
Phải là chị giúp việc cũ thì chị ấy có khi lại bày hoa trong phòng khách rồi ngồi mơ mộng ngắm ngắm nghía nghía ngửi ngửi hít hít hàng giờ đồng hồ, rồi đến tối, canh đúng giờ ở VN chồng con vừa dậy, có khi chưa kịp oánh răng ăn sáng, là gọi điện về kể lể, tức là kể là hôm nay mọi người gửi hoa đến chúc mừng hoa đẹp lắm em ngồi ngắm mãi tự dưng lại buồn lại nhớ anh và con vv và vv.
Ko phải tớ thiếu sự cảm thông nhưng mà quả tình là chịu ko nổi cứ hai ngày một lần chị giúp việc cũ lại phải làm quả nói chuyện tình củ xuyên đại dương cứ khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ kể lể đủ chuyện trên đời từ chuyện cái chai cái lọ. Ví dụ, chị ấy ngồi thu lu trước oép căm (chị ấy gọi thế) tay cầm cái áo len mới mua giơ ra trước mặt "anh ơi em mới mua cái áo len này đẹp ko? khi nào về hà nội em mặc chắc chắn anh sẽ thích". Chị ấy 50 tuổi và chồng chị ấy gần 70 đấy nhé.
Kể ra nếu tớ ko nghe thấy thì ko sao, nhưng đằng này nói chuyện trên YM, nhiều khi mạng ko tốt chị ấy cứ phải gào lên hoặc nói đi nói lại nhiều lần, và rất nhiều khi cứ liên tục "anh có nghe em nói ko, tại sao em nói mãi mà anh cứ ko nói gì?, anh ơi, anh ơi, alô". Cả buổi tối như thế, hai ngày một lần, mỗi lần khoảng 2, 3 tiếng. Qủa tình là tớ điên hết cả đầu và cảm thấy mình bị làm phiền kinh khủng.
Cũng may là chị giúp việc này ko đến nỗi bi luỵ thế. Nhưng chị ấy cũng cứ hai ngày lại điện thoại về VN một lần lần nào cũng hỏi xem ở nhà đã xảy ra chuyện gì chưa


Hài hước ko thể tả được.
À chị giúp việc còn mê mẩn Lila. Cứ xểnh ra một cái là chị ấy bế tót Lila vào trong phòng ngồi đóng cửa cho chú Bình Nguyên khỏi phá, đặt bé lên lòng ngắm, có khi cứ hàng tiếng đồng hồ ko chán. Mà Lila thì đỏ như tôm luộc, ngủ thin thít, môi huýt sáo, chỉ tỉnh dậy hét khi đói.
