Wednesday, October 12, 2016

Thặc là một cung nô bộc toẹt vời



Trong vườn có một cây bàng. Chỉ sau mấy lần hanh hanh, lành lạnh, hưng hửng, là lá chuyển màu đỏ ối. Mỗi lần gió thổi, lá bàng rơi như tưới. Bọn trẻ con lấy cào vun lá thành đống để ngã vào cho êm. Ba ngày như thế, cây bàng trụi hết lá. Lá cũ vừa rơi xuống lá mới mọc ra ngay, non xanh mỡ màng và lớn như thổi. Chỉ thêm 3 ngày nữa, cộng một trận mưa, tán bàng đã lại xanh um lộng lẫy.
Buổi sáng ngồi viết blog. Ngoài cửa sổ gió lao xao là một cây phượng vĩ cổ thụ. Chẳng biết ở xứ này thì tháng mấy nó ra hoa. Cậu làm vườn đang cắt cỏ. Mùi cỏ tươi mới cắt vọng lên tận cửa sổ, nồng và thơm. Đang định viết một cái gì đó thơ mộng thì một cậu người làm xộc ra vườn, gọi toáng, bằng thứ tiếng Anh thổ âm châu Phi lơ lớ “gát nờ, gát nờ” (gardener), cụt hết cả hứng.
Nhân thể đang cụt hứng, nói luôn về chuyện cụt hứng nhất trên đời: cung nô bộc.
Con bé trông trẻ thứ nhất, mình đã được báo trước là nó “rất tự trọng”, trong buổi phỏng vấn một mình nó độc thoại thế này “Trường đứa con gái của chủ trước của tôi ở ngay gần đây, trường con bà xa hơn đi mất công hơn. Chủ trước chỉ có một con, bà có tận ba con trông mệt hơn. Chủ trước của tôi trả tôi từng này, nhưng bà phải trả tôi nhiều hơn. Chủ trước của tôi trả tôi overtime từng này, nhưng bà phải trả tôi nhiều hơn. Chủ trước trả tôi tiền đi lại thế này, nhưng bà phải trả tôi nhiều hơn. Nếu bà đi event về muộn quá, hết xe bus, tôi phải bắt taxi về nhà, chủ trước trả tiền taxi cho tôi, bà cũng phải trả tiền taxi cho tôi, hồi trước là từng này giờ tăng giá từng này…”. Mình biết chủ trước của nó cũng là dân ngoại giao, sáng làm việc tối đi events, chồng lại phải về châu Âu chữa bệnh suốt, con bé 6, 7 tuổi chả ai trông nên nanny đi một bước vòi tiền một bước chị ấy cũng phải chịu hết. Tống tiền chị ấy quen rồi nên định tống tiền cả mình đây. Mình đợi thánh trông trẻ thao thao bất tuyệt xong mới thủng thẳng bảo “Tôi trả lương dựa theo giá thị trường chứ không có ý định cạnh tranh với chủ trước của chị. Tôi trả chị lương từng này, giờ làm việc như này, tiền làm quá giờ như này”. Nó nghe xong bảo luôn “Thế thì tôi không làm”. Mình vẫn nhẹ nhàng “Tùy chị thôi. Thế chị muốn làm tạm thế này đến cuối tháng hay muốn nghỉ luôn?”. Nó điệu bộ rất cứng cỏi “Tôi nghỉ luôn”. Mình biết nó làm găng lên với mình vì nó biết điểm yếu của mình là buổi tối hay đi vắng không biết để con cho ai, nên nó mà dọa bỏ ngang thế này thì mình sợ ngay. Mình lấy ví luôn “Vậy tôi trả chị tiền công và chị có thể về luôn”. Mình biết tính con bé này chắc lép nên nó làm có 11 ngày mình đưa nó cả tháng luôn cho đỡ phải kỳ kèo nhức đầu. Y như mình dự đoán, cầm xấp tiền chưa đếm xong đã định nhăn nhó kèo nhèo  mặc cả, nhưng đếm hết thấy rõ ràng là mình trả thừa, nên mồm há ra lại ngậm vào không nói được câu gì. Mình đứng lên. Nó cất tiền vào túi xong điệu bộ có vẻ ngần ngại định nói cái gì nhưng mình lạnh tanh “Chị có thể về được rồi” nên nó đành đi ra. Tự trọng là tự trọng, tinh vi là tinh vi. Nhiều người đi giúp việc tinh vi láo toét lại cứ nhận vơ là có lòng tự trọng.
Con bé trông trẻ thứ hai, vừa lĩnh lương tháng đầu đã đi làm ngay một quả đầu kiểu cách, xòe ra như tán cây và sấy cho tròn vo lên. Mình mà gặp nó ngoài đường chắc không nhận ra. Nó cao lên dễ phải gần 20 phân và từ giờ chắc đi mưa khỏi cần mũ nón mà chả sợ ướt người. Không biết lúc nó gội đầu thì cái tán tóc đấy có xẹp xuống mất không, mình tò mò quá mà chả dám hỏi. Xẹp xuống thì nó lại tốn tiền ra tiệm sấy cho bồng lên, rồi tiền ăn mang đi sấy tóc hết, lúc cần mua đồ ăn sờ vào túi thấy hết tiền lại vòi vĩnh hoặc tìm cách xoay xở. Cứ dăm ba ngày nó lại gõ cửa xin nói chuyện với mình một lần, chủ đề toàn về các nhu cầu cấp bách. Đến mức mình phải bảo “có vấn đề gì mọi người phải nói với quản gia, rồi quản gia sẽ tập hợp lại và nói với tôi một thể, chứ tôi không có thời gian tiếp từng người một”, thế thì nó mới thôi.
Con bé này trẻ, điệu bộ đỏm dáng gọn ghẽ. Sáng 6.30 lên nhà làm đã thấy son phấn đầy đủ, tô cả bóng mắt. Nó khoe hồi trước làm ở spa, là beautician, việc gì cũng biết làm, móng tay móng chân, đầu tóc, chăm sóc da mặt, thậm chí cả massage, làm được hết. Mình cả tin “chị biết massage hả?”. Nghe mình hỏi lại nó ngập ngừng liền “Những cái khác tôi biết hết còn massage tôi chỉ biết tí thôi”. Chưa chi đã con rắn vuông roài. Xong rồi mình chợt nghĩ ra, con La với con Na đầu tóc có vài cọng mà sáng nào nó buộc tóc là tóc cả hai con bé trông như tổ quạ, vì nó chỉ biết vun vào rồi quấn chun, hôm nào muốn tết muốn búi là phải ra bảo mẹ. Thế thì mình có thể chắc chắn là ngay cả việc làm tóc nó cũng chả biết làm nốt. Rồi mình lại chợt nhớ ra con bé da đen nô lệ trong phim Cuốn theo chiều gió, hót như khướu bảo biết đỡ đẻ, làm suốt, thành thạo lắm rồi. Ai ngờ đến lúc người ta đẻ thật thì nó mới gào khóc thú thật là nó đã nhìn thấy bà đẻ bao giờ đâu. Rồi lúc tình hình nguy ngập, Scarlet sai nó đi gọi bác sĩ, thì nó đi đâu mất hút, mãi mới vác mặt về, vừa đi vừa múa tạp dề vừa vuốt hàng rào vừa hát nghêu ngao điệu bộ lãng đãng mộng mơ vô cùng. Hỏi bác sĩ đâu thì nó bảo nó sợ bệnh viện quá không dám đến :-)))))))

Hôm nay thì mình đã sa thải con bé trông trẻ này rồi. Không phải tại nói khoác về khoản massage và đầu tóc mà là tại cái tính tắt mắt đã cảnh cáo một lần mà không chừa, lần thứ hai là đuổi lập tức luôn. Quay lại lấy đồ là bị bảo vệ đi kèm vào tận nơi, dọn xong là lập tức kèm trở ra tận cổng, cấm bước chân vào nhà chính. Đi làm kiếm cơm mà còn không quý việc của mình, thì chả ai quý hộ cho cả. Thể diện của mình còn không tự giữ, đừng hy vọng người khác giữ hộ cho.

Trời bắt đầu nóng lên. Bên này thời tiết ngược đời, không chuyển từ hè sang thu, mà lại chuyển từ thu sang hè. Đang định nhớ mùa đông thì lại nghe từ dưới cửa sổ tiếng một cậu người làm vừa phơi đồ mới giặt vừa hát nghêu ngao, cái gì mà hố hô hô, you are my soul, há ha ha you may not, hú hu hu…


11 comments:

  1. =))) dân Phi có cái tính nói nhiều í chị. Lúc nào cũng lí luận abcxyz.
    Chú lái xe kia sao rồi chị ơi? :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dân Phi nói nhiều ý hả? Chít tui rồi. Tui vốn rất ghét cái tính nói nhiều, ai mà đã không biết gì lại còn hay lèo nhèo lý luận tui còn ghét hơn. Đùa thế, chị không lo. Chị không nói chuyện với người làm trong nhà, trừ khi chị bảo họ làm việc gì đó. Chị nói nhẹ nhàng ngắn gọn, họ vâng, chị cảm ơn, thế là xong, kỹ năng lý luận không cần dụng tới và các bậc thầy lý luận không có đất dụng võ.
      Thằng bé lái xe thì vẫn ngoan. Nhưng nhiều người đi làm thấy chủ nhẹ nhàng hiền hậu thì hay lấn tới nên chị chỉ hy vọng nó sẽ tiếp tục ngoan thế này.

      Delete
  2. Chia buồn với chị cung nô bộc hihi. Em thích ba bạn chắc đang say cheese để mẹ chup ảnh hả chị? Bên chị sắp sang hè còn ở bên em mới lập thu mà đã lạnh lắm rồi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vừa chụp cái ảnh cười hớn hở ôm nhau rất thân thiết, thế mà chỉ chưa đầy 5 giây sau một đứa ngáng đứa kia ngã nhào, xước đùi máu chảy tè le, cãi nhau inh ỏi. Thế là cả bậu xậu lại ôm quần áo dắt nhau đi vào nhà, tổng cộng thời gian bơi chưa đầy 1 phút. Ảnh ọt đúng là ánh trăng lừa dối.

      Delete
  3. Rồi đã tuyển được nanny mới chưa ạ? Khổ quá phải mấy chục bận như thế mới hy vọng kiếm được người tử tế được ạ.
    Rồi thời gian này chị đi event thì 3 đứa nhỏ ai trông?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị cũng không vội tìm người mới. Hồi con còn 3, 4 tuổi mới sợ chứ giờ con chị lớn rồi, anh em trông nhau bảo nhau được. Bên này chị thấy events thường bắt đầu sớm nên đến 8.30, 9h là có khi về được rồi. Mà giờ đó người làm họ cũng mới dọn dẹp xong và đi nghỉ. Bọn trẻ con thì chị chỉ cần hứa thưởng mỗi đứa mấy xu thì ăn xong đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ngủ, tự giác nghiêm túc còn hơn trại lính :-))))

      Delete
  4. Chính ra em lại ko thích cô Rất nhé, cô ý nghiêm chỉnh quá làm cho chị chả viết được entry nào dư thế lày cho tụi em cười cạ :))

    Anyway, em hóng vụ học cho tụi trẻ con chị ạ :)

    SS

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừ đúng đấy. Cô Rất thầm lặng quá, cả ngày cứ như cái bóng trong nhà đâm ra mình cũng chả có dịp nào trêu. Đợi chị tí nhé. Chị cũng muốn viết về vụ học hành này rồi mà mãi chả có dịp nào viết.

      Delete
  5. vậy chị có tổng công bao nhiêu cô cậu người làm ạ 😊

    ReplyDelete
    Replies
    1. Một đống, ngồi lên đầu nhau. Với cùng lượng công việc ấy, ở nơi khác một người làm là đủ, ở đây 3 người làm chưa xong.

      Delete
  6. Dân Phi thì nói nhiều và hay triết lý chị ạ, như tụi Nam Mỹ ý =)) Hồi còn đi học em đi thực tập ở web marketing agency, quen hai đứa cũng là thực tập sinh, người Guinea Xích đạo, đã lười mà mỗi lần bị sếp mắng đều cãi nhau với sếp, cãi nhau xong đến giờ nghỉ là kiểu gì cũng ngồi an ủi nhau là bên này bọn nó racist, rồi cảm giác bị phân biệt đối xử.

    Cơ mà dân Phi đẻ ra ở Pháp mà em quen, tụi được học hành tử tế, thì thường rất lành, chăm, không có kiểu ma cũ bắt nạt ma mới như tụi Pháp lông :))

    Bonus chị Giang minh họa cho working in Africa: ww.youtube.com/watch?v=7WYVkhI53Yc

    =))))

    ReplyDelete