Elise là một nàng công chúa. 12 anh của nàng bị bùa chú
phù thủy biến thành 12 con thiên nga mà chỉ những chiếc áo dệt từ những cành
tầm gai nghĩa địa mới có thể biến lại thành người…
Tôi vốn là một người lông bông
ham chơi. Ngày xưa, trong lúc bạn bè học hành chăm chỉ thì tôi đi chơi. Đến lúc
đi làm thì hết giờ làm là đi chơi. Bạn bè lấy chồng lần lượt, tôi vẫn đi chơi.
Thậm chí đến lúc lấy chồng có con rồi tôi vẫn đi chơi như thường.
Nhưng rồi, có quá nhiều lần
thấy lòng mình có lỗi...
Có lần, thằng bé con tôi ở
nhà chơi nghịch thế nào mà ngã rách da đầu. Chị giúp việc chẳng gọi tôi thông
báo mà lại lôi nó đi tắm để xóa dấu vết. Lúc về thấy da đầu con rách thành 3
cạnh, tôi hỏi chị ta “thằng bé có chảy nhiều máu không chị?”, chị ta bảo
“không, chảy ít ý mà”. Thế mà chỉ một lúc sau “tại sao nó ngã đau thế chị còn bắt
nó đi tắm làm gì?” “à lúc nó ngã chảy nhiều máu quá nên chị phải cho nó đi
tắm”. Thế là từ đó tôi đi chơi ít đi.
Có lần, móng tay con bé con
tôi hơi dài mà tôi mải chơi chưa cắt. Lúc về, thấy bà giúp việc mắt kém đã tự cắt
từ lúc nào. 10 đầu móng tay hồng hồng bị cắt sát vào thịt, rớm cả máu. Thế là
từ đó móng tay con tôi tự tôi cắt, không cho giúp việc đụng vào nữa.
Có lần, mở tủ quần áo của
con, tôi hắt hơi liên tục vì mùi xà phòng hóa chất giặt còn dư lại trên quần áo
quá mạnh. Ả giúp việc dốt nát, cứ tưởng càng cho nhiều bột giặt thì quần áo
càng sạch và nghiện dùng thuốc tẩy. Nói nó nó lại còn bĩu môi. Thế là tôi đuổi
giúp việc, tự mình giặt quần áo cho con.
Có lần, con tắm xong, tôi
tình cờ ngửi lên tóc nó, còn nồng nặc mùi dầu gội đầu. Lôi nó đi xả lại. Xả
nước vuốt đến đâu, bọt xà phòng nổi ngầu lên đến đấy. Tụi giúp việc lười nhác
đại khái bôi xà phòng rồi xả lấy lệ, mặc kệ từng ấy hóa chất dư lại trên da
trên tóc trẻ con. Thế là từ đó con tôi tôi tắm.
Có lần, nếm pasta của trẻ
thấy vị nhạt nhẽo rất lạ, hỏi ra mới biết giúp việc thay vì cho muối thì lại
cho đường, hy vọng ngọt thì trẻ sẽ ăn tự nguyện, khỏi bận đến thân nó phải giục
giã đốc thúc. Có lần, kiểm tra đột xuất thấy đầu bếp luộc pasta rồi trộn với
ketch up cho trẻ ăn cho nhanh đỡ phải nấu nướng, trong khi đồ ăn tươi ngon mình
đã mất công lựa chọn mua về cho con ăn thì bị nó thó trộm, mang về phòng nó vừa
ăn vừa xem phim. Thế là tôi đuổi hết, tự mình nấu cho con ăn.
Có thời gian, trên người con bé con tôi luôn luôn có một
chỗ thâm tím rất đáng ngờ, phải cởi bỉm mới thấy. Sau khi con giúp việc đó bị
đuổi thì vết thâm tím ấy cũng biến mất, không bao giờ thấy xuất hiện lại…
Thế là, cứ dần dần, tôi tự
làm lấy hết. Tôi không tự hào mình chăm con không mắc lỗi, nhưng biết chắc chắn
rằng mình luôn quan sát, học hỏi, rút kinh nghiệm mỗi ngày để lỗi nếu có mắc
thì chỉ mắc một lần.
Nhiều khi những người đàn bà
ăn diện sang chảnh nói với tôi rằng họ sẽ rất vinh dự nếu tôi đi chơi với hội
của họ. Và câu trả lời thản nhiên của tôi rằng tôi không đi được vì phải nấu ăn
cho con làm hình ảnh tôi trong mắt họ kém cao sang đi hay sao đó. Càng tốt, đỡ
mất công bị mời mọc và phải từ chối. Nhiều khi chồng tôi thấy vợ quần xắn móng
lợn, quần quật rõ là chả ra dáng phu nhân kiêu kỳ bước khoan bước nhặt thì cứ
bảo “thuê thêm giúp việc đi, anh không muốn em phải làm những việc này”, mà
tôi, từ chục năm hôn nhân, đã học được thói quen chỉ giải thích gọi là. Ngôn
ngữ và tư duy của đàn bà có lẽ quá phức tạp cho những bộ não giản đơn của đàn
ông.Thôi thì, cứ như nàng Elise, mặc
kệ những ngón tay chảy máu vì gai đâm, giàn hỏa thiêu và những bàn ra tán vào của
thiên hạ, im lặng nghiến răng đan cho đủ 12 chiếc áo từ thân cây tầm ma, khoác
lên 12 con thiên nga để giải đi bùa chú. Chỉ có mình mới hiểu mình phải làm gì.
PS mấy tuần trước mình bắt đầu bỏ bỉm ngủ đêm cho con
Anna. Liền cho mấy tuần nó không đái ra giường lần nào. Mình sướng nức nở cứ
tưởng đời mình từ đây lên hương. Đi chợ không cần mua bỉm, đi du lịch không cần
mang bỉm, tối tối không cần thay bỉm, sáng sáng không cần vứt bỉm, cũng đỡ được
ối việc chứ đùa. Ai ngờ liền cho mấy ngày trở lại đây, đêm nào nó cũng đái dầm
mặc dù mình đi event về bao giờ cũng bế nó đi đái. Có hôm nó đái dầm cả ngủ đêm
lẫn ngủ trưa. Giường đệm phải thay giặt phơi liên tục, ga giường ướt nước đái chất
thành đống. Hức.
Ảnh; “Con gái của mẹ có yêu
mẹ không?”, “La không iu mamma mà La iu
mamma khủng khiếp nhiều lắm lắm lắm”.
Nên là mặt tôi mới già, tính tôi mới hay cáu gắt, con người tôi mới nhạt nhẽo chỉ biết có bỉm sữa, tầm nhìn của tôi chỉ cao bằng cái bô :(( huhu
ReplyDeleteĐừng suy nghĩ như thế em ạ. Cá nhân chị thấy trong quá trình chăm con chị học được rất nhiều điều mà nếu không chăm con chị sẽ không biết. Ví dụ chị học được nhiều thứ về dinh dưỡng, về quần áo thứ gì phù hợp với trẻ có vóc dáng thế nào để không phải mua mới liên tục, món gì độc hại, món gì không, học cách chữa những ho hen sổ mũi trầy da đau tai ngứa ngáy của trẻ mà không cần uống thuốc, học cách chi tiêu hiệu quả và tiết kiệm, học cách nắm bắt tâm lý trẻ con để nói chúng nó nghe lời. Tóm lại, học được rất nhiều thứ mới mẻ và có ích trên từng cây số.
DeleteChị công nhận là nuôi cho con lớn thì vất vả nhưng nhìn thành quả của mình hàng ngày thì cũng thấy bõ công. Vả lại, chẳng ai gánh trách nhiệm này tốt hơn mình cả.
Troi oi yeu mai toc cua em qua :X
ReplyDeleteTóc em dày, óng đẹp lắm. Mỗi tội giờ thành màu nâu sẫm chứ không hoe vàng như xưa. Khổ thân em chẳng bao giờ được mẹ cho ra hàng cắt kiểu, mà cứ dăm bữa nửa tháng mẹ lại trổ tài cây kéo gỉ trên tóc em một lần. Nhiều khi mẹ hơi quá tay, trông em như búp bê hỏng, nhưng em vẫn yêu mẹ lắm mới tài chứ ;-)))))
DeleteHihihi tóc hội tây rất dễ cắt vì nó mềm, cắt có lởm chởm tí thì vẫn vào nếp được. Em thấy hội trẻ con nhà chị hồi bé thì khuôn mặt đặc Tây mà lớn lên thì lại mang nét châu Á (trừ mỗi em Na là hồi đẻ ra nhìn giống bà Nuôi :D).
DeleteẢnh này Lila giống cả chị và chị Thu. Mà sao giờ tóc Lila bớt vàng nhỉ.
ReplyDeleteNhớ hồi bé tóc nó vàng hoe không? giờ thành màu nâu hạt dẻ rồi. Qua hè bêu nắng thì tóc sẽ sáng lên một tẹo.
Delete...những người đàn bà ăn diện sang chảnh nói với tôi rằng họ sẽ rất vinh dự nếu tôi đi chơi với hội của họ. Và câu trả lời thản nhiên của tôi rằng tôi không đi được vì phải nấu ăn cho con làm hình ảnh tôi trong mắt họ kém cao sang đi hay sao đó...
ReplyDeleteCác bạn Tây ngay từ bé cũng được/bị mẹ cha...quăng họ cho cô bảo mẫu (hay sinh viên trông trẻ buổi tối) để đi tiệc đến tận 1h hoặc 2h sáng hôm sau. Họ quá quen với cách ứng xử như vậy, nên họ rất dễ dàng lập lại hành vi này với con họ, để được diện quần diện áo đi tiệc. Lúc con tôi chưa đến 3 tuổi , tôi rất hiếm nhận lời đi dạ tiệc, để chồng đi một mình vậy. Có hai lần cạc "mụ" Tây cũng bảo tôi theo kiểu, "kệ, quăng con cho bảo mẫu, phải sống cho mình, phải đi chứ, bla bla...". Tôi bảo, mỗi người có quan điểm khác nhau, với tôi, tôi thấy có cảm giác an toàn hơn khi có mặt tôi bên cạnh con trai tôi. Mấy bà đi thì cứ đi đi, tôi ở nhà. Được cái, tôi không bị giận.
Tôi nghĩ, đúng là cô Giang không được may mắn cung nô bộc. Cô xui thật đó! Tuy nhiên, cô rất tháo vát. Một người mẹ thông minh và tháo vát vẫn hơn gấp ngàn lần các cô bảo mẫu vừa hơi ngu ngu vừa làm biếng.
Úi, thế bác Tibet phải gặp hội đàn bà ở đây. So với hội này thì đàn bà tây lại thành biểu tượng về sự hy sinh bản thân để chăm sóc con cái. Đàn bà ở đây toàn bỏ con cho giúp việc để đi làm đẹp, lúc nào họ cũng trang điểm đầu tóc kỹ lưỡng và quần là áo lượt thơm tho bóng bẩy. Đúng là xứ đàn ông lắm vợ nên đàn bà cũng vất vả cạnh tranh haha.
DeleteEm thì vẫn đi events, mỗi tội chỉ đi sau khi đã tắm rửa và chuẩn bị đồ ăn cho con. Cô giúp việc ở nhà chỉ cần cho trẻ ăn rồi đánh răng đi ngủ. Nhiều khi em còn cho con đánh răng, kiểm tra kỹ xem súc miệng sạch chưa, rồi em mới đi.
Không ai yêu mẹ bằng con, không ai chăm con bằng mẹ :)
ReplyDeleteVì không ai chăm con bằng mẹ nên mới không ai yêu mẹ bằng con ;-)
DeleteRất thích bài này của bác, và hình ảnh so sánh cũng rất hay <3. Truyện Elise và truyện Alice đến xứ sở thần kì là hai truyện cổ tích em rất thích :)
ReplyDeleteHình như bác chưa đọc Alice đến xứ sở thần tiên. Hôm nào phải kiếm đọc mới được
DeleteEm tiểu thư đài các của mẹ. Nhìn em dịu dàng quá!
ReplyDeleteCó lần, con bé nhà em không chịu ăn, giúp việc mắng nó là "con quỷ", rồi khỏi cho ăn luôn. Rồi từ đó, em "biết thân biết phận" không dám lơ là với giúp việc nữa. Con mình, mình chăm cho đỡ lo.
Đúng rồi đấy. Giúp việc hầu hết có trình độ rất thấp, cộng thêm việc chả phải con họ, nên nói chung chẳng trông mong gì vào việc họ sẽ trông con mình tốt như mình mong muốn. Giờ trong nhà chị giúp việc chỉ lau dọn nhà cửa, là quần áo là chủ yếu, những gì liên quan đến trẻ con là chị làm.
Deletecó khi nà0 vết thâm trên ng bé là do giúp việc nhéo hay làm cả́i gì đó để trả thù chị không̣? ghê quá chị. em thấy nghi ngờ quá.
ReplyDeleteChị cũng nghi lắm. Chỉ nghi thôi nhưng chị đuổi luôn, giết nhầm còn hơn tha sót. Nó không có gì phải thù chị cả vì lương rất cao, việc rất nhàn, điều kiện sinh hoạt rất tốt, đảm bảo nó không thể kiếm ở đâu ra được việc như thế. Nhưng đã là trông trẻ con thì không tránh khỏi lúc trẻ quấy khóc, không răm rắp nghe lời, nên cũng không loại trừ khả năng nó nhéo cho một phát cho sợ. Bọn trông trẻ này đánh trẻ có nghề lắm, toàn cốc đầu hoặc ngắt nhéo vào những nơi không ai nhìn thấy nếu không kiểm tra kỹ.
Deleteem nói chắc hơi thừa nhưng em lại thấy cách giáo dục của phương tây ngay từ bé đã giúp bé tự lập nhiều và ng mẹ được quay trở lại côngviệc nhanḥ, kô phải họ có giúp việc mà do bé con đã tự biết làm. thí dụ: cách dạy của chồng em là con em đã tự cầm bình uống,ăn là đến nhà nó ngồi ăn hêt là xong; rồi cháu em 3 tuổi là nó nữa đêm tự đi vệ sinh và quay về phòng, hoàn toàn ko có giúp việ́c trong nhà. chồng em là người tập cho bé. em chăm con thì hai mẹ con lại đầu bù tóc rối như kiểu mấy chị em khác thôi.Em thấy châu Á mới la ng hay có giúp việc, mà con chẳng biết tự́ làm, gì cũng phải có mẹ nhắc.
ReplyDeleteCách dạy của tây nói chung làm trẻ tự giác hơn nhiều. Lý do là văn hóa tây đề cao cá nhân, thế nên khả năng một người mẹ hy sinh tận tụy nô lệ quên mình kiểu ta là không có. Một lý do nữa, cũng bắt nguồn từ sự đề cao cá nhân, là sự trợ giúp từ mẹ chồng mẹ đẻ cũng không nhiều. Bà nội bà ngoại đến chơi vài ngày cho vui chứ không có chuyện khăn gói đến ở vài tháng trông cháu, trừ những trường hợp đặc biệt. Cuối cùng, ở tây nuôi maid trong nhà rất tốn kém. Lương maid xem ra cũng không kém lương công chức là bao, lại cộng thêm bao nhiêu chi phí về visa, bảo hiểm và đóng thuế thu nhập hộ maid. Thế nên nhà nào khá lắm mới có maid ở trong nhà. Vì những lý do đó mà tây buộc phải rèn con tự làm, không tự làm thì bố mẹ cũng mặc kệ, thế là dần dần trẻ phải tự hết.
DeleteNói chung chị nghĩ tây hay ta cũng có cái hay cái dở. Cái hay của tây là trẻ con độc lập, tự giác, mạnh dạn.Nhưng cái dở là nhiều bậc bố mẹ chỉ mong con đến tuổi 18 là hết nghĩa vụ phải nuôi nấng, từ sau tuổi này bố mẹ không cho tiền thì con cũng chả kiện được. Thế thì còn gì là tình cảm gia đình nữa. Mình mong con trưởng thành để cho tương lai vững vàng của con, chứ không phải để cho mình xong nghĩa vụ.
Rất thích bài này của em. Chẳng ai sinh ra hoàn hảo, nhưng biết sai thì sửa và không lặp lại the same mistake. Cảm ơn em vì những điều chia sẻ giản dị và chân thật.
ReplyDeleteCám ơn chị vì lúc nào cũng comment rất hiền. I am sure you are a happy person ;-)
DeleteTao cũng đang rèn cho thằng thứ hai 5 tuổi bỏ bỉm ban đêm đây. Mất hơn tháng nay rồi, hôm nào cho thằng em bú xong gần sáng là phải chạy sang phòng thằng anh gọi đi đái. Được 1-2 hôm quần ông còn khô, còn đâu cả tháng nay quần quật ngày nào cũng thay giặt chăn đệm. Có hôm mệt thì kệ xác cho nó tự khô, haha.
ReplyDeleteBên mày khô ráo thì không biết ra sao chứ bên tao ẩm thấp lắm, chúng nó đái ra giường mà không giặt tuốt tuột thì chỉ một thời gian sau là bị bed bugs, đốt cho mẩn ngứa luôn.
DeleteEm vô cùng thích và vô cùng đồng ý với chị. All the best chị nhé
ReplyDelete