
Bọn trẻ nhà này có khi lại thích ốm. Vì ốm thì được ngủ với mẹ. Anna còn bé nên lúc nào cũng có một suất. Lila rách trán nên cũng xin được một suất. Chú Bình Nguyên mấy hôm trước thì bắt đầu sốt cao, cổ sưng lên vì viêm amiđan. Thế là chú cũng được một suất luôn. Có người mất suất phải sang ngủ ở phòng khác, sướng quá tót đi luôn chả khách khí gì.
Chiều hôm thứ 6 đi học về thấy ông con quấy khóc, trán nóng hổi, đặt đâu ngồi đấy. Thực tế là ông ngồi bẹp trên ghế từ chiều đến tối, mồm trễ ra, thay vì chạy nhảy đá bóng làm nhà cửa tan hoang như mọi khi. Mình hồi hộp đợi đến tối xem tình hình ra sao. Ăn tối xong, mình trố mắt khi thấy ông nhảy lên xe đạp đạp nhoay nhoáy. Chưa hết một vòng nhà thì thấy chân ông đạp chậm dần chậm dần và cuối cùng ông bỏ xe nằm lăn ra tấm thảm trải ở phòng khách. Mẹ chán nản “ông tướng của mẹ ốm thật rồi”. Nhà này rất lạ, cứ ốm là cả 3 đứa cùng ốm một lúc. Con trai lớn viêm amiđan sốt cao, con gái lớn rách trán sưng hết mắt giờ sưng cả sang mũi và chuẩn bị sưng nốt sang mắt bên kia, con gái bé thì hen suyễn, buổi sáng vừa ành ạch trèo lên giường mẹ vừa thở rít như cái tẩu thuốc.
Đêm đó, ông con trai sốt có lúc lên gần 40 độ. 4h sáng mẹ đang lật mông ông lên để nhét thuốc thì giật nảy mình vì ông tự nhiên ngồi bật dậy tay chỉ ra ngoài cửa sổ mồm kêu “Oh my” rồi lại nằm vật xuống. Mẹ nhớn nhác ngó ra thì thấy một cái máy bay đang bay qua, đèn nhấp nháy, chứ có gì lạ lùng đâu. Mẹ than “ông tướng của mẹ lại còn mê sảng nữa rồi”. Nhét thuốc xong, mẹ phải đợi cho cơn sốt hạ dần xuống mới dám đi ngủ lại. Nhìn bọn trẻ con ngủ đúng là chết vì cười. Con Anna ngủ hay nhòi lên trên, kết quả là mông Anna ngang với mặt Lila. Đã thế Anna còn vừa ngủ vừa làm hàng tràng phành phạch rất to không dứt, thế mà con Lila vẫn úp mặt vào mông em ngủ rất vô tư không hề hấn gì. Đã hết đâu, một lúc sau lại nghe tiếng con Lila cười rinh rích trong lúc ngủ, không biết đang mơ thấy cái gì, trán vẫn băng bó và tóc tai vẫn bê bết.
Cuối tuần mang bọn trẻ con về Siena để ăn tối cùng gia đình bác cả. Cứ nhét thuốc hạ sốt cho ông con được độ nửa tiếng thuốc bắt đầu có tác dụng là ông chạy nhảy như hóa rồ. Độ hơn 3 tiếng sau thuốc hết tác dụng thì ông lại nằm ẻo ra ở đâu đó, trán sốt phừng phừng nhưng hai cái tai lại lạnh ngắt. Mẹ tháo giày cho con bớt nóng, con đang sốt mắt long lên sòng sọc vẫn còn gượng dậy thều thào “giày của Lê mamma để ở đâu”. Lila thì mặt mũi sưng húp nhưng phong cách vẫn điệu đà, nhảy múa rất nhẹ nhàng, bác cả yêu lắm, cứ trầm trồ con bé này có phong thái thanh lịch một cách tự nhiên.
Chẳng ai khen em bé của mẹ thanh lịch. Em bé của mẹ lụt cụt đi lại giữa 30 người, ăn nhem nhẻm, nói lau láu, cười khanh khách, lại còn biểu diễn một màn múa kỳ cục chân nhún nhảy người đung đưa cùi tay hất lên cao, thế mà chẳng ai khen em tiếng nào.
Từ từ đợi trời ấm lên, mẹ tân trang con gái mẹ ra trò. Mẹ hy vọng mẹ ko bó tay trước sự cục mịch của em. Gì chứ thời buổi này còn mấy ai đẹp tự nhiên đâu em. Lúa toàn tốt vì phân cả thôi em bé của mẹ ạ 