Saturday, June 20, 2009

Làm phim ở Việt Nam (phần 2)




Lề thói làm việc của nước mình dột từ trên dột xuống. Một cậu bạn làm trong ngành xây dựng có lần bảo “bọn ăn hàng tỷ thì ko ai làm gì được, thằng công nhân lấy có bao xi măng thì kỷ luật lên kỷ luật xuống”. Mình thì nghĩ khác. Thằng có chức ăn được đến tiền tỷ thì ăn tiền tỷ, thằng công nhân chỉ ăn được đến tiền chục, tức là bao xi măng, thì cũng ăn tiền chục. Nào có ai chịu kém ai miếng nào.

Mình hồi đó mới 22 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, chưa va chạm với đời mấy. Thế nên có nhiều chuyện cứ ớ ra ko thể tin nổi. Ví dụ, hàng ngày điều rất nhiều xe cho đoàn phim dùng, thường mình ko trực tiếp nói chuyện với tài xế mà chỉ gọi anh điều phối vận chuyển lên giao lịch. Cũng tin tưởng anh ấy vì thấy nhanh nhẹn, đúng giờ, nói chắc như đinh đóng cột. Thế mà một hôm, một xe tải từ Sài Gòn ra bị ách lại ngoài cửa ô vì lý do sao đó, gọi anh điều phối ko được, lái xe gọi thẳng lên văn phòng gặp chị G, chắc tưởng chị G phải thế nào chứ ko ngờ chị Giang mới có 22 tuổi trẻ gần nhất đoàn. Anh ấy than thở “khổ lắm chị ạ, mỗi chuyến Nam Bắc thế này anh C chỉ trả có 1tr rưỡi thôi, giờ lại còn bị công an phạt”. Mình ngớ hết cả người vì mỗi chuyến xe Nam Bắc mình thanh toán cho anh ấy 6tr, và mỗi tuần thì trên dưới chục chuyến. Giận quá, gọi anh ấy lên, anh ấy điệu bộ rất ngượng ngùng lí nhí và buổi chiều thì cầm hai phong bì tiền cực dày lên, hóa ra ngượng ngùng vì tưởng mình trách ăn dày thế mà ko chia cho mình một ít. Mình bảo “anh cầm lại tiền đi, em ko lấy, anh có ăn chênh lệch của lái xe thì cũng vừa phải thôi cho họ còn có thu nhập”. Nói thế ko hiểu anh ấy có động lòng trắc ẩn mà bớt ăn chặn của lái xe ko.

Mình vẫn còn nhớ, một ngày quay bình thường, tự nhiên mình thấy sếp của Production, tức là sếp trực tiếp của mình, đùng đùng quay về văn phòng giữa giờ, theo sau là anh phụ trách diễn viên quần chúng mặt ngắn tũn. Sếp đuổi hết phiên dịch, lôi cổ mình vào “tao muốn mày dịch cho tao”, rồi sếp gằn giọng với anh kia “tao muốn mày trả lời tao tại sao mỗi diễn viên quần chúng chỉ được đúng một ổ bánh mỳ ăn trưa?”. Khẩu phần ăn của đoàn là 17usd/người/bữa do khách sạn Metropole Sofitel cung cấp, thế mà qua tay anh ấy mỗi diễn viên quần chúng chỉ còn được một cái bánh mỳ, mình cũng ko còn nhớ là bánh mỳ không hay bánh mỳ pa tê. Nhìn con mụ già mắt long sòng sọc mặt ko giấu nổi vẻ khinh bỉ căm ghét, răng sít lại đay nghiến “a roll of bread?” còn anh kia bình thường rất phong độ, giờ mặt tái xanh mồ hôi lấm tấm trên râu tóc mà mình cũng nhột nhạt hết cả người. Dịch xong ra ngoài mình còn bị anh ấy bảo “cháu được tín nhiệm thế mà chả nói đỡ cho chú một câu”.

Ở miền Nam cũng một vụ động trời như thế, diễn viên quần chúng được trả thù lao 500,000đ/ngày, qua tay anh phụ trách diễn viên quần chúng thì mỗi người chỉ còn 50,000đ. Mà đây là diễn viên quần chúng, chứ ko phải diễn viên phụ, tức là hàng trăm người mỗi lần. Anh chàng đó lần đó suýt bị kiện ra tòa. Lâu lâu đọc báo thấy hình như đã thành đại gia, hô một tiếng có khi bao em trẻ đẹp nhao đến xin chết hòng kiếm được một vai để đời.

Phần Special Effect trong phim do một anh mình ko còn nhớ tên rất giỏi phụ trách. Anh này nghe đâu đã đoạt Oscar hay giải thưởng điện ảnh nào đó mà mình ko nhớ. Rất đẹp trai tài tử, hay lên văn phòng nói chuyện với mình sau giờ làm việc, thường hay trêu mình “You are the trouble of the office”. Trợ lý của trợ lý của anh này là một chú người VN, hơn 60 tuổi, hom hem khắc khổ, lần nào lên chỗ mình lấy lương cũng rất khép nép rất thương. Mình còn nhớ một hôm, lúc đoàn đang quay trên Lương Sơn, chú ấy gọi điện cho mình ‘cháu ơi, chú đang ngồi trong lô cốt đây này, mưa, quần áo ướt hết rồi, rét lắm”, mình chưa kịp an ủi gì thì đã “cháu cho chú một thẻ điện thoại đi, điện thoại chú hết tiền”, trong khi đó mình vừa phát cho chú ấy một thẻ chỉ vài ngày trước dù thừa biết rằng đoàn đã ăn ở hết trên Lương Sơn rồi thì ở vị trí của chú ấy cũng chả có việc gì để mà gọi điện đi đâu. Mình tin chú này là người trung thực, nhưng thấy mọi người ăn kinh quá mình ko ăn cũng chả ai khen nên mới làm liều.

Trong các đoàn phim nước ngoài vô duyên nhất là các anh công an văn hóa họa hoằn lắm mới thấy cắp cặp đen đến thăm quan văn phòng, nhưng lương vẫn nhận đầy đủ và mỗi lần lên văn phòng là một lần chìa ra một tập hóa đơn ăn uống nhậu nhẹt ở đâu đó, có khi mặt vẫn còn đo đỏ và hơi thở vẫn nồng nặc mùi bia rượu. Không có thì ko được, mà có thì họ cũng đâu có làm gì ngoài việc lĩnh lương. Phim 007 nói ở trên ko quay được là vì các bác sản xuất nước ngoài ko chịu tìm hiểu kỹ lề lối làm việc ở VN, vào thẳng Sài gòn xin quay. Các anh công an văn hóa ở Hà nội nổi cơn hờn dỗi, đào ra một loạt nào là 007 rất nhiều tập chống cộng, nào là VN làm gì có cái thứ chạy trên nóc nhà bắn súng ko hợp thuần phong mỹ tục, vv và vv. Tóm lại cắt luôn giấy phép, nhà sản xuất đã đưa trực thăng đạo cụ vào Sài gòn lại phải chạy vạy mãi mới đưa được trực thăng ra. 4 triệu đô la pre-production đi tong. Từ đó, tốn kém đến mấy phim nào cũng phải có một vài anh công an văn hóa ngồi làm cảnh, tiền lương và nhậu nhẹt cho các anh ấy kiểu gì cũng ko thể bằng tiền triệu làm phim.

Ảnh ko liên quan đến entry: Joseph Guccione, US Marshal, chức vị do tổng thống bổ nhiệm, người đã bắt giam siêu lừa thế kỷ Madoff và một siêu lừa khác, Follieri, kẻ bán khống nhà thờ của Vatican cho một tỷ phú (hình như người Mỹ) với số tiền 50tr đô la, beau của nàng Anne Hathaway đóng trong The devil wears Prada. Nhưng khi chàng chuẩn bị vào tù thì nàng cũng xa chạy cao bay. Nói chung, ở khắp nơi trên thế giới, đại gia mới có khả năng sánh vai được với chân dài. Thế nên ở nhà mọi người cũng đừng nên lên án mối quan hệ đại gia- chân dài một cách thái quá

10 comments:

  1. @ Hoang Linh: em xin anh Hoàng Linh, em rất lùn, chân rất ngắn. Khổ quá, rất muốn giấu sự thật này nhưng bản tính là người trung thực nên ko thể ko nói :-(

    ReplyDelete
  2. †[Ñ]àng...¶v¶c.¬PiPiJune 20, 2009 at 8:56 PM

    abc

    ReplyDelete
  3. Cái ảnh này hot quá G ạ.
    Thanks vì các entry này nhé:D. Rất hay.

    ReplyDelete
  4. Câu hỏi ít liên quan tới entry: ko thấy nhắc đến chân dài cạnh các đại gia kia nhỉ? :)

    ReplyDelete
  5. OK, vậy có nghĩa là chân dài trong ảnh kia là tốt (do 7x) ;)

    ReplyDelete
  6. @ Hoang Linh: mối quan hệ chân dài đại gia chỉ nổi lên mấy năm gần đây, trong khi hồi em làm phim thì đã là 9 năm trước. Hồi đó hiện thực xã hội là như sau:ra đường rặt các em chân ngắn. Thì em mới có 21, 22 tuổi, mà em 7x, như vậy các em 8x là thế hệ chân bắt đầu dài thì vẫn còn đi học, cặp với các em ấy có khi vào tù, nói gì đến các em 9x chân dài vắt vẻo.
    Với lại, làm phim toàn những anh lớn, thường là đã có vợ con. Có bồ bịch ở đâu thì cũng bí mật thôi chứ ai dám công khai.

    ReplyDelete
  7. @ Liz: hic hic có hở chỗ lào đâu mà hot nhể :-P

    ReplyDelete
  8. Hihi, sự thật phũ phàng, nên vẫn cứ phải công bố :(( ;)

    ReplyDelete
  9. Hồi đấy mà quen cậu thì tớ xin làm thư ký cho cậu, vừa được ăn tiền (những chỗ mà cậu không ăn, không lấy) lại vừa học nghề thêm. Hihi, thật là đáng tiếc.

    ReplyDelete
  10. hic cứ hở mới hot à? Tớ thích cái ảnh này vì nhìn cậu rất hay, nét giông giống cô diễn viên chính trong phim "Slumdog millionair" :)

    ReplyDelete