Thế mà gần đây liên tục phải đi tiệc trà.
Khổ quá. Nhận được giấy mời mình lờ đi thì nó truy mình hết trên facebook, lại
đến email, và sms cả trên điện thoại. Mình bảo thông báo gấp quá mình đã hẹn
event khác rồi thì lần sau nó thông báo cho mình trước cả tháng, hết trốn. Các
event thời trang, giới thiệu bộ sưu tập mới ra, rất hay kèm tiệc trà nho nhã
kinh khủng. Các nhãn hiệu thời trang của các nước khác thì mình còn có lý do từ
chối, chứ đã là thời trang của Ý thì buộc phải lê cái thân già này đến nếu
không lại mang tiếng. Mấy hôm trước, trong một event tiệc trà kèm thời trang
như vậy, khi cô bé người mẫu mặt lạnh te mặc bộ sưu tập mới đến tận bàn mình
trình diễn, con bé giám đốc thương mại từ Milan tới hỏi mình “chị có thích cái
quần này không?”, mình bảo “thích thì thích, nhưng chân nó dài thế nó mới mặc
được, chứ chân tôi thế này mặc làm sao?”. Con bé người mẫu mặt lạnh nghe thế
thì không nhịn được nhe hết cả răng sún ra cười. Lúc sau đổi bộ khác, đi đến
bàn mình, nó vẫn nhìn mình nhe răng ra cười.
Hơn chục ngày trước, một bà người quen mời
một hội các ladies lên du thuyền uống trà chiều. Trong các thể loại tiệc trà,
mình lại sợ nhất tiệc trà trên du thuyền. Vì đã trên du thuyền thì chủ du
thuyền chắc chắn sẽ dong du thuyền đi đâu đó ngắm hoàng hôn ngắm cảnh chứ chẳng
ai đỗ trong cảng. Thế nên phải đến đúng giờ để du thuyền còn rời cảng, và phải
ở đến lúc du thuyền lượn xong quay lại về cảng, chứ không có chuyện đến điểm
danh rồi về. Đã phải uống trà, lại còn phải đi ngắm hoàng hôn trong tình trạng
rét gần chết, gió thổi bay cả tách trà, mình cả buổi giữ khư khư bình trà nóng
như đười ươi giữ ống, cứ hết nóng một cái lại gọi cậu phục vụ hâm nóng lại. Bác
Hồ ngày xưa một viên gạch chống cả mùa đông băng giá cũng chỉ đến mức này là
cùng chứ giề. Nhìn con bạn mình ngồi đối diện mà cười đau cả bụng vì nó hàng
ngày sành điệu một cây, mồm không ngừng không nghỉ phút nào mà lần này, suốt cả
tiệc trà nó ngồi cấm khẩu, cứng đờ như tượng, lưng dựa cứng vào cái cột đằng
sau, khăn xanh khăn đỏ khăn vàng nó mượn khắp nơi đắp hết lên người, quấn cả
lên đầu, lại còn bị một bà hỏi đểu tại sao mày áo hoa xanh đỏ mà lại quấn khăn
vàng.
Ảnh: Tiệc trà tại cung điện của công chúa
em gái vua, mùa hè năm ngoái. Sảnh trang trí rất ấn tượng, tất cả các hàng cột
và lan can đều được phủ kín bởi những dây hoa nhài thơm ngát. Không biết phải
dùng đến bao nhiêu bông hoa nhài để tết thành hàng nghìn dây hoa mỗi dây dài
hàng chục mét như vậy. Trên bàn lại cắm mẫu đơn, phù dung, peonia, toàn những
loại hoa mình rất thích. Lại còn cô ca sĩ hát một bài rất trữ tình của Ý:
Come sei
bella, pìu bella stasera, Mariù
Splende
un sorriso di stella negli occhi tuoi blu…
Giá mà tiệc trà nào
cũng được như này thì tốt quá.
Tuần này
mình phải hủy mấy events liền sau khi nhận được chỉ thị từ Bộ Ngoại giao. Bất
kỳ sự bất đồng nào giữa hai nước cũng khiến giới ngoại giao lãnh đủ bởi trước
khi oánh nhau khói lửa hoặc thi hành những biện pháp trừng phạt hay trả đũa,
các nước luôn dùng ngoại giao để tỏ thái độ trước. Thế nên hôm trước vẫn là bạn
bè rất thân ái, hôm sau đã phải đối đầu kiểu mời tất cả các nước nhưng trừ cái
nước đó ra, hoặc được nước đó mời thì không thèm đến, mà không đến cũng không
được xin lỗi kiểu “Chúng tôi đã nhận lời một event khác” mà chỉ được gửi đúng
cái thư toen hoẻn “Chúng tôi không đến”. Đúng là lịch sự nhất là ngoại giao mà bất
lịch sự nhất cũng là ngoại giao.