Cách
đây mấy năm cái nhà đang giao dịch tự nhiên cần một khoản kha khá mình không
nhớ là khoản thuế hay phí gì. Lúc đấy vợ chồng mình dồn tiền mua nhà đã nhẵn
túi rồi nên ông về Ý mang theo một chiếc đồng hồ để bán. Phải đi máy bay lên
tận Turin để bán nó cho một cửa hàng muốn mua. Mình chủ quan nghĩ việc bán chác
này đơn giản nên không theo sát ông. Ai ngờ không biết thằng chủ cửa hàng ngon
ngọt ra sao mà ông bán cho nó một cái đồng hồ cũ thì mua của nó hẳn hai cái
đồng hồ mới, số tiền bán đồng hồ chỉ còn thừa tí tẹo. Vợ chồng cãi nhau. Ông
khăng khăng bảo mình vụ đó rất hời, very good deal. Mình bảo “Nó mua của anh
một cái đồng hồ cũ với giá đồng hồ cũ, bán cho anh hẳn 2 cái đồng hồ mới với
giá đồng hồ mới, tức là mua rẻ bán đắt ăn tiền của anh tận 2 lần mà vẫn làm cho
anh rời cửa hàng hoan hỉ. Good deal cho nó chứ good deal gì cho anh”. Ông nghệt
mặt ra mất mấy giây rồi hoàn hồn lại vùng lên cãi nhiệt tình “Hai cái đồng hồ
này sẽ tăng giá theo thời gian, bao giờ cần tiền anh lại bán. Sẽ bán với giá
đồng hồ mới vì anh sẽ không dùng, em yên tâm”. Tiền cần ngay bây giờ chứ bao
giờ nữa, kế hoạch bán cái đồng hồ kia để trả khoản phí nhà thế là phá sản rồi,
lại phải xoay cách khác. Còn nữa, hai cái đồng hồ thơm phức để đấy, cơm treo mà
mèo chịu nhịn đói thì có mà mình đi đầu xuống đất. Y như rằng, vài tháng sau,
đã quên lời hứa hẹn hùng hồn ở trên và trận cãi nhau với vợ, ông bắt đầu than
vãn rằng thì là đồng hồ để đấy không đeo khó chịu lắm. Và cuối cùng, các bạn ạ,
sau vài lần lôi ra ngắm, ông chồng quý hóa thiên tài kinh doanh của tui trong
một phút giây mềm yếu đã không cưỡng nổi cám dỗ, tặc lưỡi lấy ra đeo rồi len
lén chuồn ra khỏi nhà. Chắc tưởng len lén là qua được mắt mình đây. Hai cái
đồng hồ giờ nếu có bán đi thì sẽ phải bán với giá second hand, coi như lại mất
tiền lần nữa. Còn mình thì học được một bài học xương máu, rằng nếu việc đã
quan trọng thì phải theo sát từ đầu đến cuối, chứ để cho ông tự tung tự tác,
đến lúc làm hỏng rồi có cãi nhau thì chỉ có sứt mẻ thêm chứ không làm lại được.
Chồng mình mang 1 cái đồng hồ cũ đi và rước 2 cái đồng hồ mới về là còn khá,
chứ ông già làm gì cũng đúng còn mang cả con ngựa đi và rước túi táo còi về thì
sao. Mình trông thế mà không bằng bà già nhà quê trong câu chuyện Ông già làm
gì cũng đúng của Andersen.
Ông đi bán xe. Mình ngồi canh trên mạng.
Ông nhắn gì cho mình là mình hồi đáp lập tức không dám chậm một giây. Ông đi
bao ngày là chừng ấy ngày mình chầu chực trên mạng để can gián cho kịp thời
những tối kiến của ông. Mình tỉ tê dỗ dành, khuyến khích, thỉnh thoảng lại nhắc
lại một vài kỷ niệm đẹp của vợ chồng, trong đó có cả lần ăn rau thần thánh trên
nóc nhà mùa đông năm nào đó, vừa ăn vừa sưởi nắng ngắm cảnh đồng quê hiền hòa
xung quanh, để làm sao ông vui vẻ bán xe mà không ấm ức vì phải chia tay con xe
cưng.
Vì con xe này mà vài năm nay ông cứ thỉnh
thoảng lại lồng về Ý, tha nó hết từ nơi này tới nơi khác, hết xưởng xe này đến
xưởng xe khác. Mỗi xưởng xe lại vặt của ông tiền sửa sang phục chế. Bộ phận này
phục chế rồi nhưng ông chưa vừa lòng, ông lại thuê xe tải chở xe đến xưởng xe
khác phục chế lại. Mình không thống kê nổi số tiền ông đã rót vào nó. Ngay cái
vụ về Ý mang xe đến triển lãm để bán này mình cũng chả ưng. Mình bảo rao bán
trên mạng được rồi, xe thì đã để ở phòng trưng bày ai quan tâm thì thoải mái
đến xem, việc gì mình phải về tận nơi phí tiền mất thời gian, đứa nào muốn bỏ
chừng ấy tiền để mua xe thì hẳn nó đã nhìn thấy xe anh rao bán trên mạng rồi
chứ chả cần phải đến triển lãm mới thấy, chưa kể anh còn bao nhiêu mối quan hệ
chỉ cần thông tin cho họ là họ sẽ giúp lan truyền. Cái chi phí đi lại ăn ở đậu
đỗ và đóng phí triển lãm thà anh giảm luôn vào giá xe cho dễ bán. Ông không
chịu, ông bảo muốn bán được giá ngon là phải đến tận nơi, những người yêu
Porsche là người ta phải gặp nhao để kết nối với nhao. Vầng thì cho ông đi kết
nối.
Kết quả: con đúng đợt nghỉ học ở nhà, mẹ ốm
con ốm tự trông nhau, còn ông đi cho 8 ngày, 2 ngày máy bay, 4 ngày triển lãm, thời
gian còn lại là di chuyển giữa các thành phố vì máy bay đến một nơi nhưng triển
lãm thì lại ở nơi khác. Và xe thì chả bán được. Muốn bán được thì giờ chắc chắn
phải giảm giá. Như vậy là vừa mất bao nhiêu thời gian và chi phí, vừa vẫn phải
giảm giá bán như thường. Thế thì thà giảm ngay từ đầu lại tiết kiệm được chuyến
đi như mình đã nói có phải hơn không. Nhưng lần này mình chỉ bảo “Anh yêu, em
rất tiếc vì anh mất bao công sức mà không bán được xe, nhưng dù sao thì mình
cũng đã cố gắng hết sức, anh ạ”. Mình chuẩn quá, giờ thì mình chả kém bà già
trong câu chuyện của Andersen là bao nhề.
PS: Ngày ngồi ở triển lãm ngáp ruồi chả có
việc gì làm, tối cũng chả có việc gì làm, ông đi một bước nhắn tin chiu chíu
cho vợ một bước. Một hôm, sau khi tỉ tê tâm sự với vợ đủ thứ chuyện trên trời
dưới biển, ông a lên “A, còn chuyện này anh quên chưa kể cho em. Như này em ạ,
anh khuỵu chân xuống để chụp ảnh cái xe…”. Vợ nhắn ngay “Ôi, lại rách quần chứ
gì”. Ông bảo “Rách toác cả ra em ạ. May quá lúc đó không có em ở đấy chứ không
em bêu riếu anh suốt quãng đời còn lại mất. Giờ anh chỉ còn mỗi một cái quần để
mặc em ạ”. Vợ bảo “Ít nhất nếu có em thì em sẽ khâu lại cho anh chứ. Mai anh đi
mua thêm quần đi nhé, rồi mang cái quần rách về đây em khâu”. Đấy, vợ chồng
người ta tâm đầu ý hợp, không cần nói nhiều, hiểu luôn, không đợi sai bảo, làm
luôn.
I really admire your sense of humour, your ability to laugh at the absurdity
ReplyDeleteChồng dại con thơ, trời mà không thương không cho tui tính hài hước thì không biết tui sẽ sống sao.
Delete:))))))))))))) gặp em là em nhảy tưng tưng lên chứ ko được nhã như bác đâu. cứ phải làm đúng ngay từ đầu cơ, nhiều khi em thấy các ông như cave men í
ReplyDeleteThì vụ đồng hồ đi một về hai chị cũng nhảy tưng lên còn gì. Nhưng rồi chị thấy nhảy tưng lên cũng có làm lại được đâu, vợ chồng lại cãi nhau sứt mẻ. Thế nên rút kinh nghiệm, cứ việc quan trọng là mình tự làm hoặc kèm sát sạt cho ông dù muốn cũng không thể lạc lối hehe.
DeleteChồng em còn tệ hơn, ở điểm ko bao giờ thèm bàn với vợ (vì biết chắc là vợ kiểu gì cũng can ngăn hoặc chỉ ra nhưng điểm không hợp lý) thế là của ông bao nhiêu ông mang hết đầu cơ nọ đầu cơ kia. Tuyệt nhiên trong nhà chả còn cái gì. Ông lúc nào cũng như trai tân, chả ràng buộc gì, vì chỉ nuôi mỗi cái thân ông. Mới từ mấy tháng nay nhận trả tiền học cho con, dưng mà cũng nợ lên nọ xuống, haiza
ReplyDeleteChồng em sướng nhỉ. Chồng chị cũng có lần tự ý mua ô tô mang về nhà rồi gọi vợ ra xem, đặt mình vào sự đã rồi để mình không can ngăn được nữa. Chị bực mình quạt cho ông một trận rồi không thèm nói chuyện nữa. Sau 1 tuần chiến tranh lạnh thì ông xin lỗi, ông bảo với thu nhập của ông thì việc ông mua cái ô tô ít tiền đó chả có gì sai, nhưng ông sai ở chỗ tự ý mua mà không bàn với vợ. Sau vụ đó thì ông không dám tiền trảm hậu tấu nữa. Chắc ông cũng biết tính chị, rằng chị hiền thì có thể hiền nhất, nhưng mà đã dữ thì cũng dữ nhất, thôi ông tránh ngay từ đầu cho lành.
DeleteThế mà em bảo chồng em là sướng, ông bảo chả ai khổ như tôi và tính em không hay thông cảm. Thế là em không nói chuyện (rất lâu) và cho ông muốn đi thì đi , muốn ở thì ở , ko quan tâm đến nữa (rất lâu), và rốt cục thì ông đã vỡ lẽ ra rằng ông đã sai vì nhãn tiền là ông đã mất rất rất nhiều tiền và công sức. Nhưng em đồ rằng ông ý ko tỉnh ra là bao.
DeleteKhông bao giờ tỉnh đâu em ơi, mình càng nói thì chúng càng không tỉnh. Thôi kệ sống chung với lụt được chừng nào hay chừng ấy.
DeleteCó phải ngài bán con xe cưng Porsche màu xanh hồi lâu lâu cậu post ảnh ko? Chồng tớ hoảng hốt khi nghe ngài bán xe ấy .. có lẽ trong thương vụ này ông là người xót xa thứ hai sau ngài của cậu đấy chứ chẳng vừa!
ReplyDeleteNói vụ rách quần làm tớ nhớ hồi về VN hai năm trước, tớ có dắt ông đi may hai bộ suit và vài cái quần. Anh thợ may này nổi tiếng may đồ bó sát người. Khi ông mặc thử (chỉ đứng) thì ưng ý lắm, nhưng đến khi đi làm thì mới ngớ ra, quần chật đến nỗi ông phải bỏ ví và điện thoại vào cặp chứ nếu cho vào túi quần thì không thế ngồi (lên ghế). Ông làm tớ cười muốn té ghế, vì có lần ông làm rơi giấy tờ xuống đất rồi loay hoay mãi chả biết làm thế nào cúi xuống để nhặt lên :-)))))). Ông bảo có lần đi họp, ông về nhà cứ nghĩ ko biết thằng kia có nghi là ông gay không vì thấy ông đứng ngồi rất thẽ thọt dịu dàng :)))))). Thôi kệ, chồng em quần rách em thương ... :-)))))
Same here. Chồng tui chuyên đời mặc quần rộng thùng thình. Sau khi bị vợ chê trông anh như sống ở những năm 50s, thì ông quyết tân trang tủ quần áo, sắm toàn suit tân thời bó sát. Và thế là tui ăn đòn đủ, suốt ngày ngồi vá quần vá áo lủng chỗ nọ toạc chỗ kia. Đúng là quả báo cho người phụ nữ không biết chấp nhận chồng as is. Thế nên tôi cứ ngồi khâu vá suốt mà cắn răng chả dám kêu ca giề :-)))))
DeleteHaizz ... hồi còn trẻ thì mặc đồ thụng như ông già, bây giờ già thì lại hồi xuân đi mặc đồ bó và chải tóc hipster ... Đáng đời con vợ hay can thiệp chuyện quần áo của chồng :-D
DeleteNgài shao mà giống Mr Bean quá chị ơi :D
ReplyDeleteMr Bean còn hư cấu chứ đây người thực việc thực không hư cấu chi tiết nào. Hội người làm cũng lĩnh đủ, chạy tướt bơ điêu đứng hầu ông.
DeleteCó vị phu nhưn đài các nào kể được những câu chuyện cười ngang hết cả trái như chị không trời :)))))
ReplyDeleteThế mà có lần chị bảo chị bạn "tôi vất vả lắm chứ không nhàn hạ sung sướng như các bà đâu" thì còn bị bạn chị bảo đời chị ý mới là đời cô Lựu, còn đời chị thì là đời cô Lựu đạn :-)))))))
DeleteỐi ông chồng em trình đặt em vào sự đã rồi có cao hơn một chút. Chả là em đang đi cái xe cũ mà đúng là xe em thích từ thuở bé, nhưng ông lại không thích. Thế là ngày thứ Bảy 14/2/2015 (em nhớ truyền kiếp ko quên chị ạ) ông rủ em đi chợ ướt ý, em đồng ý ngay vì sáng cuối tuần em hay đi mua linh tinh. Lại rủ thêm con hàng xóm nhà em. Em thì loẹt quẹt quần đùi dép lê, ông ấy chở luôn em vào gara, gọi con sale mang giấy tờ ra cho em ký vì: Anh đã đặt cọc tặng em một cái xe mới ngày 14/2. Giờ em chỉ việc ký và chọn màu. Sale đảm bảo sẽ giao xe vào ngày 8/3.
ReplyDeleteEm cứ há hốc ra í còn ông í thì bán phứt cái xe cũ của em vào gara đấy luôn. Cuối cùng thì xe đứng tên em mà em thì chả đi mấy, ông đi là chính.
Mẹ thằng Pụ
Thế thì vẫn gọi là lãng mạn, vẫn gọi là nice surprise được em ơi. Đây ông nhà chị mua xe cho bản thân mà lúc bị vợ mắng thì lại chống chế là muốn dành cho vợ một nice surprise thì mới gọi là lạc quẻ :-))))
DeleteThì ông ấy mua cái xe ông ấy thích xong cuối cùng ông í đi luôn chứ có liên quan gì đến em đâu ạ.
DeleteNghĩ lại thì thấy ông chồng em cao thủ phết nhỉ. Vừa tống tiễn được cái xe cũ ông ấy không thích và thu được tiền về, lại mua được cái xe ông ấy thích, lại đỡ tiền mua quà Valentine, đúng là nhất cử tam tiện.
DeleteĐợt 8/3 tới mà em xem chừng ông ấy lại bổn cũ soạn lại, thì em đọc cho ông ấy câu thơ này cho chị:
Hôm nay ngày 8 tháng 3
Tôi giặt hộ bà cái áo...của tôi.
:-D
Thú thật với chị là em ngồi nghĩ mãi một lúc, còn phải lấy giấy ra tính thử mới biết là vì sao vụ anh Gio mua 2 cái đồng hồ lại là lỗ :( Trên đời hẳn là có thể loại người đặc biệt không hiểu số má tính toán gì cả, chị ơi.
ReplyDeleteSáng hôm đó thằng chủ cửa hàng đồng hồ gặp chồng chị hẳn là sướng hơn Điệp cuối đời gặp Lan. Nó giao dịch và ăn lời trên tận 3 cái đồng hồ liền, thế mà vẫn làm cho con mồi rời cửa hàng hỉ hả. Đồng hồ mua mới thì đắt, đeo vào tay 1 lần là mất giá thảm hại. Tương tự ô tô, em mua mới tinh thì đắt, đổ xăng vào lăn bánh một cái là cũng mất giá thảm hại.
DeleteCô Quỳnh có vẻ chỉ nên văn thơ lai láng thôi, chứ đụng đến số má tính toán chắc chức đệ nhất người giời cũng bất phân thắng bại với chồng chị chứ chả chơi :-))))
Chị còn thiếu mỗi đoạn ra đón chồng tận cửa ôm hôn chụt choẹt thắm thiết và bảo anh yêu của em làm gì cũng chuẩn nhất quả đất. Ha ha
ReplyDeleteÔm hôn thì đơn giản, nhưng "anh yêu của em làm gì cũng chuẩn nhất quả đất" thì chịu thôi. Làm thế đàn ông nó ảo tưởng cao quá sau lại phải lấy gậy khều xuống mất công lắm.
DeleteHihi, thì thế mới đúng chuẩn bà già trong chuyện Andersen ạ :-)
DeleteNhưng mà chị ơi, ông nhà chị chắc chỉ việc nhà vợ giao mới vậy thôi, chứ việc nước chắc chắn ông không thế đâu đúng không? Chứ em thấy đàn ông có sự nghiệp sáng láng như vậy thường tư duy lẫn tác phong làm việc của họ hơn hẳn người thường, làm gì có chuyện ngẫn ngờ thế. Chị suốt ngày bôi xấu ông thôi.
ReplyDeleteƠ thế em chưa đọc truyện có ông nhà bác học nổi tiếng nào đó muốn khoét lỗ trên tường cho con chó và con mèo của ông ta chui ra chui vào, thì thay vì khoét một lỗ đủ to cho chó chui qua là đủ, vì chó chui qua được thì mèo cũng chui qua được, thì ông ta lại hì hục khoét 2 lỗ một to một nhỏ, to cho chó, còn nhỏ thì cho mèo, à? Đấy, bác học chứ đùa đâu. Đã mắc bệnh ngẫn thì không đợi tuổi, và bất kể nghề nghiệp nhóe.
Delete