại. Giờ thì ngược lại,em không sướng về những nỗi lo thường nhật, nhưng bớt được cái áp lực dở hơi kia đi, nên em nghĩ là something lost, something gained. Cơ mà em có bạn vì những cái em sướng và em mất bạn cũng vì em hết sướng :))
Cảm ơn chị Giang nhiều nhiều.
Cám ơn em. Chị luôn nghĩ rằng người đến người đi là chuyện rất bình thường. Nhưng người đến và ở lại với mình mới là người thực sự trân trọng mình, bất kể điều kiện của mình còn được như xưa hay không. Nếu bạn bỏ mình vì điều kiện của mình không được như xưa, thì đó là bè chứ không phải là bạn. Cám ơn đời vì bè đã bỏ mình đi :-)))))
DeleteHình như em với chị đều có suy nghĩ rất lạc quan giống nhau :-D
Cảm ơn đời vì có 1 blog tên là concunbeo cho em vào đây và gặp được "tiếng đời đồng vọng" :P
Deletebai cua co Giang lam chi nho den qua khu doi kho cua Hanoi, Viet Nam minh noi chung. May qua co viet, khong chi cung quen la ngay xua minh kho the nao. Gia roi quen het ca, he he. Gio cung khong biet minh kho hay suong, doi nay khong biet dang nao ma lan nhi. Tiep tuc viet nhe, de chi con khoi phuc tri nho, chu khong thi qua khu no chet han... ac ac
ReplyDeleteHồi em học trường cấp 1 cấp 2 thì thấy mọi người đều lam lũ như nhau cả, chả mấy nhà có điều kiện. Lên cấp 3 vào trường Amsterdam mới thấy bạn bè mình toàn nhà có điều kiện, kiểu như bố mẹ chỉ cần con học, không cần làm gì hết, trong khi mình ở nhà phải làm việc nhà chết cha :-)))) Lên đại học thì em lại cùng lớp với bọn từ trường Ams chuyển lên, tức là toàn nhà có điều kiện, trong khi đó nhà mình lại đang vào giai đoạn liểng xiểng nhất.
DeleteNhưng mà thôi, chị ạ. Cám ơn giai đoạn gian khó. Ngày xưa mà sung sướng dễ chịu thì giờ chắc không thể kiên nhẫn và bình thản như này :-)
À, nếu mà giờ chị đang không biết mình khổ hay sướng thì có nghĩa là chị đang sướng. Vì sướng thì có thể không biết chứ khổ một cái là biết ngay hehe
Ha ha em ui, chi cung hoc truong Am, chuyen Anh chu, cac ban toan con nha giau, noi tieng Anh nhu gio, chi biet moi hoc toan , ly. Nhuc oi la nhuc em a. Nhieu khi chi cam on bo oc cua minh vi kha nang biet quen cua no, quen di noi buon cua cuoc doi. Nhung nhieu khi gian lam, vi minh quen nhieu qua. The nen chi moi cam on em da viet that chan thanh.
DeleteTrong những bài chị G viết về cuộc sống em thích bài này nhất!
ReplyDelete"Người không có tư chất, cơ hội may mắn đến thì cũng để tuột mất. Người giỏi giang biến tất cả mọi thứ xung quanh mình thành cơ hội. Người mạnh mẽ, bất hạnh giáng xuống họ loạng choạng rồi lại đứng dậy ngay" - những câu này chuẩn luôn.
Em rất khó chịu với những người mở mồm ra là kêu khổ. Mà hầu hết họ là những người có mái che đầu, có cơm 3 bữa ăn, có quần áo lành lặn để mặc. Họ còn may mắn hơn rất rất nhiều người.
Còn việc ghen tị người khác may mắn hơn mình thì mỗi nhà mỗi cảnh, ở đâu cũng có sự hơn thua, so thế kg bao giờ hết. Em nghĩ nên biết bằng lòng với gì mình có nếu có thể cho qua những thứ kg đáng lo.
P.S. Nếu chỉ dùng từ tả ngắn gọn cho blog của chị thì em nghĩ là "êm đềm"
Đời chị gặp 2 người mắc bệnh lèo nhèo ca thán. Lèo nhèo ca thán mãn tính luôn nên nó thể hiện cả trên mặt, mặt lúc nào cũng hậm hà hậm hực nhìn rất hãi. Cả hai người chị đều phải chạy thật xa.
DeleteChị nghĩ nếu mình yêu bản thân mình, trân trọng bản thân mình, và biết lượng sức mình, thì cái sự ghen tỵ với người khác sẽ được giảm xuống mức tối thiểu.
Blog chị trong nhiều entry chị chạy như vịt cả ngày mà em vẫn thấy êm đềm thật đấy à?
Êm đềm và thanh bình trong Tâm chị ạ. Còn trong cuộc sống thì em kg bình :))))
DeleteĐọc bài này làm em nhớ đến câu:
ReplyDelete“Con người được sinh ra để vui. Nếu họ không vui được về cái đẹp của bản thân thì sẽ vui về cái xấu xí của người khác” (Franz Schönthan von Pernwaldt).
Tao vẫn nhớ cái bếp dây mai so nhà mày, nhớ cả lần mày rán cá nục mà ko thèm ướp gì, rồi ngồi canh 1 lúc lại phải rút bếp ra rồi lại cắm vào vì ko có nút điều chỉnh, cả những lần chầy bửa đến chơi ko chịu về, ăn cơm với đậu rán ở nhà mày. Tự dưng đọc bài này thấy như vừa hôm qua, nhớ cả cái bể cá vàng của thằng Cò hichic. Tao thích hoàng lan nhất nhưng lâu lắm ko thấy, ngọc lan thì ở VN nhà tao cũng có nhưng tao ko thích bằng hoàng lan. Tao tìm giống hoàng lan mãi mà ko có, chắc phải vào ĐHNN 1 đặt hàng thì may ra, chắc chắn tao sẽ phải trồng vài cây nhưng ở VN thôi, ko mang được sang đây.
ReplyDeleteMày có nhớ bố mẹ mày cho tao một cái bếp điện đôi không? Tao vẫn nhớ chở nó về trên cái mini cà tàng của tao. Thế là bếp dây mai so bị thất sủng hehe. Mày nói làm tao nhớ quá. Thế mà đã 20 năm rồi. Cho tao gửi lời hỏi thăm mẹ.
DeleteHôm nào về Hà nội cùng nhau tao với mày đi mua cây nhé. Tao muốn mang sang Ý trồng. Mua cả hạt giống rau thơm nữa. Món gì không có mà ăn thì ngồi ngửi rau thơm tưởng tượng ra là được. Ví dụ chỉ cần ngửi mùi rau răm là tưởng tượng được ăn cháo trai. Mày còn nhớ có hồi mình hay đi ăn cháo trai không?
haha, hạt rau răm thì em ko chắc có vì nhà em trồng rau răm từ cuộng rau chị ạ. Nếu chị về Hà Nội thì vụ mua hạt rau để em xin thầu nhé. Nhà em gần trường Nông nghiệp mà hihi
DeleteBen nay tao co gan nhu day du cac loai rau thom, toan trong bang cuong rau thoi. Mua rau ve lay cai cuong gia gia, ngat het la & ngon an, xong roi ngam nuoc cho ra re roi trong xuong dat, chiu kho tuoi nuoc la OK. Tao da ngam duoc cay hoang lan roi nhung ko mang sang day duoc, tao se mua trong o trang trai trong Ninh Binh, khi nao ve thi ngam vay hichic, ma chac phai sang nam moi ve duoc, co gi hen ho ve cung nhe!
DeleteCô vẫn canh để đọc bài của G, già nên lười comment, nhưng bài này thì phải "lên tiếng" khen thôi vì nó hay! hi hi! "Rồi có ngày có khi các bạn sẽ thấy bà già cún béo ngồi viết blog cạnh khung cửa sổ có cây ngọc lan"! đoạn này đang hợp với cô nè G!
ReplyDeleteTrời vậy là cô đang ngồi comment blog cạnh khung cửa sổ có cây ngọc lan? Vậy là nếu ước mơ trồng ngọc lan của cháu không thành hiện thực thì cháu vẫn được an ủi phần nào :-D
DeleteDọc bờ sông gần nhà em có cả cây hoàng lan và ngọc lan chị Cún ạ.
ReplyDelete~ Mẹ thằng Đậu Pụ ~
Vại thì cô còn chần chừ gì mà không mắc cái võng???
DeleteEM tin rằng người với thái độ sống như chị thì dù ở hoàn cảnh nào cũng kiêu hãnh và hạnh phúc. Đọc những bài thế này thấy cảm động lắm. EM nhớ chị kể về ngôi nhà chị mua cho mẹ chị lúc chị bán đi . Dù bé nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp và tươm tất. Tóm lại là yêu chị Giang lắm
ReplyDeleteCám ơn em vì đã yêu chị. Lâu lắm mới thấy em comment. Em làm chị nhớ tới cô giáo dạy tiếng Anh người Canada của chị. Cô ấy đến nhà chị chơi. Bước chân vào cái nhà bé tí, cô ấy thốt lên "đây là cái nhà bé nhất và sạch sẽ ngăn nắp nhất mà cô từng thấy". Tại vì nó bé quá nên nếu không sạch sẽ ngăn nắp thì chắc không sống nổi. Mỗi lần chị lau nhà xong, nắng vào một nửa nhà nhìn nền nhà sạch bong, chị bật nhạc rock ngồi nghe, thấy đời rất vui. Ai thấy mình khổ chứ mình chả thấy khổ tí nào :-D
DeleteThích cách nghĩ của chị :) e thường tìm đọc những bài chị viết từ mấy năm trước, cả bài viết đôi khi chỉ 1 2 câu ngắn ngắn nhưng giúp em rất nhiều trong cuộc sống .
ReplyDeleteNó giúp cả chị nữa, em có tin không?
DeleteEm thấy chị quá vất vả và sức chịu đựng quá ghê gớm ý. Ai cứ nhìn người khác và nói họ may mắn chẳng qua họ không chăm chỉ lao động và cống hiến bằng thôi. Chả có cái gì dễ dàng hic
ReplyDeleteTất cả những ai từng đến sống cùng trong nhà chị từ 1 tuần trở lên đều bảo chị có sức chịu đựng phi thường. Thế mà riêng ông sống cùng nhà hơn chục năm nay thì lại thấy bình thường chứ không thấy phi thường chi cả. Bằng chứng là càng ngày ông càng lôi thêm việc về nhà cho mình làm.
Delete“I am from Heaven”
ReplyDeleteThích câu trả lời này của chị quá.
Không phải câu của chị. Câu này chị học của một con bạn chị. Nó cũng thuộc diện đi đâu gặp ai cũng bị hỏi "where are you from?".
DeleteChị ơi em đang rất buồn, vào blog chị đọc thì nguôi ngoai phần nào. Em ước gì chỉ được 1 phần 10 cái suy nghĩ lạc quan của chị để giải tỏa hết những khó chịu trong lòng bây giờ.
ReplyDeleteChị mà có việc gì làm mình buồn bã hoặc không được như ý là chị tự nhủ "kệ nó, ngày mai mình sẽ nghĩ khác". Thế mà em tin không, đúng là ngày hôm sau hoặc cùng lắm một thời gian sau là chị nghĩ khác thật. Em thử đi :-)
DeleteXin lỗi cho tớ chen vào comment ý này một tý ... Cách nghĩ của cậu y như thể cậu đã áp dụng "the law of attraction" vậy. Tớ muốn chia sẻ với cậu và mọi người cái phim tài liệu này, người tâm linh hay vô thần đều có thể áp dụng vào cuộc sống để được thành công hơn. Hồi mới xem và cố tình để ý áp dụng, tớ thấy quả thật có nhiều điều xảy ra y như mong đợi của mình ấy :). Bà Oprah cũng có vài talk show về đề tài này, bà ấy cũng là big fan ... Anyway, để tớ gửi link
Deletehttp://youtu.be/-ioKU6Jue_k
@ Baglady: tớ nói thật là vài năm nay tớ như mù dở văn hóa. Phim ảnh, sách truyện, nhạc nhẽo tớ đều không cập nhật. Tớ chỉ hay quan sát, suy nghĩ và rút kinh nghiệm. Ví dụ, tớ chả biết gì về cái luật hấp dẫn mà cậu nói, nhưng tớ cứ suy từ bản thân tớ ra, rất nhiều lần có rất nhiều việc làm mình khổ sở phiền não lo lắng chộn rộn không yên ngày hôm nay, sáng hôm sau ngủ dậy, bình tâm hơn, thấy sự việc không nghiêm trọng đến thế. Hoặc một tuần sau, tình thế đã thay đổi, mới thấy cái sự lo lắng bất an của mình tuần trước là lo hơi vội và hơi thừa :-D
DeleteTớ thấy cậu có những cách nghĩ và suy luận rất khớp với tinh thần Phật giáo và cả những lý thuyết khoa học hiện đại nữa ( có lẽ vì thế mà bà Loan Cain mới bảo blog cậu vừa cổ kính vừa hiện đại :D). Đúng là có những việc hôm nay phải để ngày mai, đó là việc lo lắng :). Lại làm tớ nhớ cô Scarlet O'Hara thường hay nói câu "I can't worry about it today, I'll worry about it tomorrow" :).
DeleteMẹ với em cũng từng có lúc ko còn tiền, mỗi tháng đều phải đi vay. Bạn bè học chung toàn nhà khá giả (70% đi du học và sinh sông ở nươc ngoài). Qua thời đó thấy đời chả có mịa gì khó, miễn sao có sức khỏe ko bệnh tật và bình an là MAY MẮN nhất rồi.
ReplyDeleteChị cũng nhớ mẹ chị hồi đó đi bán xổ số để nuôi bọn chị ăn học. Hôm nào trời mưa, vé ế, mẹ chị về nhà mặt như mếu vì lo hôm sau không có tiền chợ. Chị cũng nghĩ nếu mình đã trải qua cái thời đạp từng vòng bánh xe đạp đều lo bị trượt cá, và ăn bữa nay lo bữa mai, mà vẫn vui vẻ được thì rất nhiều nỗi khổ sở phiền não của người đời với mình chả thấm tháp gì nữa.
DeleteChị cứ kêu là mình lười lắm nhưng em nghĩ nếu em có thể làm đc 1/2 lượng công việc chị làm trong ngày thì đời em cũng thành heaven luôn =))
ReplyDeleteChúc chị luôn tràn đầy năng lượng a!
Cái avatar của Xu Min đẹp quá chị phải click vào xem :-D
DeleteChị nói chị lười là vì để yên thì chị chẳng thích làm gì, đặc biệt không thích nội trợ. Nhưng chị thuộc diện có trách nhiệm, tức là không làm thì thôi chứ nếu đã làm thì sẽ làm rất tận tâm. Đặc biệt vì chị lười nên làm việc gì cũng tính toán để rút ngắn thời gian, tiết kiệm chi phí, và làm một lần là tốt luôn để khỏi phải làm đi làm lại mất công. Thế nên em mà ở cùng chị sẽ thấy chị làm nhoắng cái là xong rồi chị ngồi vểnh râu chơi (trừ những ngày quá bận không ngồi vểnh râu được tí nào).
Á, té ra ngày xưa tui cũng từng đạp "mini tàu" mà ko biết nó có cái tên hay hay như vậy :))). Cũng đạp xe cọc cạch đến trường Ngoại thương dưới cái nắng cháy da, cũng học chung với các bạn con nhà giàu ở trung học, cũng ở nhà chật chội y như người ấy :). May mắn cũng chỉ là một khái niệm tương đối thôi. Để tớ kể mọi người nghe câu chuyện có thật này. Có anh nọ sau khi ăn tối với gia đình về thì bị ngộ độc thực phẩm phải đi cấp cứu ngay đêm ấy, mọi người thở dài bảo "xui quá, ko ai bị ngộ độc, tự dưng ông chọn món đồ biển chết tiệt ấy". Hôm sau anh ấy vẫn nằm liệt giường, lại là phi công, nên ko bay được, phải nhờ người khác thay thế. Chuyến bay ấy bị tai nạn ko ai sống sót. Thế là cả nhà lại bảo "may, nhờ bị ngộ độc tối qua mà thoát chết!". Anh phi công ấy có con là học trò của chị bạn tớ, chuyện xảy ra cũng lâu rồi.
ReplyDeleteAh, ước mơ ngồi gảy đàn bên cửa sổ làm tớ liên tưởng đến Audrey Hepburn ngồi ôm guitar hát bài "Moon river" bên cửa sổ trong phim Breakfast at Tifany's, ko biết có trùng hợp với mơ tưởng của cậu ko nhỉ :)
Câu chuyện cậu kể là đúng tinh thần tái ông thất mã đấy.
DeleteĐúng là ở trên đời khái niệm may mắn hay bất hạnh mang tính tương đối và hầu như là vấn đề góc nhìn. Người giỏi giang sẽ biết cách nhân lên may mắn. Người bạc nhược chỉ biết nhân lên bất hạnh.
Tớ thích những bậu cửa sổ thấp. Ở cái nhà đang làm tớ bảo cậu kiến trúc sư làm một cái bậu cửa sổ thật thấp để tớ có thể trèo lên ngồi nhìn ra ngoài. Audrey Hepburn trong phim hình như là ngồi trên lối hành lang sắt thoát hiểm ở NYC, tớ không nhớ rõ nữa. Nhưng nếu có ngày tớ ngồi đung đưa chân trên bậu cửa sổ và đánh đàn, thì chắc chắn tớ sẽ hát bài này.
Old dream maker, you heartbreaker.
Wherever you're going, I'm going your way.
...My huckleberry friend...
@Giang và Tú:
DeleteTrước tiên là mình cảm ơn Tú diễn đạt đúng ý mà mình muốn nói với Giang. Mình nghĩ mãi mà không ra cái từ truyền thống nên mình viết đại cổ kính cho xong :P. Giang và Tú được dịp cười sảng khoái, tui cũng hơi quê độ nhưng mà cười muốn trẹo quai hàm luôn.
Loan phải thừa nhận một điều blog Giang thật sự đem lại nhiều hữu ích cho đời sống tinh thần của mình trong nhiều năm qua. L không lấy làm lạ khi mà có nhiều cô gái trẻ thích đọc blog Giang. Mong là tiếng lành đồn xa, sẽ có nhiều bạn đọc trẻ biết blog Giang nhiều hơn ngày hôm qua. Giang nè! You have a good head on your shoulders.
Loan ơi, đầu óc tui dạo này tung tóe lộn xộn ngổn ngang trăm mối. Loan nói thế thì tui cảm ơn nhưng thực sự tui chỉ muốn blog có low profile chứ không muốn nó hot. Để nó là nơi tui có thể nói lên những gì mình suy nghĩ tin tưởng mà không bị chi phối bởi ngoại cảnh, và là nơi tui là chính tui, hay dở cũng là tui, chứ không cần phải ép mình theo khuôn mẫu. Sometimes the head is really sh..tty, I tell ya ;-)
DeleteHình như chị hide comments đi thì phải, em chả đọc được gì cả ^^
ReplyDeleteEm cũng thích hoàng lan, thích những cái cánh loăn xoăn uốn éo của nó, thích nhất cái hoa chín vàng tỏa một thứ mùi thanh thoát, cái cây đấy lại còn đẹp nữa, cao to ( cứ cao to là em thích ^^)
Em vẫn đọc những gì chị viết, đặc biệt là khi thấy cần phải tìm một đối trọng sau những khi ỉ ôi về cuộc đời. Nếu có gì đấy hầu như không đổi sau khi em trở về Việt Nam thì đó là thói quen đọc những gì chị viết và cho phép mình đắm chìm trong đó vài phút.
Em <3
Chị giống em, cũng thích cao to. Là chị đang nói về cây đấy nhé.
DeleteKhổ thân tôi rồi, làm sao mà tôi lại bị chết vai lạc quan thế này. Thế cho nên nhiều khi tôi thấy tôi bi quan chết luôn mà vẫn bị người khác bảo "lạc quan quá" :-D
Chị ơi, hôm nào bày cách trang điểm mắt cho em với ;) nhìn mấy cái ảnh trên FB chị bị hút nhất là ở đôi mắt í ạ <3 sexy & exotic
ReplyDeleteChị chỉ tô đen theo viền mắt thôi chứ không có bí quyết gì khác cả, em ạ.
Delete